Cảm giác an toàn là tự mình cho mình, người khác không cho được. Dựa vào người khác còn không bằng dựa vào chính mình.
Lúc trước, Tống Y vẫn luôn kiên định tin tưởng vào nguyên tắc này.
Nhưng bây giờ, nguyên tắc này hình như đang bị phá bỏ từng chút một, ở nơi ranh giới cuối cùng dần dần khắc ra ba chữ "Thời Ẩn Chi".
Người đàn ông mặc đồ đen cầm cầm dao ám sát Tống Y tên là Phan Tài Hoa, là một tên côn đồ dầu đường xó chợ, không có công ăn việc làm đàng hoàng. Nữ cảnh sát trước đó đã hỏi rõ rồi.
Phan Tài Hoa nhận được ủy thác từ người khác mới đi theo dõi Tống Y. Hơn nữa hắn ta cũng không biết thân phận cụ thể của cô.
Đối phương chỉ yêu cầu làm tay Tống Y bị thương, thì sẽ cho hắn ta mười vạn tệ. (~ triệu VND.)
Thủ đoạn tương tự hắn đã làm không biết bao nhiêu lần, cho nên Phan Tài Hoa rất có kinh nghiệm. Đeo khẩu trang và đội kín mũ, chỉ cần động tác nhanh một chút, sau khi đâm người thì chạy nhanh là được.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên hắn ta thấy chuyện tốt như việc chỉ cần làm tay người ta bị thương là có thể có mười vạn này.
Làm sao có thể không làm đây?
Mãi cho đến khi hắn bị đưa vào đồn cảnh sát mới mới bắt đầu hoảng sợ. Hóa ra mình lại chọc đến một tổ tông.
Hắn bất đắc dĩ đành giả chết, muốn lừa đến bệnh viện, sau đó được bồi thường tiền thì không còn gì tốt hơn.
Không nghĩ tới, cmn ở đây lại có bác sĩ!!!
Anh ta còn đấm một phát làm hắn tỉnh dậy, muốn giả chết cũng không được nữa.
" Tay của tôi chỉ đáng giá mười vạn???"
Tống Y tức giận đi đến tát một cái lên đầu Phan Tài Hoa, khí thế hung hăng.
" Hơn một tỷ cũng có đấy!"
Tay của họa sĩ là thứ quý giá nhất, quan trọng như tay của người chơi nhạc cụ vậy, đều là cần câu cơm.
Khoản tiền đầu tiên Tống Y chi ra sau khi thành danh là mua bảo hiểm cho đôi tay của mình. Mấy năm sau đó cũng liên tục bổ sung thêm không ít tiền bảo hiểm.
Tính sơ sơ thì số tiền Tống Y mua bảo hiểm cho đôi tay này cũng gần trăm triệu rồi.
" Em có xích mích gì với đồng nghiệp không? Hay có họa sĩ nào rất hận em không?"
Mục tiêu của đối phương không phải là lấy mạng mà là tay của Tống Y. Mục đích rõ ràng lại ác độc như vậy, khả năng lớn là họa sĩ cùng nghề với cô.
" Nếu nói xích mích thì có lẽ rất nhiều. Tôi ưu tú như vậy có ai mà không hận đây? Nhất là những họa sĩ , tuổi vẫn chưa thành danh."
Đối với câu hỏi của Thời Ẩn Chi, Tống Y suy nghĩ một chút, cảm thấy thật sự rất khó trả lời. Giống như mò kim đáy biển vậy.
Người ưu tú xinh đẹp như cô, sao có thể không khiến người khác ghen ghét đây?
Thời Ẩn Chi cũng không nghĩ Tống Y có thể có đáp án ngay được. Anh từ trong miệng tên côn đồ Phan Tài Hoa cũng lấy được không ít thông tin hữu ích.
Ra khỏi đồn cảnh sát, bên ngoài trời đã hoàn toàn tối. Dưới ánh đèn đường màu cam, những người bán hàng rong đã bắt đầu dọn quầy hàng đêm, xa xa vọng đến tiếng hát của người ca sĩ lang thang.
