Ngày nắng đẹp, khắp nơi trong vườn hoa cách tang đều có thể thấy các cặp đôi nắm tay nhau, trong không khí tràn ngập hương vị ngọt ngào.
Có lẽ một giây tiếp theo, tình yêu sẽ đến.
Lúc Tống Y đang sững sờ, đã nghe thấy Thời Ẩn Chi bắt đầu từ từ giới thiệu nguồn gốc của hoa cách tang, có bài bản giống như người đẫn chương trình trên TV.
" Ý nghĩa của hoa cách tang là "Hạnh phúc". Ở Tây Tạng, hoa này là một loài hoa thiêng liêng tượng trung cho tình yêu và may mắn, và cũng là hoa của thành phố Lhasa. Loài hoa này cũng rất dễ trồng, nó rất kiên cường, không cần đặc biệt chăm sóc cũng có thể sinh trưởng rất tốt."
Bầu không khí màu hồng xung quanh Tống Y tập tức biến mất, cô có cảm giác như đang ngồi trước TV, xem bản tin được phát lúc giờ vậy.
Cô lắc lắc đầu, cảm thấy mình quả nhiên đã "già" rồi, nếu không tại sao tim lại đập thình thịch không lí do?
Cô mới không rung động đâu, tuyệt đối không có. Có chết cũng không thừa nhận.
Tống Y nghiêm mặt:" Ồ!!"
Bởi vì được Thời Ẩn Chi đỡ, hai người rất nhanh đã leo đến đình nhỏ.
Cái đình này được xây rất lâu rồi, có thể thấy gỗ bên sườn đã có dấu hiệu mục nát. Chuông gió ở bốn góc của mái hiên cũng đã bị vỡ. Khi gió thổi, tất cả đều không kêu.
" Tôi nghe nói trường học của các anh có nhiều tiền lắm mà? Trên diễn đàn đều nói điều kiện kí túc xá và học bổng của trường này luôn đứng thứ nhất, thứ hai của thành phố Tiên Lâm. Tại sao cái đình bị hư hỏng như vậy mà không sửa lại một chút, ngay cả chuông gió cũng không thay."
Từ xa nhìn đến còn cảm thấy nó hết sức thơ mộng, nhưng khi Tống Y đến gần, trong lòng tràn đầy thất vọng.
Vừa cũ vừa xấu, cô ngay cả điện thoại cũng không muốn lấy ra chụp.
Thời Ẩn Chi bước vào trong đình, tìm một chỗ có tầm nhìn tốt, dõi mắt nhìn về phía xa. Đối với lời nói trẻ con của Tống Y, kiên nhẫn giảng giải:
" Đình này giống như cây cổ thụ kia vậy, đều tồn tại từ lúc trường học được thành lập, gắn liền với nhiều thế hệ sinh viên.
Kiến trúc không thể so sánh với con người. Con người già rồi, người ta sẽ xót thương cho sắc đẹp của họ khi về già, hoặc giễu cợt họ tuổi già sức yếu. Còn kiến trúc cũ đi, nhưng thời gian vẫn ưu đãi. Nhìn những khẩu hiệu của các điểm du lịch, cái nào không phải di tích lịch sử?"
Tống Y nghĩ nghĩ, hình như rất đúng.
" Vậy tôi nhất định phải chăm sóc mình thật tốt. Không thể để đến lúc bốn, năm mươi tuổi lại bị người ta chê già nua."
Thời Ẩn Chi khẽ cười, trầm thấp, giống như một cái lông chim khẽ gãi ngứa.
Sau khi bớt ghét bỏ đối với cái đình, Tống Y cũng đi vào. Từ bên trong nhìn xuống biển hoa cách tang rộng lớn.
Nhìn về phía xa xa, Tống Y phải thừa nhận phong cảnh ở chỗ này rất đẹp. Chẳng trách người xưa luôn thích nhìn xuống từ trên cao. Cảnh vật thực sự có thể khiến cho tinh thần con người cảm thấy sảng khoái.
Đứng từ trên cao nhìn về phía xa, lúc nãy khi đi dạo bên dưới, Tống Y luôn cảm thấy biển hoa cách tang thật sự rất lớn, nhìn không thấy điểm đầu.
Mà bây giờ khi đứng ở chỗ cao nhất, toàn bộ biển hoa cũng có thể nhìn thấy, ngay cả chỗ hoa nở rộ nhất cũng có thể nhìn rõ.
Lúc ở chỗ thấp, cô có thể ngắm nhìn vẻ đẹp của hoa cách tang. Còn khi ở trên cao, cô lại ngắm khách du lịch trong biển hoa.
Giống như hai câu trong bài thơ 《 Đoạn chương 》của nhà thơ Biện Chi Lâm đã viết:
"Em đứng trên cầu ngắm cảnh
Người ngắm cảnh trên cầu lại ngắm em"
( bài thơ tình Trung Hoa (dịch), NXB Thuận Hóa, )
Tống Y nhìn biển hoa ngập trời, đột nhiên dâng trào cảm xúc, giống như khi cô lần đầu tiên nhìn thấy biển vậy. Nó khiến cho cô không nhịn được đọc lên một câu thơ.
