Tiểu Trúc Yêu

chương 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đạo trưởng rời khỏi núi Thanh Vân, một mình Trúc yêu ở trong phòng Đạo trưởng, mỗi ngày sắp xếp thư họa và đồ cổ trong phòng Đạo trưởng.

Một đám gấu trúc nhỏ chồng lên nhau, loạng choạng bò lên cửa sổ, rầm một tiếng té xuống.

Trúc yêu nhanh chóng chạy tới, đem một đám bảy, tám con mềm mềm lông xù tiến vào, song song đặt ở trên giường Đạo trưởng.

Bảy, tám cái bánh bao nhỏ trắng đen xen kẽ khéo léo ngồi thành hàng, chớp mắt nhỏ chờ y cho ăn.

Trúc yêu thở dài, mang theo rổ phân trái cây cho từng con từng con ăn.

Đám bánh bao nhỏ vui vẻ hạnh phúc ôm mấy quả trái cây lớn của riêng mình một bên gặm một bên lăn lộn ở trên giường, làm cho tấm trải giường trắng như tuyết của Đạo trưởng dính mấy vệt nước màu đỏ lớn nhỏ không đều.

Trúc yêu dựa vào bên cửa sổ ngủ gà ngủ gật, tự nhiên lại nghĩ tới núi Trường Dạ mà Ma vật kia nói tới.

Núi Trường Dạ?

Trúc yêu chỉ nghe người kể chuyện ở trong thành nói về núi Trường Dạ.

Nơi đó quanh năm bị bao phủ trong ánh trăng đỏ đậm, cây cỏ thú vật trong núi đều mang ma tính, thường thường bắt thôn dân bên dưới ngọn núi làm tế phẩm tu luyện.

Lẽ nào Ma vật kia, đến từ núi Trường Dạ?

Trúc yêu ôm một con gấu trúc ở trong tay, lắc qua lắc lại hai lần, lầm bầm lầu bầu: “Hay là chờ Đạo trưởng trở về hỏi hắn một chút.”

Con gấu trúc nhỏ nhỏ mềm mềm gặm trái cây, sử dụng tứ chi cuốn lấy cánh tay của y, cọ tới cọ lui làm nũng.

Trúc yêu lẩm bẩm: “Núi Trường Dạ thật sự đáng sợ như vậy sao?” Y hỏi xong câu đó, chính mình lại cười đầu tiên: “Ta khờ, ngươi nhỏ như vậy, càng không thể nào đã từng đi qua núi Trường Dạ.”

Gấu trúc nhỏ buông cánh tay của y ra, ném trái cây đi, bò tới góc phòng rồi ngã vào trong một cái rương lớn.

Trúc yêu đuổi tới.

Gấu trúc nhỏ từ trong rương lộ ra nửa cái đầu nhỏ tròn vo, dùng cả tay chân mà nâng lên một quyển sách.

Trúc yêu cầm sách lên, phía trên có nét chữ thon dài cứng cáp kèm theo khí chất thanh lãnh của Đạo trưởng – “Trường Dạ yêu ma giám”.

Gấu trúc nhỏ uốn éo cái mông cầu thưởng, Trúc yêu dở khóc dở cười, cho nó một quả trái cây lớn nhất.

Đạo trưởng là người làm việc cẩn thận tỉ mỉ. Trong núi Trường Dạ có hơn trăm nghìn loại yêu vật, hắn tinh tế phân biệt chi tiết từng loại từng loại, kế đó dần dần mô tả phương pháp trừ yêu.

Trúc yêu có chút kỳ quái: “Đạo trưởng không phải tu tiêu dao đạo sao, tại sao lại có công pháp trừ yêu tinh tường như vậy?”

Đám bánh bao nhỏ đã ăn no, từng con từng con lộ ra cái bụng tròn vo bắt đầu ngáy khò khò.

Trúc yêu yên tĩnh đọc sách lật tới trang cuối cùng, trên đó viết hai chữ “Mị Ma”.

“Mị Ma, sinh ra từ Liễm Ảnh hoa mọc ở nơi thâm sâu trong núi Trường Dạ, không rõ nguyên do. Sở trường mê hoặc lòng người, càng thích mê hoặc người tu đạo.

Phương pháp trừ ma: “Không biết.”

…………………………………

Bên trong núi Thanh Nguyệt, Đạo trưởng ngâm mình tĩnh tọa tĩnh tâm ở trong hồ.