Tống Y đi sát bên người Thời Ẩn Chi, nửa bước không rời. Cau mày suy nghĩ cẩn thận tìm thời cơ tỏ tình.
Trong thâm tâm, cô hy vọng có thể xác định quan hệ với Thời Ẩn Chi, nhưng Ngô Ngữ cũng đã nói, con gái tỏ tình trước sẽ khiến đàn ông cảm thấy rẻ tiền, đạt được quá nhanh sẽ không biết trân trọng.
Hơn nữa, Tống Y cũng không chắc khi cô tỏ tình Thời Ẩn Chi sẽ đồng ý hay không.
Nhưng mà nếu không chọc thủng tầng giấy này thì chẳng lẽ cô vẫn phải không danh không phận chơi chò mập mờ như này sao?!
Aaaaaa!!! Thật buồn chết mất.
Thời Ẩn Chi đưa mắt nhìn Tống Y, thấy cô chỉ cúi đầu nhìn đường, chân mày cau lại, vẻ mặt ngưng trọng. Anh cho là cô còn đang suy nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay. Đau lòng muốn an ủi đôi câu thì đột nhiên thấy Tống Y dừng lai.
" Thời Ẩn Chi, em có chuyện muốn hỏi anh."
Tống Y dừng bước lại, đứng ở ven đường nhìn chằm chằm vào anh không chút sợ hãi.
Bên cạnh ánh đèn neon, Tống Y mặc sườn xám Tô Châu, dáng người lả lướt; tựa như người đẹp thời dân quốc ở thập niên , . Một cái nhăn mày, hay một động tác đều rất phong tình.
Đôi môi được thoa màu mật ong khẽ hé mở, giọng nói sạch sẽ lại nghiêm túc:
" Rốt cuộc anh có thích em hay không? Chị Ngô nói con gái không thể tỏ tình trước, như vậy sẽ không có kết quả tốt."
Thời Ẩn Chi ngơ ngác, sau đó mới đột nhiên hiểu ra, liền mỉm cười.
Anh vẫn luôn cho rằng thần kinh của tiểu tổ tông quá thô, không nghĩ tới lần này là anh sai rồi.
Người con trai mặc áo khoác dài màu be, để lộ đôi mắt biết cười, ngay cả đèn đường cũng chiếu xuống ánh sáng màu cam ấm áp, tất cả đều quá mức dịu dàng.
" Tôi vẫn luôn đợi một cô gái có trí nhớ không tốt nhớ ra. Rằng rất nhiều năm trước, cô ấy bất ngờ cưỡng hôn một người ở Cung thiếu nhi, thái độ rất hung hăng. Đã nhiều năm rồi còn không muốn chịu trách nhiệm."
" Tống Y, em nói xem tôi nên làm khó cô ấy như nào mới được đây?"
Vẻ mặt Tống Y hồi hộp đợi Thời Ẩn Chi tuyên án tử hình, nhưng cô ngàn lần không ngờ đến kết quả lại là như vậy.
Trong lòng cô lộp bộp một cái, một đoạn chuyện cũ đã phủ đầy bụi trong trí nhớ bỗng nhiên hiện lên rõ như ban ngày.
Khi ấy, Tống gia đem tuesday Trần Thiều Thi quang minh chính đại nghênh đón về nhà, cũng bởi vì Trần Thiều Hàm sợ chó, cho nên ngay cả chú chó Tống Y thích nhất cũng bị vứt bỏ.
Di vật của mẹ cô không được sắp xếp lại đã bị người giúp việc ném tất cả vào thùng rác.
Mỗi cuối tuần, cô đều phải đến Cung thiếu niên học Taekwondo. Lúc ấy cô vừa quen một người bạn tốt đến từ thành phố N tên Thời Ấu Nghiên, cho nên mỗi ngày đều cầu mong nhanh đến cuối tuần.
Mà tuần ấy, cô không chỉ bỏ học mà còn cưỡng hôn một một thiếu niên.