" Thời Ẩn Chi! Tôi nghĩ đến một bài thơ!"
" Bài thơ nào?"
"Có khi lên tận đỉnh, vọng xuống đám núi xanh"
Tống Y đắc ý, nhìn về phía Thời Ẩn Chi hất cằm.
" Thấy thế nào, có phải tôi rất có văn hoá hay không?"
Thời Ẩn Chi cổ vũ nói:" Ừ, rất có văn hóa."
Trong 《 Trong bài thơ cổ học sinh tiểu học nhất định phải biết 》có bài thơ《 Vọng nhạc 》của Đỗ Phủ.
Tống Y kiêu ngạo gật đầu, trên mặt một chút xấu hổ cũng không có.
" Tôi cũng cảm thấy mình rất có văn hóa. Từ nhỏ bà ngoại cũng đã khen tôi là người có hơi thở của văn hóa. Nhưng mà mấy câu trước của bài thơ này tôi không nhớ ra."
Thời Ẩn Chi phụ họa gật đầu, nói:" Bài thơ này quả thật rất khó, tôi cũng không nhớ rõ lắm. Chỉ nhớ hai câu mở đầu là:
Thái Sơn biết thế nào? Xanh biếc chia Tề Lỗ
Hùng vĩ thay tạo hoá, trắng đen vẽ như mơ."
Thời Ẩn Chi từ nhỏ đã từ trong sách vở mà lớn lên, lúc năm tuổi đã có thể thuộc lòng 《 Ba trăm bài thơ Đường 》. Thế mà vì bảo vệ lòng tự trọng của Tống Y, anh đã trái lương tâm nói dối.
" A!!! Anh nói làm tôi nhớ ra rồi! Câu thứ ba là Mây trôi bâng khuâng dạ, chim lạc mắt trừng nhìn!"
( Dịch thơ:Trần Trọng San.)
Được Thời Ẩn Chi nhắc, Tống Y cuối cùng đã từ sâu trong trí nhớ nhớ ra toàn bộ bài thơ, xúc động lòng người.
Sau khi đọc một bài thơ, tâm tình Tống Y rất tốt, cảm thấy xung quanh cũng vô cùng quyến rũ. Ngắm cảnh xong, lại đi qua đi lại khắp đình nhỏ, quan sát tỉ mỉ phong cảnh xung quanh.
Phong cảnh ở đây Thời Ẩn Chi đã xem rất nhiều lần rồi. Anh không yên tâm Tống Y, cho nên đi theo cô, cách không gần không xa.
Người xung quanh đình nhỏ rất nhiều, rất náo nhiệt. Có một cậu bé mặc áo kẻ caro đen trắng vừa cười vừa chạy, không cẩn thận đụng vào chân Tống Y.
Mặc dù chỉ là một cái đầu nhỏ, nhưng sức lực lại không nhỏ. Chân Tống Y bị đụng một cái giống như bị một quả bóng rắn đột nhiên va vào, đau không chịu được.
Mà cậu bé đụng vào cô bị ngã dập mông xuống đất, khuôn mặt nhỏ bé ngơ ngác.
Tống Y thầm nói không ổn rồi. Nếu như củ cải nhỏ này mà khóc thì cô không tránh được phải cùng ba mẹ đứa bé tranh luận một phen.
Cha mẹ trẻ em ở Trung Quốc đều là người vô lý, trên thế giới này con họ chính là chân lý. Họ luôn lấy lí do " Con nó còn nhỏ" để cho qua mọi chuyện.
Đã thấy nhiều bài báo như vậy, cho nên Tống Y đối với trẻ con không có nhiều thiện cảm.
" Em có ổn không? Tại sao lại chạy bất cẩn như vậy?"
Lúc Tống Y vẫn còn đang lo lắng, thì Thời Ẩn Chi đã đỡ đứa bé kia lên, giọng ôn nhu hỏi.
Ba mẹ đứa trẻ rất nhanh cũng đến, ôm lấy thằng bé, có chút dở khóc dở cười nói với Tống Y:
" Thằng nhóc nhà tôi vừa ở ven đường nhặt được một bông hoa cách tang, không biết tại sao lại chạy nhanh đến đây, thật xin lỗi cô!"
Thái độ đối phương thành khẩn, một chút cũng không giống các cặp cha mẹ không biết trái phải như trên báo nói.
Tống Y thở phào nhẹ nhõm, đang muốn khách sáo đôi câu, đột nhiên nghe thấy củ cải nhỏ vừa bị ngã "hừ" một tiếng, giọng nói trẻ con giải thích:
" Không phải chơi đùa! Con muốn đến tặng hoa cho chị xinh đẹp!"
Đầu thằng nhóc mới cao đến chân Thời Ẩn Chi, cả người trên dưới đều búng ra sữa, đôi mắt to tròn, rơm rớm nước mắt, tủi thân nắm hai đóa hoa cách tang.
