Tiểu Tổ Tông Hư Hỏng Của Anh

chương 16

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ phòng học đi cầu thang xuống, con đường đầy hoa giấy, ở trung tâm đầy rẫy các gian hàng trò chơi, xen lẫn các quán ăn uống khác nhau, người đến người đi, khách đông như mây.

Kỷ Cửu mở phiếu ra, lướt qua bản đồ nhỏ ở phía sau tấm phiếu, xác định nơi hiện tại mà bọn họ đang ở là một khu vực có độ khó thấp.

Là khu vực duy nhất không yêu cầu thêm phí ngưỡng cửa, nhà trẻ đặc biệt bố trí mở cho các gia đình tư bản tụ tập lại chơi.

Trong khu vực này, mỗi một trò chơi tham gia xong, có thể nhận được ít nhất hai đồng xu trò chơi, nếu được giải nhất sẽ đạt được mười xu.

Kỷ Cửu nghiên cứu kỹ một lúc, có chút khó khăn mới đưa ra quyết định, trong lòng liếm láp một loại cảm xúc khiến cô theo bản năng ngẩng đầu lên xin lời khuyên của ba, lại thấy trong mắt Kỷ Lang Thiên mang ý cười, không nói một lời, yên lặng trở về cái ánh mắt cổ vũ.

Kỷ Cửu bình tĩnh lại một chút, liền chỉ vào một gian trò chơi gần đó nói: "Ba mẹ, nếu không thì thử xem khu vực này có khó khăn bao nhiêu lớn? Nếu muốn đi vào khu vực trung cấp tham gia trò chơi, thì trước tiên phải trả tám đồng tiền, chúng ta hiện tại vẫn là kẻ nghèo.. cho nên cần tích lũy rồi lại nói.."

Càng nói về sau, âm thanh càng nhỏ, trong lời nói có ý nghĩa rõ ràng.

Nguyễn Tĩnh Hảo có điểm buồn cười, thầm nghĩ, tiểu tham ăn này, đi đâu cũng đều không quên làm cái bụng của mình no.

Xoa xoa đầu tóc con gái, cũng không chọc ghẹo, chỉ nói: "Chúng ta đi cùng Tiểu Cửu ở trong trường mẫu giáo." Hiển nhiên là đem toàn quyền quyết định giao cho con gái rồi.

Dù sao hôm nay cũng tới đây chơi với cô, cô chính là quan chỉ huy.

Được sự cho phép nắm quyền tối cao, lúc này Tiểu Kỷ Cửu không còn có gánh nặng tâm lý, vội vàng nắm lấy một cái tay đi thẳng vào gian hàng màu xanh lam.

Có lẽ nó nằm sát trong một góc khuất, chắn ngang tầm nhìn, dẫn đến việc không có nhiều người chơi trong gian hàng này, Kỷ Cửu xếp hàng ở phái cuối, chưa đầy hai phút liền đến lượt cô.

Mỗi chủ sạp đều là công nhân viên chức trong trường thủ vai, chủ sạp này là một người đàn ông trung niên đang dọn dẹp những chiếc lon, quay đầu lại thấy một vị tiểu khách hàng xinh đẹp đứng ở trước sạp, nở nụ cười hiền hậu, cầm một quả bóng tennis bước tới.

"Bạn học nhỏ, chào con, muốn chơi sao?"

Tiểu Kỷ Cửu mỉm cười: "Chào chú ạ, con muốn chơi."

Người đàn ông cười và nói: "Chà, bạn học nhỏ có thấy những cái lon được dựng đứng ở đó không? Có mười cái lon, một quả bóng, mười cái lon ngã hết tất cả thì sẽ nhận được mười xu, đối chiếu với những cái lon ngã mà suy ra, nhưng nếu ngã một hay hai lon đều được hai xu a."

Kỷ Cửu gật đầu có vẻ hiểu rõ, giống như chơi bowling, xét về chiều cao của đứa trẻ thì khoảng cách đến cái lon rất gần, có thể làm ngã được ba bốn cái.

Kỷ Cửu có lẽ hiểu được độ khó ở trong khu vực này, cô nhận lấy quả bóng từ người chủ quầy hàng, nheo một mắt và nhắm vào cái lon ở giữa..

Dùng sức ném ra.

"Leng keng leng keng" một trận vang, lon ngã xuống đất.

Kỷ Cửu cẩn thận đếm số, tám cái lon đã ngã, còn dư lại hai cái đứng yên bất động.

Ông chủ quầy vừa cười vừa khen khả năng của cô, từ trong máy lấy tám đồng xu bỏ vào túi đưa cho cô: "Bạn học nhỏ, nhận xu nè, túi này dùng để đựng xu, đừng có ném nha!"

