Tạ gia đã xảy ra chuyện lớn, Tạ Dĩ Quân sáu tuổi đang ở hậu viện Tạ gia chơi đùa thì bị người bắt đi, ma ma chăm sóc Tạ Dĩ Quân chết thảm.Tạ Cẩn Ngưng cùng Mạc Tử Sinh ở gần đó nghe tiếng thét chói tai liền chạy đến hiện trường, chỉ là khi bọn họ tới, kẻ xấu đã sớm không thấy tung tích.Có thể xâm nhập Tạ gia bắt người, võ công tuyệt đối là sâu không lường được, bọn họ xem xét tử trạng và nguyên nhân chết xong, Tạ Cẩn Ngưng chau mày, lập tức phái người đi kêu Tạ Đạo Vi.Tạ Đạo Vi liền lập tức đi tới, cũng xem xét dấu vết để lại ở hiện trường, mày cũng nhăn lại.“Dám đột nhập vào Tạ gia bắt người, tuyệt đối không phải người bình thường, Tạ ma ma bị đối phương một chưởng đánh chết, gân mạch, lục phủ ngủ tạng đều bị vỡ nát, chắc chắn là nội lực đối phương cao không thể lường…..” Tạ Cẩn Ngưng mở miệng nói.“Hẳn là Quỷ Bà Bà.” Tạ Đạo Vi đã từng giao thủ với Quỷ Bà Bà, từ dấu vết để lại ở hiện trường phán đoán nói, Tạ Đạo Vi cũng không nghĩ ra nhân vật nào khác.Tạ Cẩn Ngưng cùng Mạc Tử Sinh nghe vậy, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
Quỷ Bà Bà rốt cuộc bao nhiêu tuổi, không người nào biết, chỉ nghe đồn Quỷ Bà Bà dùng thân đồng tử dưỡng cổ, dưỡng bảy bảy bốn chín ngày xong sẽ lấy cổ trong cơ thể đồng tử, cổ này xem như là bổ dương thọ. Nếu lời đồn là thật, vậy máu Tạ Dĩ Quân thân là lò dược, càng thêm hữu hiệu.“Sào huyệt Quỷ Bà Bà hẳn là ở Miêu Cương, nhất định độc vật thành đàn, chúng ta dùng cổ tìm, hẳn là sẽ tìm được chỗ của bà ta.” Tạ Cẩn Ngưng mở miệng nói, tuy rằng có lẽ bọn họ sẽ tìm được sào huyệt của Quỷ Bà Bà, nhưng muốn đoạt lại Dĩ Quân trong tay bà ta, lại không phải một việc dễ dàng, Quỷ Bà Bà nội lực thâm hậu, lại quen dùng độc, cổ vật nhiều không kể xiết, làm người ta khó lòng phòng bị. Tạ gia phái nhiều người đi, sợ cũng chỉ là tìm chết vô nghĩa. Tạ gia không sợ độc hay cổ vật, thì cũng chỉ có hai người là nàng và Vi Nhi, dù sao các nàng cũng là lò dược.