Sư phụ ngồi ở bên hồ, nói: “Kiếm Nhai, ngươi hoàn toàn chưa triệt để chuẩn bị loại trừ tâm ma.”

Đạo trưởng nói: “Chỉ cần tâm ma có thể trừ, đồ nhi nguyện ý trả giá bất cứ giá nào.”

Sư phụ nói: “Tốt, vậy vi sư liền nói cho ngươi. Nếu như muốn loại trừ tâm ma, ngươi chỉ cần tu hành vô tâm đo.”

Đạo trưởng mở hai con mắt: “Sư phụ!”

Vô tình vô dục, vô sở vô cầu, vô ái vô hận, vô sinh vô tử.

Đó là vô tâm đo.

Sư phụ trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng: “Là tiên là ma, ngươi tự mình quyết định đi.”

…………………………………………….

Trúc yêu ôm một đống gấu trúc ngủ một giấc, mở mắt ra lại nhìn thấy mặt trăng đỏ treo giữa trời, ngoài cửa sổ là một vùng không gian đỏ như máu.

Trong lòng y run lên, dùng sức dụi dụi con mắt, nói thầm: “Không có chuyện gì không có chuyện gì. Đạo trưởng hắn có lưu lại chú trừ ma cho mình, Ma vật kia không thể đến gần mình được.”

Đám bánh bao nhỏ ngủ ngã chỏng vó lên trời.

Trúc yêu nhẹ nhàng đứng dậy, mở cửa sổ.

Lại nhìn thấy một mảnh cảnh sắc xa lạ ngoài cửa sổ.

Hai bên là dãy núi cao vút xuyên qua tầng mây, dưới thung lũng lại mọc ra một vùng hoa dại không biết tên, bên trong nhụy hoa đỏ sẫm mơ hồ có từng sợi sương mù lơ lửng, cực đẹp vô cùng.

Trúc yêu mờ mịt đứng ở bên trong ánh trăng đỏ sẫm.

Y cho là mình đang nằm mơ, sau lưng vừa vặn vang lên tiếng bước chân tất tất sách sách.

Trúc yêu quay đầu lại. Bảy, tám con gấu trúc nhỏ đang đứng xếp hàng đi theo phía sau y, mắt tròn long lanh ngửa đầu nhìn y.

Không phải là mộng, trong mộng không thể có một đám vật nhỏ mềm mềm này.

Nhưng như vậy thì y đang ở nơi nào?

Trúc yêu hít sâu một hơi, quay đầu lại ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nói với một đám bánh bao nhỏ kia: “Ngoan, tất cả quay về trong nhà ngủ đi.”

Đám bánh bao nhỏ không chịu ngủ, ba chân bốn cẳng treo lên đùi y.

Trúc yêu bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là mang theo đám tiểu tử dính người này đồng thời đi về phía trước.

Thung lũng rất hẹp, vách núi rất cao.

Đóa hoa đỏ sẫm lộ ra dưới ánh trăng, một tầng sương mù mỏng manh khép lại.

Trúc yêu nhìn thấy xa xa bên vách núi, một bóng người gầy gò ngồi ở trên tảng đá, đang thổi sáo.

Là ca khúc đầu tiên Đạo trưởng dạy y, Trường Dạ Vĩnh Huy.

Điệu khúc thanh lãnh dưới ánh trăng đỏ sẫm u hàn thấu xương. Trúc yêu run lập cập, trong lòng dâng lên một cỗ bi thương kịch liệt khó giải thích được.

Thật giống như… giống như từ trong kiếp trước, hay là trong vạn kiếp kia vẫn chưa từng biến mất.

Trúc yêu có chút hoảng hốt, quay người muốn đi, lại phát hiện phía sau hiển nhiên không có đường, chỉ còn hoa bay đầy trời và ánh trăng đỏ đậm.

Y cúi đầu nhìn hai chân, đám bánh bao nhỏ tròn vo ngẩng đầu nhìn y, đột nhiên hóa thành tro tàn.

Trúc yêu thống khổ quỳ trên mặt đất, khóe mắt bỗng nhiên có nước mắt rơi: “Không…”

Tiếng sáo ngừng.

Trúc yêu ngẩng đầu, bóng người trên vách núi cũng nhìn về phía y, là một khuôn mặt bạch cốt âm u. Y nhìn thấy hai mắt hắn trống rỗng, trong hốc mắt đen kịt có nước mắt rơi xuống.

Trong bóng đêm đỏ tươi, có người thống khổ gào khóc: “Tạ Kiếm Nhai, ta xin ngươi hãy cút về núi Thanh Nguyệt của ngươi đi!”