Tiểu Cửu lắc lắc chiếc túi đựng xu để ước lượng, âm thanh va chạm của đồng tiền trong trẻo dễ nghe, cô nàng tham tiền cười cười: "Cảm ơn chú."

Kiếm được hũ vàng đầu tiên của mình một cách dễ dàng, cô vẫn còn lâu mới đủ tiêu chuẩn để đi đến khu vực khó trung bình, vì phí ngưỡng ở đó là tám đồng xu trò chơi, nhưng phần thưởng tối thiểu chỉ là năm đồng xu, có nghĩa là nếu điểm trò chơi nằm ở top dưới cùng, cô sẽ phải trả tiền, cô còn phải đưa thêm ba xu.

Tính toán như vậy, cô phải chơi thêm một vài gian hàng nữa để có vốn khởi nghiệp cho lĩnh vực tài chính thứ hai.

Nhảy nhót đi vào sâu bên trong, đi ngang qua một cửa hàng câu cá, Kỷ Lang Thiên duỗi tay ra giữ chiếc mũ nhỏ của cô. Kỷ Cửu quay đầu nghi ngờ nhìn ba mình, Kỷ Lang Thiên giải thích: "Tiểu Cửu, chúng ta đi câu cá đi, ba đã quan sát, cả gia đình có thể tham gia."

Giống như trò chơi vừa rồi, luật chơi là chỉ trẻ em mới được tham gia, trong khi có một số trò chơi cho phép cả gia đình cùng chơi. Kỷ Cửu dẫn đầu và đi bộ đến cửa hàng câu cá. Trong cửa hàng, có nhiều người hơn so với quầy hàng vừa nãy, cô nhìn trận thi đấu một hồi, bước đầu tiên đã hiểu hết quy tắc.

Ao cá có hình tứ giác, một bên có thể ngồi ba người, bốn gia đình thi đấu cùng một lúc, và một phút sau, họ sẽ được xếp hạng theo số lượng cá câu được của gia đình.

Kỷ Cửu đợi hai đợt rồi mới ngồi xuống bên cạnh ao cá, ao đầy cá bằng nhựa đồ chơi có đủ màu sắc sặc sỡ. Miệng cá có cục sắt sẫm màu, chủ quán phát đồ câu cá, chỗ móc câu có một khối nam châm, loại trò chơi đơn giản này không phải câu cá sống, mà là dựa theo tốc độ câu.

Đôi mắt của Tiểu Kỷ cửu chăm chú nhìn vào chiếc cần câu, lộ ra vẻ tập trung hết mức và khi ông chủ quầy hàng thổi còi, hỏa lực toàn bộ khai hỏa.

Gia đình dựa theo trình tự trước đó đã thương lượng. Nguyễn Tĩnh Hảo phụ trách bên phải, Kỷ Lang Thiên phụ trách bên trái, giữa giao cho Tiểu Kỷ Cửu.

Hỏa tốc khai câu, hầu hết sáu mươi giây trôi qua nhanh chóng trong cuộc thi. Tiểu Kỷ Cửu một bên lắng nghe thời gian của ông chủ gian hàng thông báo, một bên dùng sức cầm cần câu câu cá và đưa con cá vào trong thùng.

Trước mắt, tay cô bắt đầu có cảm giác nhói nhói đau đau, chủ quán vừa mới kêu dừng.

Ông ấy yêu cầu trợ lý của mình đếm từng con cá trong bốn cái thùng của mỗi gia đình. Sau một phen tính toán, Tiểu Kỷ Cửu suýt chút nữa thua vì chênh lệch với nhau một con cá. Túi được thêm mười xu kêu leng keng leng keng.

Trong khung giờ từ tám rưỡi đến chín rưỡi sáng, Kỷ Cửu lần lượt chơi được năm gian hàng, ngoài hai gian hàng đầu tiên, còn có người mù chơi trống, phi tiêu, quay vòng lắc eo, chờ đến khi đi đến cuối con đường hoa giấy, trong túi cô đã có tổng cộng bốn mươi hai xu, cũng đủ đi đến khu vực có độ khó trung cấp.

Phần thứ hai được thiết lập trên sân chơi. Cả ba đến không tính là sớm, nhiều người đã thi đấu trên đường đua nhựa khổng lồ.

Mức độ trò chơi càng lên cao, phải nhờ đến sự trợ giúp của bố mẹ ngày càng nhiều, ví dụ ở lĩnh vực thứ hai, một trong những gian hàng là cho trẻ ngồi trong chậu nhỏ có con lăn, cha lôi kéo con mình đi nửa đầu của năm mươi mét đầu tiên, mẹ ở nửa đường sau chạy tiếp sức cự ly năm mươi mét, tổng cộng có một trăm mét.

Kỷ Cửu nắm chặt bàn tay nhỏ của mình quyết định khiêu chiến.