Tống Y khi còn trẻ hết sức lông bông, thêm việc cảm thấy bị cả thế giới vứt bỏ, chỉ cần thứ gì cô thích cũng sẽ rời đi, hoặc bị đoạt mất.
Lúc ấy não cô nhất thời nóng lên, trong cơn bốc đồng liền cưỡng hôn một chàng trai đang uống cà phê trên phố, hơn nữa còn hung hăng uy hiếp:
" Tôi cứ hôn đấy, cậu làm gì được tôi!"
Loại chuyện ngu ngốc này nói thật một chút Tống Y cũng không muốn thừa nhận là do mình làm. Nhiều năm trôi qua đều không ngừng tẩy não mình, cho nên cũng dần dần quên mất.
Ai ngờ, thiên đạo luân hồi, trời xanh đã bao giờ bỏ qua cho ai?
Năm đó cưỡng hôn anh trai nhỏ, hôm nay người ta liền đứng trước mặt cô cười híp mắt, yêu cầu chịu trách nhiệm.
Tống · tra nữ· Y đột nhiên ho khan, trên khuôn mặt nghiêm trang xuất hiện vẻ mặt mất tự nhiên, hiếm khi dùng những lời trong kinh văn để giải thích. Nhưng mà càng nói giọng càng nhỏ, càng nói càng không có tự tin.
" Người không phải là thánh nhân, ai chả có lúc mắc sai lầm. Nhưng biết sai mà sửa là được mà."
" Vậy phải sửa thế nào?"
Nhìn Tống Y dần dần cúi đầu xuống từng tí một, khóe miệng Thời Ẩn Chi cũng nhếch lên từng chút, từng chút.
Anh biết thời gian đã trôi qua quá lâu, ngoại hình của anh không phải không thay đổi. Có khả năng Tống Y không thể nhớ ra ngay, nên anh phải từ từ đợi.
Kết quả tiểu tổ tông không có chút dấu hiệu nào là muốn nhớ ra cả, vì vậy anh phải nói rõ ra mới được.
Anh đối với nụ hôm năm đó vẫn luôn canh cánh trong lòng. Sau bao nhiêu năm, ông trời đối xử với anh vẫn không tệ, đem người tự mình đưa đến trước mặt anh.
Lúc đầu, anh chỉ thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng gặp lại được cô bé cưỡng hôn mình năm đó, cũng không muốn bắt cô chịu trách nhiệm.
Sau đó, tiếp xúc ngày càng nhiều, tâm tình vô thức bị cô ảnh hưởng. Khi đọc luận văn sẽ nghĩ đến cô, lúc ăn cơm cũng sẽ đột nhiên nghĩ đến cô, ngay cả khi thấy bóng lưng trên đường cũng sẽ xúc động chạy đến.
Đều đã là người tuổi rồi, cho nên Thời Ẩn Chi hiểu rõ tình cảm của mình.
Anh đối với Tống Y không phải vừa gặp đã yêu, mà là nước ấm nấu ếch, đã có mưu đồ từ lâu.
" Tôi biết mình sai rồi, nhưng nhất định không bao giờ thay đổi đâu!"
Tống Y cũng là người có tính tình nóng nảy. Cô đã thừa nhận sai lầm của mình rồi anh còn hỏi mãi làm gì?
Cô dùng sức giậm chân, ngẩng đầu trừng Thời Ẩn Chi, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy giận dữ, lấp la lấp lánh, thở phì phò uy hiếp:
" Anh còn thế nữa em sẽ thích anh ít đi một ít đấy!"
Thời Ẩn Chi mỉm cười, bỗng nhiên ôm Tống Y vào trong ngực, cắn tai cô nhẹ nhàng nói:
" Em có biết định luật bảo toàn năng lượng không? Nếu như em cảm thấy thích ít một chút, đó là bởi vì số thích đấy của em đã được chuyển sang cho tôi."
Trong mắt Tống Y lập tức xuất hiện rất nhiều ngôi sao, pháo hoa nổ tung, nhuộm toàn bộ bầu trời.
Giống như một đứa bé vậy, vui sướng khôn xiết.