……………………………………..

Đạo trưởng đứng ở trên một đoạn vách núi của núi Thanh Nguyệt, trầm mặc đối diện với vầng trăng đơn độc kia.

Sư đệ đứng ở phía sau hắn: “Sư huynh.”

Đạo trưởng nói: “Ta tu đạo này, bất quá là vì… sẽ không thể tiếp tục thương tổn y.”

năm trước, Tạ Kiếm Nhai của núi Thanh Nguyệt vẫn đang tu thiện ác đạo. Một người một kiếm hành tẩu khắp núi cao sông lớn, hành hiệp trượng nghĩa, hàng yêu trừ ma.

Ngày đó, hắn đi tới núi Trường Dạ, nơi có ma khí hội tụ.

Một tên Mị Ma đứng ở trong biển hoa, mắt mi quyến luyến, xinh đẹp như họa, nhẹ nhàng cười với hắn: “Đạo trưởng.”

Ngay từ lúc đó, tức khắc nhập ma.

Mấy trăm năm khổ tu của hắn hóa thành than tro, Mị Ma kia đã khiến hắn vướng vào phàm trần không vứt được.

Phàm trần ly đạo, dục hải thành ma. ( Phàm trần trái với đạo, quá nhiều dục niệm sẽ thành ma)

Mị Ma nói: “Ta tên Thẩm Thanh Diễn. Đạo trưởng, ngươi thích danh tự này không?”

Hắn sao không thích.

Hắn nhập ma, phát điên. Ở bên trong núi Trường Dạ ôm lấy người trong lòng tùy ý triền miên. Quên mất sư môn, quên mất đại nghĩa, thậm chí quên mất chính mình là ai.

Nhưng Thanh Diễn của hắn, cuối cùng lại hồn phi phách tán trong sự điên cuồng của hắn. (Không phải tinh tẫn thân vong trong truyền thuyết nha, dừng nghĩ bậy như ta ^ o ^)

Đạo trưởng bi thảm nở nụ cười.

……………………………………

Trong núi Trường Dạ, Trúc yêu hốt hoảng chạy trốn.

Một bộ xương khô mặc y phục màu đỏ lảo đảo bò sát ở phía sau y, kêu thảm muốn bắt được mắt cá chân y.

Trúc yêu thất kinh: “Đạo trưởng! Đạo trưởng ta thật sự trúng tà! Đạo trưởng cứu mạng!”

Xương khô khóc lóc gào thét: “Không… Không…”

Trúc yêu bị xương khô bắt được mắt cá chân, té lăn trên đất.

Y ôm bụng rên lên một tiếng, đột nhiên mở mắt ra.

Vẫn là gian phòng Đạo trưởng, y vẫn còn nằm ở trên giường ôm một đống bánh bao nhỏ ngủ.

Trúc yêu thở phào nhẹ nhõm, nhấc tay áo lau mồ hôi.

Là mộng.

Đều là giấc mộng.

Trúc yêu nhìn ánh trăng trong sáng ở ngoài cửa sổ, trong lòng vẫn cứ thấp thỏm lo âu mà mơ hồ đau nhói.

Đứng bên dưới ánh trăng một chút để bình tĩnh tâm tình, Trúc yêu đứng dậy ngồi ở trước bàn viết thư cho Đạo trưởng: “Đạo trưởng, ta muốn đi tới núi Trường Dạ nhìn một chút.”

Giấy viết thư hóa thành một tia sáng ở trong gió.

Trúc yêu ngồi ở phía trước cửa sổ, bên tai mơ hồ vang lên tiếng sáo lạnh lẽo thê lương.

Một ngày lại một ngày trôi qua, Thiên kiếp vẫn không xuất hiện.

Đạo trưởng cũng không.

Trúc yêu lại phát hiện một chuyện quái dị.

Bụng của y chậm rãi lớn phồng lên.

Lớn cũng không rõ ràng lắm, cỡ cỡ nằm trong khoảng giữa lên cân và ăn quá no.

Trúc yêu cảm thấy hơi xấu hổ. Vì vậy biến thanh y ôm sát eo nhỏ đổi thành kiểu mẫu rộng rãi chút, nỗ lực che lại phần thịt dư trên bụng.

Thư gửi Đạo trưởng rất nhanh đã có hồi âm, vẫn là hai chữ lạnh lẽo vắng vẻ: “Đừng đi.”