Thời tiết hôm nay có nắng nhưng gió nhẹ dễ chịu, đặc biệt thích hợp để chạy trên sân chơi.

Kỷ Lang Thiên bảo vệ hai mẹ con băng qua đường băng và đến quầy kiểm tra, năm gia đình có thể đứng trên đường băng một lúc, khi Kỷ Cửu đến thì nhóm đầu tiên vừa kết thúc, họ kẹt ở vị trí cuối cùng của nhóm thứ hai và nộp tám xu, không cần chờ đợi liền chạy đến vạch xuất phát.

Các trợ lý nhân viên đem năm cái chậu nhỏ dùng dây thừng cột chặt vào trên lưng của các người cha, kiểm tra cho chắc chắn, bảo đảm dây thừng sẽ không bị tuột ra ở giữa đường, rồi rời khỏi sân thi đấu.

Kỷ Cửu thân hình mập mạp ngồi trong chậu nhỏ, nhìn thân ảnh cao lớn hiên ngang trước ánh mặt trời, trong lòng dâng lên một cỗ hứng thú không thể giải thích được, vỗ vỗ hai cái tay nhỏ, cao giọng kêu:

"Baba cố lên! Kiếm cho Tiểu Cửu tiền xu để mua cơm trưa! Để Tiểu Cửu không cần phải cạp đất mà ăn! Baba là người tốt nhất!"

Tiếng cười trong thính phòng phát ra tiếng phụt phụt, hết người này đến người khác nhìn thấy, từng là lãnh đạo doanh nghiệp, lãnh đạo ngành công nghiệp lại bị câu nói trẻ con của cô con gái nhỏ chọc cười, không thèm để ý đến hình tượng mà cười ha hả.

Một phen động tĩnh đi qua, kỳ thực không ít người tinh mắt nhận ra vị CEO trẻ tuổi của tập đoàn Kỷ thị, những người có thể thành công lớn đều là con người tài giỏi, có thể thấy Kỷ Lang Thiên hôm nay rõ ràng là cự tuyệt bộ dáng nghiêm túc khi làm việc, vì thế các lão đại khác ngầm hiểu mà không đi quấy rầy.

"Phanh!"

Trọng tài nổ một phát súng lên trời.

Kỷ Cửu cảm thấy cái chậu nhỏ khẽ lắc lư, sau đó đột nhiên phóng nhanh về phía trước, cơn gió xẹt qua bên tai, thổi tung mái tóc trên trán cô thành một mớ hỗn độn.

Cô cúi đầu, hạ thấp trọng tâm hết mức có thể, để mông ngồi vững trong chậu nhỏ, khoảng vài giây sau, chậu đã bị ai đó giữ lại lập tức dừng lại.

Kỷ Cửu ngẩng đầu lên và phát hiện Kỷ Lang Thiên đang thở gấp. Đôi tay ấn lên thành của chậu nhỏ, suýt nữa đem qua đầu của chính mình.

Kỷ Cửu lấy lại tinh thần, tay chân đồng loạt từ trong chậu nhỏ bò ra, đứng cùng Kỷ Lang Thiên, nhìn Nguyễn Tĩnh Hảo đang chật vật chạy ở đằng xa.

May mắn thay, trước đây Nguyễn Tĩnh Hảo có thói quen tập thể dục, lúc rảnh rỗi sẽ đi leo núi, quãng đường năm mươi mét đối với bà mà nói chẳng qua là ăn một miếng bánh, chẳng mấy chốc, bà đã dễ dàng lao qua vị trí đầu tiên. Về đích.

Nắng nóng như thiêu đốt, cuối tháng tư nhiệt độ tăng đột ngột, giữa trưa nắng có chút độc, mặt trời như một quả cầu lửa cháy lớn treo cao ở đỉnh đầu.

Có tiếng ve kêu râm ran trên những tán cây ven đường, không nhiều lắm và cũng không thấy ồn ào.

Kỷ Lang Thiên và vợ đi cùng Tiểu Kỷ Cửu ngồi trong phòng học đã đổi thành một quầy bán đồ ăn, vừa nói vừa cười trong khi chờ ăn trưa.

Cách đó không xa, lúc này đang ngồi trong một gia đình có ba người, một cô bé so với Kỷ Cửu cũng không lớn gì mấy, đang ngồi ở giữa bố mẹ và đang ăn salad trái cây, cô ấy xinh đẹp, ngây thơ và dễ thương không khác gì những đứa trẻ có khác.

Trách không được hai người lớn ngồi bên cạnh cô ấy, nam nhân vóc người cao lớn, nữ nhân trang điểm tinh xảo, vẻ mặt có vẻ bình tĩnh tỉ mỉ, giữa hai người đều giơ tay nhấc chân, đều là phiền muộn không vui, lúc này đột nhiên cười rộ lên.

