Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giáng Sinh là ngày lễ truyền thống của phương Tây, có nguồn gốc từ Thiên chúa giáo.
Trong ngày này, trên đường phố hầu như đều ngập tràn sắc đỏ, vô cùng náo nhiệt. Nhân viên cửa hàng mặc quần áo ông già Noel để thu hút ự chú ý của khách hàng.
Tống Y từng có một năm đón Giáng sinh ở Úc. Bởi vì nằm ở phía Nam của bán cầu nên Giáng sinh ở Úc là mùa hè.
Thời tiết nắng nóng như đổ lửa, nóng đến nỗi ông già Noel không muốn đeo râu trắng.
Khi đó Tống Y cho rằng, đây chắc chắn là lễ Giáng sinh ấn tượng nhất mà cô từng trải qua.
Nhưng mà bây giờ Tống Y nghĩ cô muốn rút lại câu nói này.
Chỗ nào có thể khắc sâu ấn tượng hơn so với việc đón Giáng sinh ở trong bệnh viện chứ?
Mới nằm viện hai ngày, cô đã cảm thấy xương cốt toàn thân cũng mềm ra, bên này muốn động đậy một tí, bên kia muốn nhúc nhích môt chút, cả người đều không thoải mái.
Nước cũng không dám uống nhiều vì sợ đi vệ sinh, lại càng sợ y tá cởi quần hộ mình.
Niềm vui duy nhất mỗi ngày chính là đoán xem hôm nay ai đến thăm cô.
rưỡi sáng là thời gian bắt đầu thăm bệnh, bởi vì thân phận Tống Y đặc biệt nên lúc đến thăm phải đưa chứng minh thư nhân dân để xác nhận thân phận, hơn nữa thời gian thăm hỏi còn phải hạn chế nghiêm ngặt.
Tối qua Thời Ẩn Chi đưa ông bà ngoại Tống Y đến bệnh viện, sau khi kiểm tra xong lại tận tâm tận lực đưa hai người đến khách sạn. Tám giờ sáng nay đã đến khách sạn đợi ông bà, đưa hai người đi gặp tiểu tổ tông.
Thời Ẩn Chi thường xuyên đến bệnh viện, cộng với ngoại hình và khí chất nổi bật cho nên y tá phụ trách đăng kí ở bàn tiếp tân đã sớm nhớ mặt anh. Vừa thấy anh đã nhiệt tình tiếp đón:
"Giáo sư Thời, anh đến thăm cô Tống Y ạ?"
Thời Ẩn Chi khẽ gật đầu, thuần thục viết tên lên bản đăng kí.
"Hai vị này là ông bà ngoại của Tống Y, đây là chứng minh thư của ông bà."
Tìm trên hệ thống là có thể thấy được bối cảnh gia đình Tống Y. Hơn nữa, mẹ của Tống Y - Giải Giai Chiêu cũng là một hoạ sĩ nổi tiếng, muốn xác nhận thân phận của ông bà ngoại Tống Y cũng không khó.
Chờ sau khi đăng kí xong, Thời Ẩn Chi mới đưa ông bà vào thang máy.
Phòng của Tống Y nằm trong toà nhà có hoàn cảnh tốt nhất ở bệnh viện, phòng đơn, có y ta chuyên môn.
Vừa bước vào hành lang, mới đi được mấy bước ông cụ Giải đã đột nhiên dừng lại.
Thời Ẩn Chi khẽ nhíu mày, nhớ đến kết quả kiểm tra tối qua, trong lòng cho rằng ông cụ Giải lại muốn ho ra máu.
"Bà nó, bà xem hôm nay tôi thắt cà vạt có bị lệch không? Có tinh thần không?" Ông ngoại Tống Y nghiêm túc hỏi bà ngoại Tống.
"Không lệch, rất có tinh thần." Bà ngoại Tống Y cũng rất nghiêm túc đáp lại
Thời Ẩn Chi: "..."
Càng gần quê hương lại càng sợ, càng muốn đến gặp cháu ngoại bảo bối lại càng căng thẳng.