“Cho dù mẹ con chúng ta liên thủ, cũng không phải là đối thủ của nàng.” Tạ Đạo Vi nói ra vấn đề thực tế, Tạ Cẩn Ngưng có thể nghĩ đến, tất nhiên Tạ Đạo Vi cũng đã nghĩ đến, lúc trước nàng và Mạc Nhàn thất bại chật vật trong tay Quỷ Bà Bà, hiện giờ nàng có liên thủ với nương thì cũng không phải đối thủ của Quỷ Bà Bà. Nhưng nếu nàng đi với nương, lỡ như có chuyện gì, Tạ gia sẽ như rắn mất đầu, cho nên chỉ có thể là mình đi, cho dù không có một chút phần thắng nào, cũng cần phải đi.“Cho dù không phải là đối thủ của bà ta, ta cũng cần phải đi Miêu Cương một chuyến, ta không thể nhìn Dĩ Quân trở thành dưỡng cổ cho Quỷ Bà Bà. Lần này đi Miêu Cương, nhất định rất hung hiểm, Vi Nhi, con cần ở lại giữ Tạ gia, ta mang mấy chục người Tinh nhuệ là được!”“Không được, nàng đã mang thai hai tháng, không thể đi!” Mạc Tử Sinh mở miệng phản đối đầu tiên.Hiển nhiên Tạ Đạo Vi không đoán được nương nàng lại hoài thai, bất quá Tạ Cẩn Ngưng và Mạc Tử Sinh cực kỳ ân ái, cũng không quá kỳ quái.“Ta đi, nương người cần thiết ở lại Tạ gia dưỡng thai.” Ngữ khí Tạ Đạo Vi chân thật đáng tin mở miệng, cho dù nương nàng không có thai, nàng cũng sẽ không để nương nàng mạo hiểm, huống chi nương nàng lại còn đang mang thai.“Cho dù Dĩ Quân có gì không hay xảy ra, Vi Nhi cũng không thể đi, cho nên ta vẫn là ta đi!” Ngữ khí Tạ Cẩn Ngưng cũng kiên quyết dị thường, hiển nhiên, nếu lựa chọn nữ nhi và nhi tử, nàng sẽ lựa chọn nữ nhi, nữ nhi liên quan đến hưng suy của Tạ gia, nàng tuyệt đối không để nữ nhi mạo hiểm.“Như vậy đi, ta lập tức viết thư xin Nhàn Nhi giúp đỡ, để Nhàn nhi đi cùng với đại tiểu thư, nếu các nàng cùng đi, Dĩ Quân có lẽ sẽ có cơ hội trở về, phu nhân, đại tiểu thư, hai người thấy thế nào?” Mạc Tử Sinh đề nghị nói.“Có thể.” Tạ Đạo Vi đồng ý đề nghị của Mạc Tử Sinh, tuy rằng cảm giác mình giống như bị Mạc Nhàn áp xuống một bậc, nhưng hiện tại võ công của Mạc Nhàn chắc chắn là trêи mình, đây là sự thật, nàng cũng chỉ có thể tiếp thu sự thật này. Chỉ không biết Mạc Nhàn mất trí nhớ xong, có đồng ý ra tay tương trợ hay không.“Vi Nhi, ngươi đi cùng Mạc Nhàn, hành sự tùy theo hoàn cảnh, không thể để bản thân nguy hiểm.” Tạ Cẩn Ngưng coi như là đồng ý, bất quá vẫn không quên dặn dò Tạ Đạo Vi lấy bản thân mình đứng đầu.“Vi Nhi hiểu rõ, mẫu thân cứ việc yên tâm.” Tạ Đạo Vi trấn an nói.
