Trans: Vũ Thần
Beta: Xiang
Ba ngày sau Thời Ẩn Chi với Tống Y mới khởi hành đến Hokkaido. Dù sao thì Tống Y cũng vừa mới tháo thạch cao xuống nên cần phải nghỉ ngơi vài ngày.
Thời Ẩn Chi sớm đã lên sẵn kế hoạch, chuẩn bị sẵn giấy tờ, tiền Nhật, vé máy bay, thẻ đi lại từ trước khi xuất phát; tất nhiên còn có cả áo lông vũ dày, khăn quàng cổ, mũ, rồi cả gang tay nữa.
Hokkaido là hòn đảo lớn nhất của Nhật Bản ngoại trừ Honshu. Và đây cũng là hòn đảo có diện tích rộng thứ trên thế giới, nhỏ hơn một chút so với đảo Ireland. Đảo Honshu được giới hạn bởi eo biển Tsugaru về phía nam, và đảo Sakhalin được giới hạn bởi eo biển Soya về phía Bắc. Sapporo là trung tâm hành chính và là thành phố lớn nhất của Hokkaido, đồng thời là thành phố trung chuyển (giữa đường phải chuyển sang đi phương tiện giao thông khác) được nhiều du khách lựa chọn.
Không có chuyến bay trực tiếp từ thành phố N đến Hokkaido, nhưng lại có chuyến bay xuất phát từ nội địa
Có rất nhiều tuyến đường bay nội địa trong Nhật Bản, nếu như không phải mùa du lịch thì giá vé rất rẻ, chỉ tầm hai ba trăm tệ là có thể mua được
Thời Ẩn Chi chọn bay đến Tokyo trước, rồi từ đó mới bay tới Sapporo.
Nhìn từ phía cửa sổ của máy bay ra bầu trời xanh bên ngoài, mây trắng lững lờ trôi, tựa như chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm tới. Trên cánh máy bay còn có hai trái tim bé bé xinh xinh màu hồng, bất chợt khiến cho tâm trạng của Tống Y trở nên tốt hơn.
Khi tới sân bay quốc tế Chitose ở Sapporo, sau khi lấy hành lý, Thời Ẩn Chi chẳng nói chẳng rằng, anh mở vali ra lấy một chiếc áo khoác lông vũ, trên mũ cũng có lông màu trắng.
Sau đó lại đeo găng tay lên cho Tống Y, găng tay màu hồng bên trên có hoa văn rất đáng yêu, nhưng rất dày, phải dày gấp vài ba lần so với găng tay thông thường.
"Cái này dày quá anh ơi"
Tống Y chê bai, bĩu môi làm nũng.
Dù trời có lạnh đến đâu thì cô cũng phải giữ được nét thanh lịch duyên dáng.
Cô có thể miễn cưỡng chấp nhận chiếc áo khoác lông vũ nhưng đôi găng tay này thì quá đáng thực sự luôn.
Đeo cái đôi găng tay này lên thì bàn tay cô còn có tác dụng gì nữa?
Chẳng khác gì tay Doraemon cả, tròn tròn một mẩu.
Thời Ẩn Chi không cho Tống Y có quyền từ chối. Anh kéo khóa trong khóa ngoài của áo khoác lên rồi đeo đôi găng tay màu hồng cho cô.
Áo khoác với găng tay là anh mua sẵn từ trước vì anh biết vali của cô sẽ không bao giờ để những thứ này.
"Nhiệt độ hiện tại ở Sapporo là âm độ C đến âm độ C, tuyết rơi vừa và gió tây cấp ."
Tống Y vẫn không cam tâm cho lắm, cô nhẹ giọng nói:
"Nhưng nó không đẹp thật mà, hơn nữa Chi Chi à, giờ anh đang mặc áo dạ, em mà mặc áo khoác lông vũ thì lại không hợp với anh rồi"
Tống Y cho rằng hai người yêu nhau đi du lịch thì nên để người khác nhìn ra họ là tình nhân mới đúng. Nếu không người ta lại tưởng hai người họ là anh em, rồi nhỡ may có cô em xinh tươi nào đó nhảy ra bắt chuyện thì có phải cô càng khó xử hơn không?