Phải thể hiện bên ngoài là bản thân rất tốt, như vậy cháu ngoại mới không lo lắng cho bọn họ, an tâm mà dưỡng bệnh.
Bọn họ đã già, đã vô dụng rồi.
Nhưng cũng không thể làm liên lụy đến cháu ngoại, khiến cho một người còn trẻ như con bé lại phải lo lắng cho hai người già bọn họ.
"Rất có tinh thần ạ. Nếu Y Y thấy ông bà nhất định sẽ vui vẻ, tâm trạng cũng sẽ tốt hơn." Thời Ẩn Chi khẽ gật đầu, cũng rất nghiêm túc trả lời.
Ông cụ Giải một tay cầm theo đồ ăn đã chuẩn bị từ sáng sớm, tay kia cầm một hộp kẹo lớn, cứ như vậy hùng dũng hiên ngang đi vào phòng bệnh của Tống Y.
Kết quả, vừa mới đi vào--
Đã khóc.
Nghỉ ngơi hai ngày, Tống Y được hưởng thụ đãi ngộ như người tàn tật. Lúc này, y tá đang đút hoa quả cho cô, là táo bình an tối hôm qua Thời Ẩn Chi đưa đến. Táo được cắt thành từng miếng nhỏ đưa vào trong miệng.
Cô chưa ăn được mấy miếng đã nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, sau đó ngơ ngác nhìn ông ngoại đang rơi lệ ngoài cửa.
"Ông ngoại, ông đừng khóc, con còn chưa có chết mà!"
Ông cụ Giải nghe thấy giọng nói khàn khàn của Tống Y thì càng thương tâm, lại yên lặng rơi nước mắt.
Cháu ngoại bảo bối từ nhỏ đã được ông cưng chiều, nâng niu trong lòng bàn tay, đã bao giờ phải chịu khổ như này chứ?
Nhìn đi, chân đã bị gãy mà ngón tay cũng bị chặt đứt!
Trước kia xinh xắn đáng yêu cỡ nào mà bây giờ mặt mũi tái nhợt, thậm chí môi còn nứt nẻ, bong tróc.
Bà ngoại Tống Y đã sống cùng ông cụ Giải hơn nửa đời người, đối với tính tình của bạn già hiểu rất rõ. Lúc này bà cũng không quan tâm ông cụ Giải mà đi vào lấy hộp kẹo cầu vồng lớn (kẹo trái cây Skittles) từ trong túi ra, đặt lên tủ đầu giường.
"Y Y của chúng ta giỏi nhất. Tay còn đau không con? Bà ngoại mang đường đến cho con này, con muốn màu gì nào?"
Tống Y nhìn lọ kẹo cầu vồng lớn, bỗng nhiên cảm thấy chóp mũi chua xót, cúi đầu trả lời:
"Con muốn màu đỏ, cho ông ngoại ăn trước ạ."
Hồi nhỏ, Tống Y thường xuyên bị người khác nói là "đồ không có mẹ", mỗi lần nghe thấy cô đều đánh nhau với người ta, không đánh lại cũng muốn đánh, không đánh được thì cắn, cắn xong một cái rồi bỏ chạy.
Đánh nhau thua, cả người toàn là vết thương nên không dám trở về Tống gia, chỉ có thể một mình chạy đến nhà ông bà ngoại, như gà trọi bị thua trận, lầm lũi đứng ở ngoài cổng.
Bà ngoại Tống Y vừa mở cổng đã thấy chú chó nhỏ lưu lạc không có nhà để về đang đứng ngoài cổng, chỉ có một lọ kẹo trái cây Skittles mới có thể dụ cô vào nhà, khiến cô ngoan ngoãn nghe lời thay quần áo bẩn, bôi thuốc mỡ.
"Ăn cái gì mà ăn! Đây là kẹo ông đặc biệt mang đến cho con, mang theo từ thành phố H đến thành phố N, chỉ sợ tiểu tổ tông con bị đau lại không có kẹo để ăn."