Cô ôm lấy Thời Ẩn Chi, cọ tới cọ lui ăn đậu hủ của anh. Đầu ngẩng lên không dám tin xác nhận lần nữa:
" Thật không? Anh không có gạt em chứ?"
Thời Ẩn Chi khẽ gật đầu, nhưng cũng không trả lời câu hỏi này của cô. Trong mắt tràn đầy dịu dàng, cho dù cách mắt kính cũng có thể nhìn ra, dịu dàng có thể vắt ra nước.
" Tiểu tổ tông, chuyện như tỏ tình này vẫn để anh làm đi!"
" Vậy xin hỏi tiểu thư Tống Y xinh đẹp, anh có vinh dự được làm bạn trai của em không?"
Người xung quanh đi tới đi lui, ồn ào náo nhiệt, nhưng vào giây phút này, Tống Y cái gì cũng không nghe được. Trong đầu cô chỉ phát đi phát lại lời nói của Thời Ẩn Chi, giống như một cái máy thu âm liên tục lặp lại.
Hắc hắc.
Hắc hắc hắc.
Hắc hắc hắc ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!
Thời Ẩn Chi tỏ tình với mình aaaaaaa!!!
Nếu như có thể, bây giờ Tống Y chỉ muốn trần truồng chạy đến bên hồ Huyền Vũ, lôi mỗi một du khách ra nói ba tiếng:
Bà đây thoát độc thân rồi!!! Đối tượng là Thời Ẩn Chi!! Hahahahahahaha!!!
Mặt Tống Y lộ ra nụ cười ngây ngô như người thiểu năng, thêm việc chảy nước miếng trong suốt nữa là giống hoàn toàn.
Nhìn tâm tư Tống Y không còn ở đây, tiểu tổ tông ngay cả câu đồng ý hay không đồng ý cũng không nói một tiếng, Thời Ẩn Chi có phần bất lực.
Đã như vậy, anh chỉ có thể thử dùng những biện pháp khác để đánh thức tinh thần của tiểu tổ tông.
Một tay anh nhẹ nhàng nắm lấy cằm Tống Y, một tay kia giữ eo cô, hơi cúi người xuống.
Hô hấp triền miên, môi lưỡi dây dưa.
Hôm nay, son môi của Tống Y có vị mật đào.
Đôi mắt cô bỗng nhiên mở to, nụ hôn bất ngờ khiến Tống Y không có thời gian phản ứng.
Tâm trí cô đã được thức tỉnh, nhưng trong nháy mắt lại bị mắc kẹt, không biết phải phản ứng thế nào.
Nước bọt trong suốt theo môi lưỡi quấn quýt tách rời nhau, càng kéo càng mảnh. Thời Ẩn Chi đưa lưỡi ra, bỗng nhiên liếm môi một cái.
Tiên khí bay quanh vị thượng thần đột nhiên trở nên gợi tình, khiến đầu óc Tống Y lập tức nổ tung, gấp gáp lôi kéo tay áo anh:
" Aaaa! Không được không được, em chưa cảm nhận được! Hôn lại một lần, hôn lại lần nữa đi mà!"
Tiểu tổ tông yêu cầu hôn mãnh liệt, Thời Ẩn Chi cầu còn không được.
Muốn cùng em uống ca cao nóng vào mùa đông, cùng em ăn dưa hấu ướp lạnh vào mùa hè.
Muốn một năm bốn mùa đều là em, nhìn em ngọt ngào nằm cạnh anh.
Khoa tiêu hóa có một câu: " Enzyme đòi tiền, gan đòi mạng". Ý chỉ sự chuyển hóa axit amin càng cao, tiêu tiền là có thể hạ xuống mức tiêu chuẩn; còn Bilirubin chỉ cần vượt quá tiêu chuẩn thì trong vòng vài giờ không chữa trị có thể sẽ mất mạng.
Mà đối với Thời Ẩn Chi bây giờ, điều này có thể thay đổi một chút.
—— Tống là tim, Y đòi mạng.
Aaaaaa! Ngọt qué, hoá ra hồi xưa là bả cưỡng hôn con nhà người ta=))))