Trúc yêu hơi buồn bực, nhưng cũng nghe lời mà không có đi tới núi Trường Dạ, chỉ là viết thư càu nhàu Đạo trưởng, oán giận nhiều ngày chưa tìm Hầu Vương phía sau núi uống rượu, hiện tại hơi buồn bực.

Đạo trưởng hồi âm cho y: “Chớ hồ nháo, vài ngày sau ta liền trở về.”

……………………………………..

Viết xong hồi âm, Đạo trưởng hít sâu một hơi.

Sư phụ nói: “Cái tên Mị Ma kia, đang muốn tu thành chính quả.”

Đạo trưởng nói: “Từ trước đến giờ y ít tu hành, sợ là một mình y không chịu được chín đạo thiên lôi đâu.”

Sư phụ nói: “Kiếm Nhai, sư phụ có một chuyện nghi hoặc nhiều năm.”

Đạo trưởng nói: “Sư phụ cứ hỏi.”

Sư phụ nói: “Ngày ấy, ngươi mang nguyên thần Mị Ma tới núi Lịch Nhi, gửi trên cây trúc, còn tiêu hao hết công lực trợ giúp y tu hành. Khi đó sư phụ từng cho là, ngươi mang lòng hổ thẹn, đã mất đi tâm niệm muốn tiếp tục dây dưa tình ái với y.”

Đạo trưởng trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng: “Sư phụ, đồ nhi tận lực.”

Hơn trăm năm qua, hắn luôn bày ra một bộ dáng băng lãnh không dễ thân cận, dùng lời lẽ vô tình đối với Thanh Diễn của hắn, tuyệt không chịu có nửa phần gần gũi.

Thanh Diễn của hắn lớn dần mỗi ngày. Từ trái cầu nhỏ mềm mại trưởng thành thiếu niên tuấn mĩ ngọc thụ lâm phong, luôn ngồi ở trên cây phía trước cửa sổ phòng hắn, thổi sáo cười với hắn.

Đạo trưởng cúi đầu, nhìn viên mẫu châu Trầm Tâm Lệ trên cổ tay. Bỗng nhiên bắt đầu điên cuồng nhớ đến ánh trăng trên núi Lịch Nhi, nhớ tiểu trúc yêu hay thổi diễm khúc thanh lâu của hắn.

Hồng loan vượt gió ấm, mềm giọng hỏi là quân…

Hắn ngồi trong đạo quán trên núi Thanh Nguyệt, niệm “Vô dục vô cầu” trong Vô tâm kinh, trong đầu lại ngập tràn gương mặt tao nhã mỉm cười của Trúc yêu.

Bảy phần thanh nhã, ba phần trêu đùa. Gương mặt tuấn tú nhã nhặn ẩn hiện trong điệu khúc không đứng đắn cũng nhiễm phải mấy phần diễm sắc câu hồn nhiếp phách.

Hắc khí trên mi tâm mơ hồ di động. Đạo trưởng khẽ quát một tiếng, giơ tay nặng nề điểm lên trán.

Tâm ma của hắn, nó là tâm ma của hắn.

Ma vật kia sinh ra từ phàm trần trong lòng hắn, phàm trần chưa trừ diệt, tâm ma vĩnh viễn còn.

Đạo trưởng nói: “Sư phụ, ta muốn tu hành vô tâm đo.”

Sư phụ nói: “Được.”

Đạo trưởng nói: “Nhưng ta còn có một chuyện cuối cùng muốn làm.”

Đạo trưởng muốn đi giúp tiểu trúc yêu của hắn vượt qua Thiên kiếp.

Trăm năm trước, vì hắn nhập ma thành điên, thất thủ giết nhầm Thanh Diễn của hắn.

Lần này, hắn nhất định muốn nhìn thấy Thanh Diễn vượt qua Thiên kiếp tu thành chính quả, mới bằng lòng yên tâm đi tu vô tâm đo gì đó.

Đạo trưởng suy đi nghĩ lại trong lòng mình trăm ngàn lần mà tìm ra mười ngàn cái lý do. Nếu sư phụ có hỏi, hắn có một vạn cái cớ “hạo nhiên chính khí”. (Nôm na là quang minh chính đại đó =.=”)

Tuy nhiên sư phụ lại không có hỏi nguyên do, chỉ nói là: “Đi đi, trong vòng bảy ngày nhất định phải quay về núi Thanh Nguyệt.”

Đạo trưởng nói: “Đa tạ sư phụ.”