Ông cụ Giải khóc một lúc cảm xúc mới ổn định lại. Ông xoa xoa nước trên khoé mắt, cũng cảm thấy mình vừa rồi có chút xấu hổ, tức giận rống lên với Tống Y. Xem ra chính là bộ dạng miệng hùm gan thỏ.
Bà ngoại Tống Y quay đầu nhìn ông bạn già chăm chú.
Ngại mất mặt nên không lên tiếng.
Thời Ẩn Chi nắm tay đặt lên miệng ho khan, ý đồ hấp dẫn sự chú ý của tiểu tổ tông.
"Tối qua ông bà ngoại đã đến, nhưng đã qua thời gian thăm bệnh nên sáng sớm nay anh đã đón ông bà ngoại đến, để cả nhà cùng nhau đón Giáng sinh."
Muốn tiểu tổ tông biết tâm ý của bản thân, nhưng cũng không thể lộ ra quá mức, dè dặt cẩn trọng, cẩn thận để lộ ra từng chút một.
Những lời này của Thời Ẩn Chi có ý là --
Cầu khen ngợi.
Tiểu tổ tông khẽ gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
"Vâng. Vậy Chi Chi, quà Giáng sinh của em đâu?"
Thời Ẩn Chi: "..."
Một tháng trước anh đã lên kế hoạch cầu hôn trong dịp lễ Giáng sinh, nhưng không ngờ tiểu tổ tông lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên Thời Ẩn Chi chỉ có thể bỏ qua kế hoạch của mình.
Ừ, chỉ có thể bịa là đang bận chấm bài thi cho sinh viên.
"Trước cho anh nợ đã, chờ sau khi em khoẻ lên anh sẽ bổ sung sau."
Cằm Tống Y ngay lập tức ngẩng lên đến tận trời, bĩu môi cắn đường, cắn từng viên kẹo một, nghe tiếng là biết--
Răng nanh của tiểu tổ tông còn rất sắc bén.
Trong phòng bệnh đột nhiên yên lặng trong chốc lát, đồng thời những người cũng không mang quà Giáng sinh đến như ông bà ngoại Tống Y đột nhiên thấy chột dạ.
Ông cụ Giải lấy hộp giữ nhiệt ra, như hiến dâng vật quý bày ra một bàn bánh ngọt tinh xảo.
"Y Y đã ăn sáng chưa? Sáng sớm nay bà ngoại đã dậy sớm nấu cho con, mượn phòng bếp của khách sạn làm, còn nóng lắm! Con có muốn ăn một chút không?"
Sáng sớm đã được y tá đút cho cháo trắng ngay cả rau xanh cũng không có, Tống Y chỉ nhìn một cái đã cảm thấy ăn rất ngon.
Cô càng nhìn càng cảm thấy ngon.
Nhưng bác sĩ nói cô phải ăn kiêng, không thể ăn quá no cũng không thể ăn quá ít, sẽ ảnh hưởng đến đường máu và huyết áp.
"Để đến đêm con ăn ạ! Sáng nay con vừa mới ăn xong, y tá mua cháo gạo trong căng tin bệnh viện cho con rồi ạ."
Ban đầu, Tống Y cũng không đến mức chỉ có thể ăn cháo trắng. Ngô Ngữ còn thuê đầu bếp chuyên nghiệp cho cô. Nhưng đều bị bên cảnh sát cản lại, nói dùng đồ trong bệnh viện tương đối an toàn hơn.
Tuy rằng Ernest đã chết, vụ án cũng sắp điều tra xong, nhưng bởi vì mọi chuyện liên quan đến web đen cho nên cảnh sát cũng không thể bảo đảm sẽ có người trong web đen đi ám sát cô hay không.
Càng nghĩ càng tức giận, Tống Y quay sang với lọ kẹo Skittles, lại đưa thêm mấy viên kẹo vào trong miệng.
"Không được cho em ấy ăn nhiều kẹo quá, không tốt lắm đâu ạ." Thời Ẩn Chi đột nhiên mở miệng, lễ phép nói với bà ngoại Tống Y.