Hơn nữa giữa mùa đông ở Nhật vẫn có đầy cô gái mặc váy ngắn. Qua Tết này cô cũng đã tuổi rồi mà còn phải mặc cái áo khoác lông cồng kềnh này, sao mà sánh được với mấy cô thiếu nữ mười lăm, mười sáu kia cơ chứ?
Nắm chặt lấy tay của Tống Y, ngón tay cái của Thời Ẩn Chi nhẹ nhàng vuốt lên ngón trỏ của cô, đặc biệt còn dừng lại vài lần ở chỗ vết khâu.
Sau khi khâu xong ngón tay bị đứt, nếu như da tay mà trắng nhợt thì chứng tỏ cơ thể không cung cấp đủ máu, nếu da có chấm xuất huyết thì có nghĩa là xung huyết và máu không lưu thông.
Ngón trỏ của Tống Y trắng hơn những ngón khác, da ở vết khâu cũng sẫm màu hơn.
"Nhiệt độ thấp sẽ khiến mạch máu co lại, máu không lưu thông thuận lợi ảnh hưởng đến sự hồi phục của các nhánh thông mạch, thậm chí hình thành tắc mạch."
"Nghe lời nào, mặc vào nhé? Anh cũng mặc cùng với em."
Tống Y đúng là chẳng được tích sự gì, nhìn người thì chỉ nhìn mặt nên càng không chống cự lại được sự dịu dàng của anh.
Nhìn mà xem, một khi Thời Ẩn Chi cất lên giọng nói dịu dàng là cô bèn giơ tay đầu hàng không chút do dự.
"Thôi em biết rồi, em mặc là được chứ gì."
Giống như ngày bé cô không thích ăn rau nhưng bà ngoại cứ dỗ dành rồi lấy kẹo ra để dụ cô ăn nhiều hơn.
Tống Y hiểu thấu tâm ý của Thời Ẩn Chi, khi anh chạm vào ngón tay trỏ của cô thì cô đã hiểu rõ rồi.
Người tựa như thần tiên ấy rõ ràng phải nhẹ tựa mây bay, không nhiễm bụi trần, thế nhưng trong ánh mắt anh lại chất chứa đầy sự xót xa.
Tuyết ở Sapporo rất dày, khi dẫm chân xuống còn có thể nghe thấy tiếng vỡ giòn tan, vô cùng thú vị.
Nói tới đây, trong y học nghe chẩn đoán bệnh có nhắc tới tiếng cầm tuyết và crepitus (Âm thanh cót két hoặc kèn kẹt do xương cọ xát vào nhau, còn được gọi là khớp kêu cót két.)
Nhìn thoáng qua, toàn bộ Sapporo dường như được bao phủ bởi một màu trắng xóa. Thỉnh thoảng những chiếc xe với nhiều màu sắc khác nhau đi lại trên đường đã trở thành một cảnh quan nơi đây.
Sau khi rời khỏi sân bay, Thời Ẩn Chi gọi hai chiếc taxi chở hành lí về khách sạn.
Điều khiến Tống Y bất ngờ là Thời Ẩn Chi lại biết nói tiếng Nhật, hơn nữa nghe có vẻ rất đậm chất bản địa.
"Chi Chi này, thế mà anh lại biết tiếng Nhật cơ đấy. Bây giờ em vô cùng hoài nghi rằng chuyên ngành của anh là ngoại ngữ chứ không phải trung y."
"Trước kia lúc Ấu Nghiên ở Nhật, anh hay tới tìm em ấy nên học luôn."
Thời Ẩn Chi nói rất nhẹ nhàng, cứ như học ngoại ngữ là chuyện đơn giản lắm vậy.
Tống Y nhớ khi xưa cô sang Pháp nên đã tự học tiếng Pháp khi còn ở trong nước. Nhưng khi sang Pháp nói tiếng Pháp thì người ta lại không hiểu cô nói gì.
Mặc dù tiếng Anh với tiếng Pháp có rất nhiều từ vựng giống nhau, nhưng mà có nhiều chữ katakana như thế muốn học được hết cũng không dễ dàng gì.