Hoa cách tang chính là từ dưới đất nhặt lên, trong đó một bông hoa có dấu vết bị dẫm lên. Hoa cũng không được tươi lắm, chắc là bị người ta hái, sau đó tùy tiện vứt trên đất.
" Tặng cho chị xinh đẹp?? Ai da, tên nhóc thối lại còn biết tặng hoa cho chị xinh đẹp! Nếu cô giáo Lâm ở nhà trẻ biết nhất định cô sẽ rất buồn."
Cha mẹ của thằng nhóc cũng thấy buồn cười. Mặc dù trêu ghẹo nhưng cũng không ngăn cản hành động của con.
Được mẹ đồng ý, nhóc con ngược lại lại thấy xấu hổ. Ngước mắt nhìn Tống Y, bỗng nhiên lại lấy hai tay che mặt, thẹn thùng núp trong ngực của mẹ.
Tống Y vui vẻ, phản ứng của thằng bé đã giành được trái tim cô. Khiến cho Tống Y vẫn luôn kiêu ngạo về sắc đẹp của mình lại càng thêm kiêu ngạo.
Ai nha!! Phải làm sao bây giờ mới được đây? Sắc đẹp của cô đã đến mức có thể lay động được cả trẻ con rồi sao?
Thật khiến cô đau đầu mà!
Cô cũng không muốn xinh đẹp khiến người khác chú ý như vậy. Nhưng không có biện pháp, ai kêu ông trời lại yêu thích cô chứ!
Lúc Tống Y còn đang âm thầm khổ não, đã thấy nhóc con bắt đầu lấy dũng khí bước lên phía trước.
Ai, lại được trẻ con tăng hoa!!!
Trong lòng Tống Y tràn đầy mong đợi, trong mắt lấp la lấp lánh, nở nụ cười rực rỡ nhìn thằng bé --
Đem hoa tặng cho Thời Ẩn Chi=)))
" Anh ơi, hoa nhỏ tặng anh!!!"
Tống Y:????
Thời Ẩn Chi lúng túng, rõ ràng anh cũng không nghĩ đến. Nhưng anh rất nhanh đã nhận lấy hoa, xoa xoa đầu thằng bé, chân thành nói:
" Cảm ơn em."
Tống Y ôm một lòng chờ đợi được tặng hoa, tan thành cát bụi. Nụ cười cũng cứng lại.
Làm sao đây? Cô muốn đánh trẻ con rồi!!
Sau khi được Thời Ẩn Chi xoa đầu, thằng nhóc vui sướng vùi vào ngực mẹ, xâu hổ một lúc mới ngước đầu ra, đem một bông hoa cách tang khác tặng cho Tống Y.
Bông hoa còn lại rất tàn tạ, một nửa cánh hoa đã bị rụng, nửa còn lại vẫn kiên cường bám trên đó.
" Chị gái xinh đẹp, hoa này tặng cho chị."
Nụ cười của củ cải nhỏ rất có sức lan tỏa, ánh mắt cũng trong suốt chân thành, khiến cho người ta khó mà từ chối.
Tống Y đưa tay ra, nhận lấy bông hoa tàn tạ không chịu được, có chút uất ức.
" Cảm ơn em."
Được cám ơn, thằng nhóc lại mắc cỡ vùi đầu vào ngực mẹ. Cha mẹ thằng bé hết sức vui mừng, vẫy tay tạm biệt với Tống Y và Thời Ẩn Chi.
Chờ lúc bọn họ ôm đứa bé đi xa, Tống Y mới buông nụ cười giả vờ trên mặt xuống, liếc mắt nhìn Thời Ẩn Chi, tức giận nói:
" Thời Ẩn Chi, tôi nói cho anh biết, tôi tức giận rồi."
Tức vì thằng bé tặng hoa cho Thời Ẩn Chi trước, tức vì nhóc con lại đưa bông hoa nát tặng cô.
Chẳng lẽ là vì Thời Ẩn Chi có khí chất hơn cô sao?
Tống Y hơi cáu kỉnh, tức giận, không dỗ không được.
" Vậy tôi đưa bông hoa đó cho em nhá? Thời Ẩn Chi hỏi.
Tống Y lại hừ một tiếng, không thèm nhìn anh.
Mặc dù trong lòng đã sớm đoán tiểu tổ tông sẽ tức giận, nhưng đến lúc cô giận thật, Thời Ẩn Chi cũng không có biện pháp nào.
Anh đột nhiên nắm lấy cánh tay Tống Y, kéo cô vào trong ngực mình.
Do đang giận dỗi cho nên Tống Y chưa kịp phản ứng, nghe thấy âm thanh Thời Ẩn Chi lướt qua lỗ tai, thậm chí ngay cả hơi thở của anh cô cũng cảm nhận được.
" Tối hôm qua khóc thê thảm như vậy còn muốn một cái ôm. Vậy bây giờ em tức giận tôi cũng ôm em một cái. Có thể dỗ em được không?"
- ------
Hôm qua mải mê xem phim quên cả lịch đăng( ̄(エ) ̄)ノ!!!