"Ăn hai miếng cũng không có chuyện gì đâu."
Bà ngoại Tống Y cũng đau lòng cháu gái, thấy cơ thể đã gầy của cô giờ lại càng thêm gầy gò, hơi nghiêng người là có thể nhìn thấy xương bả vai khẽ nhô ra của cô, khiến cho bà càng thêm đau lòng.
Y Y nhà bọn họ, từ nhỏ đã được ngàn vạn cưng chiều mà lớn lên, đã bao giờ phải chịu tủi thân như vậy chứ?
Thời Ẩn Chi không trả lời, mỉm cười đi về phía Tống Y, thừa dịp bà ngoại Tống Y không để ý bèn lấy bình kẹo trong tay cô đi.
"Tạm thời để anh bảo quản trước, cũng là vì tốt cho Y Y, em không thể ăn nhiều."
"Không được."
Tiểu tổ tông kiên quyết phản đối, giọng nói cũng trở nên to hơn.
Bà ngoại Tống Y cũng đau lòng cháu ngoại nhà mình, cảm thấy ăn nhiều thêm mấy viên kẹo cũng không có chuyện gì nên không khỏi khuyên ngăn:
"Cho Y Y ăn thêm một viên nữa cũng vậy mà. Hơn nữa con bé đã là người lớn, khác biết tự kiểm soát."
Thời Ẩn Chi từ trên cao nhìn xuống Tống Y, tỉ mỉ quan sát.
Ừ, anh vẫn không thể tin tưởng vào sự tự chủ của tiểu tổ tông.
"Đúng vậy, anh còn chưa kết hôn với Y Y nhà chúng tôi đâu, cứ quản và khống chế con bé như vậy là không tốt!" Ông cụ Giải cũng chen vào khuyên nhủ.
Ba phía dồn ép, duy nhất chỉ có người ngoài là Thời Ẩn Chi nhàn nhạt liếc nhìn ông cụ Giải vừa lên tiếng, không nặng không nhẹ nói:
"Thật ra, cháu cảm thấy nên bổ sung thêm một chút Mạc Hồi Đầu trong đơn thuốc, có thể giải độc và làm khô ẩm. Chỉ là mùi vị không dễ ngửi lắm, giống như mùi nhiều ngày không rửa chân vậy."
Ông cụ Giải vừa rồi còn đang đứng ở phía trưởng bối dựa vào lý lẽ tranh luận, lập tức ——ỉu xìu.
Mạc Hồi Đầu là một vị thuốc tốt, có tác dụng phòng chống ung thư rất tốt.
Nhiều tài liệu học thuật đã sử dụng các thí nghiệm để chứng minh rằng Mạc Hồi Đầu thực sự có thể ức chế tế bào ung thư và có tác dụng chống ung thư.
Tuy nhiên, Mạc Hồi Đầu còn có tên gọi khác là cỏ mồ hôi chân, gót chân thối, mùi vị ngửi qua một lần tuyệt đối sẽ không bao giờ quên.
Sáng nay sau khi ăn xong bữa sáng, ông cụ Giải bị Thời Ẩn Chi nhìn chằm chằm uống thuốc Bắc, thật sự đắng chết mất.
Bên trong đã có vị đắng, nếu như lại thêm một mùi vị chân thúi, thuốc này làm sao còn uống được nữa chứ!
Ông cụ Giải từ trước đến nay vẫn luôn cho rằng là người cần phải có cốt khí, nhưng mà đứng trước lợi ích thiết yếu, cũng không cần mấy thứ như thế này.
Đại trượng phu co được dãn được, đợi thời trở lại lại trở thành một người đàn ông dũng cảm.
"Ôi! Y Y à, Tiểu Thời nói rất đúng. Con đừng ăn kẹo nữa, để Tiểu Thời giữ cho con."
Đây là kẹo trái cây Skittles mà ông bà ngoại mang đến cho Y Y ăn, đủ màu đủ vị