Trong tiếng Nhật còn có rất nhiều kính ngữ, nghe thôi đã thấy mệt rồi.
"Trước kia em còn cân nhắc xem liệu có nên thuê hướng dẫn viên bản địa không, nhưng giờ thì chắc chẳng cần nữa rồi."
Mặc áo dày quá khiến cho Tống Y cử động hơi khó khăn. Cô phải ngồi nhích vào vài lần mới có thể sát vào người Thời Ẩn Chi thêm một xíu. Cô tựa đầu vào vai anh rồi ngọt ngào ôm lấy cánh tay anh.
Bác tài xế người Nhật cũng rất nhiệt tình, trên đường đi còn giới thiệu cho hai người về những cảnh du lịch nổi bật của Sapporo. Khi tới khách sạn còn giúp họ xách hành lí xuống.
Khách sạn mà Thời Ẩn Chi đặt là Keio Plaza Hotel Sapporo, khách sạn năm sao thuộc tập đoàn lớn của Nhật Bản, lại gần bến xe nên rất tiện cho việc đi lại.
Phòng ở trên tầng khá cao, có thể nhìn ra khung cảnh phía xa xăm, đặc biệt là dưới ngày đổ tuyết nhìn từ trên cao xuống như vậy đúng là một trải nghiệm tuyệt vời.
Bảo tàng Văn học Watanabe Junichi, Tháp Đồng hồ Sapporo, Bảo tàng Nghệ thuật Hiện đại Hokkaido, Bảo tàng Thể thao Mùa đông Sapporo, v.v. đều nằm gần đó. Có một số nơi chỉ cần đi bộ vài bước là đến.
Thời Ẩn Chi đặt hai phòng đơn, trang thiết bị đầy đủ còn cung cấp cả sản phẩm chăm sóc da.
Xếp dọn hành lí xong thì đã đến trưa. Tokyo nhanh hơn Bắc Kinh một tiếng.
Đến lúc ăn trưa, Thời Ẩn Chi quyết định dẫn Tống Y đi dạo rồi đi ăn luôn. So với thứ gọi là bữa ăn cao cấp thì những món ăn vặt ở Sapporo ngon hơn rất nhiều.
Giống như ở Trung Quốc, thẻ giao thông ở Nhật cũng phân chia theo từng khu vực. Thẻ dùng ở Hokkaido là thẻ Kitaca, Thời Ẩn Chi đã chuẩn bị sẵn từ trước. Anh và cô ngồi tàu điện ngầm và xe bus đi tới chợ Nijo.
Chợ Nijo nằm giữa Minami và Minami của Sapporo. Nghe nói rằng nó đã có lịch sử hàng trăm năm.
Cua, sò điệp, nhím biển, cá ngừ và các loại hải sản trái cây bạn cần ở đây đều có hết. Nơi đây còn được gọi với danh xưng "Nhà bếp của Sapporo".
Nhắc mới nhớ, ở Nhật có rất nhiều chợ hải sản tương tự với những ngôi nhà thấp, cao không quá hai tầng. Mái nhà màu be dưới bầu trời xanh thẳm, và có một vài tòa nhà mang kiến trúc kiểu Nhật truyền thống.
Vì là điểm du lịch nên để thu hút khách, một số người bán hàng còn mặc kimono, đi guốc và quấn khăn trắng trên đầu.
Trên con phố số có đầy đủ các tiệm đồ ăn. Tống Y quay đầu nhìn thấy gì cũng tươi ngon. Thấy có người cầm hộp bánh cá hầm đi qua, cô còn muốn ngẩng đầu lên hóng xem trong khi trong miệng vẫn đang cắn miếng bánh.
Thứ nổi tiếng ở phố số là cua hoàng đế Hokkaido. Dường như mấy thương nhân của Nhật Bản đều cực kỳ nhiệt tình với du khách nước ngoài, Thời Ẩn Chi vừa mới hỏi một câu mà bà bác mập mạp đã vặn một chiếc càng cua nóng hổi đưa cho Tống Y ăn thử.
"Uiii Chi Chi ơi cái này ngon quá!"