Kỷ Cửu ngậm ống hút trong miệng, hung hăng hút nước chanh, những hạt hoa quả sảng khoái lướt qua cổ họng, khiến nhiệt độ xung quanh dường như hạ xuống tốt hơn một chút.

Sau khi cảm thấy bụng thoải mái, cô cầm cái chai, trộm nhìn Kỷ Lang Thiên ở bên tay phải, trong lòng có chút bối rối.

Nói thật, từ lúc bước vào gian hàng này, cô đã nhận ra ánh mắt của những người bên cạnh, cô nghĩ rằng họ cũng giống như các phụ huynh lúc sáng, nhất thời là tò mò nên không để trong lòng.

Kết quả là đã năm sáu phút rồi, lâu lâu, hai vợ chồng kia vẫn liếc nhìn bàn của mình, muốn nói rồi lại thôi, Kỷ Cửu đoán người họ tìm chắc là Kỷ Lang Thiên, nhưng là lo lắng tình hình không đúng cho nên rất là do dự.

"Tiểu Cửu, ăn cơm đi."

Nguyễn Tĩnh Hảo đưa bát cơm đến trước mặt con gái, tìm cái yếm từ trong túi đeo lên cổ cô, khi bước đi, vô tình ngăn cản được tầm mắt kia.

Kỷ Cửu cau mày khó hiểu, ánh mắt vô tình đụng phải mẹ cô, đến lúc đó cô mới nhận ra ánh mắt của Nguyễn Tĩnh Hảo ẩn chứa một tia ý tứ sâu xa không dễ phát hiện, Kỷ Cửu phản ứng ngay lập tức, vừa nãy tự mình chỉ nghĩ lung tung.

Ngay cả những thứ mà cô có thể nhìn ra, "Đa mưu túc trí" như tổng tài như thế nào lại không biết, có quá nhiều chuyện liên quan đến công việc, không phải là việc một đứa trẻ bốn tuổi có thể quản, mặc cho cô buồn rầu thúi ruột cũng chẳng có ích gì.

Đa mưu túc trí: Khôn ngoan, thông minh lanh lợi, có thể nghĩ ra nhiều mưu kế để ứng phó và xử lý mọi tình huống..

Dù sao, trước khi lớn lên, nhiệm vụ của cô là an tâm làm con trùng gạo, còn lại, toàn bộ giao cho các đại nhân phiền não đi.

Nghĩ xong, Kỷ Cửu trở nên vui vẻ, nhíu mày, xắn tay áo, khoanh một miếng thịt lớn nhét vào miệng, không quan tâm quay đầu đi.

Ăn xong bát cơm, cả gia đình sẵn sàng đi vào khu cực có độ khó cao hơn.

Sau một buổi sáng làm việc chăm chỉ, số tiền ban đầu, không bao gồm tiêu dùng của bữa trưa, còn lại hai trăm hai mươi bảy xu, đủ để trang trải phí ngưỡng cửa cho phần thứ ba.

Kỷ Lang Thiên và Nguyễn Tĩnh Hão lần lượt một trái một phải nắm lấy tay mũm mĩm của cô, mang cô xuyên qua trong đám đông.

Khi cả ba muốn bước chân ra khỏi cửa, phía sau cách đó không xa, truyền đến một tiếng la âm thanh như ẩn như hiện.

Vừa mới quay đầu lại, phát hiện ra đó là người đàn ông của cặp đôi vừa rồi, Kỷ Cửu nhìn Kỷ Lang Thiên, nghĩ rằng ông sẽ dừng lại, nhưng không ngờ rằng ông vẫn đi về phía trước giống như không nghe thấy, ngay cả với Nguyễn Tĩnh Hảo cũng gia vờ như không nghe thấy.

Với thái độ rõ ràng như vậy của cha mẹ, Kỷ Cửu đương nhiên không thể đối đầu với họ, ngoan ngoãn bước chân ngắn nhỏ mà bước đi.

Người ở phía sau dường như biết ý của vợ chồng Kỷ Lang Thiên, dừng lại một lúc, nhưng nhớ đến công ty trong nhà đang gặp nguy hiểm và người cha trong phòng chăm sóc đặc biệt vẫn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy kịch, nghiến răng và nhanh chóng bắt kịp, đứng hiên ngang trước mặt Kỷ Lang Thiên.

Bởi vì lo lắng, trên trán của người đàn ông hiện lên những hạt mồ hôi dày đặc, ông ta không quan tâm lau, nhìn Kỷ Lang Thiên sắc mặt lạnh như băng trước mặt, lo lắng nói:

"Kỷ tổng, tôi là tổng giám đốc Du Mẫn Nghiệp của công ty vận chuyển Nhân Phong, có chút việc muốn cùng ngài nói chuyện, xin ngài dành ra chút thời gian cho tôi được không? Làm ơn!"

Truyện Chữ Hay