Vì thế Mạc Tử Sinh nhanh chóng viết một phong thơ, gửi đến kinh thành nơi Mạc Nhàn đang đóng quân.“Quân thượng, công tử gửi tin cho ngài.” Vài ngày sau, thị vệ Quân Dĩ Nguy nhận được bồ câu đưa tin liền đem tin tức trình cho Quân Dĩ Nguy.“Công tử nào?” Quân Dĩ Nguy có chút không thể hiểu được hỏi.“Phụ thân ngài.” Thư tín từ Nam Triệu đều bị gia chủ cho người ngăn cản, hơn nữa cũng không cho thế nữ biết, nhưng công tử là phụ thân của nàng, phụ thân hắn từng chịu ơn của công tử, cho nên hắn cần tận trung với công tử và thế nữ. Vì thế hắn mới dám mạo hiểm vi phạm mệnh lệnh gia chủ, trộm đem tin của công tử trình cho thế nữ.“Phụ thân ta…..” Quân Dĩ Nguy biết mình có phụ thân đang ở rể Nam Triệu, mà nàng vẫn luôn rất tò mò, tại sao tổ phụ lại đưa con chính thất đi ở rể. Đại khái là ở rể không có thể diện, nên trêи dưới Quân gia chưa bao giờ nhắc đến cha nàng, Quân Dĩ Nguy ngẫu nhiên nghĩ đến chuyện này, nhưng một chút cảm giác cũng không có, vì thế cảm thấy chuyện cha nàng cũng là râu ria, không tò mò đến.Trước mắt nàng đối với nhưng người ở quá khứ, chỉ có phản ứng lớn nhất với Tạ Đạo Vi. Buổi tối, ngẫu nhiên nàng cũng sẽ nằm mơ, mơ thấy một đứa nhỏ vừa gầy vừa đen, bị một thiếu nữ lớn tuổi hơn một chút dạy dỗ, thiếu nữ ăn mặc cẩm y ngọc bào nhìn thiếu nữ vừa đen vừa gầy ngâm mình trong thứ chất lỏng đen như mực ghê tởm, hoặc là sau khi bị khi dễ xong, bị thiếu nữ mờ ảo kia lấy mấy viên kẹo dỗ ngọt, mọi việc lặp lại, hình ảnh cũng rải rác. Quân Dĩ Nguy không xác định, đứa nhỏ vừa đen vừa gầy trong mộng là ai, cũng không biết thiếu nữ lớn hơn một chút là ai, nhưng nàng biết chắc chắn là có quan hệ với mình. Mỗi lúc như vậy, nàng liền có loại ý tưởng mạnh mẽ muốn tìm về ký ức của mình.Quân Dĩ Nguy tùy ý tiếp nhận tin, cũng mở ra xem. Khái quát phong thư này thành một câu, đó là cha nàng có một nhi tử tên Tạ Dĩ Quân, bị một lão yêu lợi hại tên Quỷ Bà Bà bắt đi để dưỡng cổ, hắn thỉnh cầu nàng và Tạ Đạo Vi cứu đệ đệ trở về. Quân Dĩ Nguy nghĩ thầm, cha nàng bình thường không thấy gửi thư cho mình, gửi thư lại nhờ vả, xem ra không phải thứ gì tốt. Còn đệ đệ cùng cha khác mẹ kia, nàng cũng quên sạch sẽ, không có cảm giác gì. Cả phong thư, Quân Dĩ Nguy chỉ có cảm giác với dòng tin nàng cùng Tạ Đạo Vi đi cứu người, nàng thầm nghĩ, vốn dĩ nàng cũng có tò mò với Tạ Đạo Vi, muốn đến gặp Tạ Đạo Vi, vậy có thể toại nguyện bọn họ đi cứu đệ đệ kia đi. Nam Triệu dùng dược lập thiên hạ, nếu danh xứng thực tế, có lẽ các nàng sẽ trị được bệnh mất trí nhớ của mình, đến lúc đó coi như là huề nhau.Vì thế cùng ngày, Quân Dĩ Nguy liền nói với Chu Du Nghiêu muốn rút quân, tuy rằng Chu Du Nghiêu cảm thấy thế cục đã dần dần nằm trong khống chế của mình, nhưng quân đội Quân gia nếu ở lại thêm hai ba tháng, đối với hắn càng thêm ổn định.Bất quá Quân Dĩ Nguy từ chối thỉnh cầu của hắn, kiên quyết muốn xuất quân, nàng để phó soái cầm binh về Bắc Nguy, một mình nàng đi đến Miêu Cương.Quân Dĩ Nguy hiện giờ làm việc quái đản, tự ý quyết định, muốn cản cũng cản không được, phó soái thấy không ngăn được, cũng chỉ hỏi khi nào nàng về Bắc Nguy.Quân Dĩ Nguy ném lại một câu “ba tháng” đã không còn thấy thân ảnh!……//……Minh Dã: Chương sau là có thể gặp mặt, tổng cộng mới tách ra có năm chương, ta đúng là mẹ ruột mà!