Trong lòng hắn rõ ràng, hắn chỉ là muốn gặp lại Thanh Diễn một lần.

Hoặc có lẽ sư phụ cũng đã minh bạch.

Trúc yêu gần như sắp quên mất chuyện Thiên kiếp, y bị trận ác mộng trên núi Trường Dạ kia cuốn lấy, khó ngủ hàng đêm.

Trong mộng, bộ xương khô mặc y phục đỏ kia không tiếp tục đuổi theo y, chỉ đứng ở chỗ rất xa lặp lại ca khúc Trường Dạ Vĩnh Huy. Vẻ âm u trên gương mặt trắng dã của nó lại làm cho y đau lòng bi thương đến cực điểm.

Trúc yêu không nhịn được hỏi: “Tại sao ngươi khóc?”

Bộ xương khô lắc đầu một cái.

Liễm Ảnh hoa chập chờn dưới ánh trăng.

Một đạo sĩ bạch y đeo kiếm từ phương xa đi tới, trên gương mặt anh tuấn là vẻ lạnh lùng, bùa chú ấn vàng trừ yêu hàng ma nổi lơ lửng trên lòng bàn tay.

Trúc yêu quay đầu lại, bộ xương khô kia đã không thấy đâu.

Y nghe thấy âm thanh cười tủm tỉm của mình: “Đạo trưởng.”

Bạch y Đạo trưởng nhìn về phía y, trong đôi mắt băng lãnh thâm thúy mang theo nghi hoặc và tìm tòi nghiên cứu.

Trúc yêu đối diện vị Đạo trưởng quen thuộc nhưng cũng xa lạ kia, chua xót và hận ý bỗng nhiên kịch liệt dâng lên trong lòng. Trong phút chốc đã lệ rơi đầy mặt.

Đạo trưởng thu hồi ấn vàng trong tay, đi tới chỗ y: “Một tên Mị Ma?”

Trúc yêu không bị khống chế gật gật đầu, đôi mắt rơi lệ bị gió thổi có chút đau.

Bàn tay lạnh như băng của Đạo trưởng nhẹ nhàng rơi vào trên gáy y: “Nhìn thấy ta, vì sao không né?”

Trúc yêu cười nói: “Ta không làm chuyện xấu, tại sao phải trốn?”

Đạo trưởng nói mà không có biểu cảm gì: “Thú vị, ngươi tên là gì?”

Thanh âm ôn nhu vi khàn nhẹ nhàng vang vọng trong ánh trăng đỏ thắm: “Ta gọi Thẩm Thanh Diễn. Đạo trưởng, ngươi thích danh tự này không?”

Tên Đạo trưởng kia rất vô vị đến đáng ghét. Cho dù y sử dụng hết muôn vàn yêu thuật mê hoặc lòng người, gương mặt vẫn cứ cứng nhắc như một tấm quan tài. Chỉ có thời điểm nghe y thổi sáo, ánh mắt mới khẽ động một chút.

Đôi mắt Mị Ma đảo một vòng, thổi một ca khúc mới, sau đó cười khanh khách nói với Đạo trưởng: “Đạo trưởng, ta mới sáng tác một ca khúc.”

Đạo trưởng hỏi: “Tên gọi là gì?”

Mị Ma nói: “Ta gọi nó là gọi Trường Dạ, ngươi nói xem nghe hay không?”

Đạo trưởng trầm mặc hồi lâu, nhìn thấy ánh mắt Mị Ma sáng lóng lánh, lạnh nhạt nói: “Trường Dạ Vĩnh Huy.”

Thân thể Mị Ma mềm mại ngồi ở trên đầu gối Đạo trưởng, nhẹ nhàng uyển chuyển mà nói: “Đạo trưởng, ta rất thích danh tự này, cũng rất thích ngươi.”

Ánh mắt Đạo trưởng tối sầm lại, trong phút chốc trên mi tâm hiện lên một đạo ma khí đen thẳm.

Hắn ném đi thanh kiếm trong tay, quăng bỏ chú trừ ma, tùy ý ma tính trong lòng điên cuồng gào thét dâng trào muốn thoát ra.

Mặt trăng trên núi Trường Dạ đều bị sương mù màu đen che khuất. Mị Ma bị vây ở bên trong một màu đen kịt, quần áo đỏ thắm bị phá vụn hết mức, bên trong cặp mông trắng tuyết đã bị một cự vật như lửa nóng tiến vào.

Một đêm kêu khóc, không thấy bình minh.

Truyện Chữ Hay