Thả miếng thịt cua mềm mại vào miệng, Tống Y thấy nó còn mềm hơn cả thịt cua hoàng đế của Trung Quốc nữa. Trong vị tươi ngon còn có chút ngọt ngào, lành lạnh man mát, kích thích mọi vị giác, tựa như chỉ cần cắn nhẹ một cái là thịt sẽ tan ra.
Tống Y còn chưa kịp nếm đủ thì đã ăn hết.
Thấy dáng vẻ của cô cứ như đói khát mấy ngày chưa ăn gì, Thời Ẩn Chi không khỏi bật cười.
Trong Trung y, hải sản là đồ gây dị ứng, không nên ăn nhiều. Tuy nhiên thỉnh thoảng ăn chút cũng không sao.
Những con cua hoàng đế này đều được bắt tươi sống. Sau khi lên bờ lại luộc vào nước sôi rồi làm đông lạnh, hoặc cho vào tủ lạnh để giữ được hương vị tươi ngọt của thịt.
Bên ngoài có bày những con cua đông lạnh, nếu như khách hàng không thích thì người bán cũng sẽ nhiệt tình giúp hâm nóng lên.
Nếu cua hoàng đế mà luộc vào trong nước nóng thì vị mềm ngọt cũng sẽ hòa quyện vào trong nước mất. Vì vậy người bán sẽ vô cùng để ý tới vấn đề này, phải hấp chín chứ không luộc chín.
Hàu thì có thể nướng ngay. Tống Y không cưỡng lại được sự cám dỗ, cô muốn thử ăn ngay lập tức.
Thời Ẩn Chi mua hai phần hàu và cua hoàng đế, rồi xin người bán thêm hai cái túi để vừa đi vừa ăn.
Ngoài ra trong chợ Nijo còn có một nhà hàng hải sản rất nổi tiếng. Trong nhà hàng có đủ các loại cơm hải sản phong phú đa dạng và bạn cũng có thể chọn những món hải sản khác nhau.
Tống Y gọi một suất cơm trứng cá nguyên chất, màu vàng của trứng cá được rải khắp đĩa. Sốt hải sản bên trong cũng vô cùng ngon.
Lúc cắn một miếng giống như đang ăn một viên trân châu đường đen vậy, nhai trong miệng cũng có thể cảm nhận được sự dẻo dai của lòng trắng trứng.
Cũng không biết có phải có quá nhiều loại hải sản không mà khi các hương vị hòa quyện vào nhau, Tống Y ăn được vài miếng lại nếm ra được mùi vị của sò điệp.
"Chi Chi, em muốn ăn một miếng của anh."
Phần cơm Thời Ẩn Chi gọi là cá hồi và trứng cá, mỗi phần được chia thành một nửa, ở giữa được đặt rau xanh coi như là vật trang trí.
Nói là ăn một miếng cơm nhưng thật ra là ăn cá hồi.
Chờ sau khi Tống Y chấm nước sốt và ăn xong một miếng cá hồi nhỏ, Thời Ẩn Chi đột nhiên hỏi:
"Anh có thể ăn một miếng của em được không?"
Tống Y cảm thấy câu hỏi này của Thời Ẩn Chi có chút kì lạ. Giữa người yêu với nhau nếm thử đồ ăn của đối phương không phải rất bình thường hay sao? Sao phải hỏi chứ?
"Anh ăn đi, không cần phải hỏi em đâu. Em cũng không thể không cho anh ăn."
Lại xúc thêm một thìa trứng cá cho vào miệng, Tống Y còn chưa kịp thưởng thức thì đột nhiên cảm thấy môi mình bị cắn nhẹ.
Lưỡi anh linh hoạt đảo qua, miếng cá trong miệng cô lập tức không còn.
Tống Y ngơ ngác nhìn Thời Ẩn Chi ngồi bên cạnh, có chút sững sờ.
Như một cơn gió, Thời Ẩn Chi nhẹ nhàng véo má cô, sau đó nở một nụ cười nhẹ:
"Sao? Còn muốn anh ăn của em nữa không?"
Ten ten, do dạo này bận quá với cả máy tính của mình cứ muốn ra tiệm suốt nên mình phải năn nỉ mãi bạn mình mới dịch cho một chương