Tầng hầm của biệt thự là tầng chứa rượu, cũng có chỗ cho người nghỉ ngơi, nhưng chỉ là chiếc ghế salon nằm chưa đầy hai mét.
Kiều Mạn lấy chăn từ trong valy ra, cứ như vậy nằm lên đó.
Thể chất của cô đặc biệt sợ lạnh, cho dù nhiệt độ trong hầm rượu không thấp lắm, nhưng cô vẫn cảm thấy rất lạnh.
Quấn chăn sát người hơn, cô cầm điện thoại di động, chuẩn bị lướt mạng xem tin tức trước khi đi ngủ.
Trên QQ có tin nhắn, cô mở ra, nhóm của đám bạn học thời trung học phổ thông đang nói chuyện sôi nổi.
"Nghe nói Lâm nữ thần đã từ Anh quốc trở về? Không biết tin tức có đáng tin cậy không."
"Lâu rồi không gặp mặt, nếu đã trở về, cậu ấy có thể lên tiếng ở trong nhóm, sắp xếp tụ tập một buổi, dù sao cũng đã trải qua ba năm ma quỷ lại điên cuồng kia mà."
"Sạo này tôi luôn nằm mơ thấy thời trung học phổ thông, đặc biệt là giọng nói và nụ cười của Lâm nữ thần chúng ta, từ biệt nhiều năm, nhớ quá!"
Kiều Mạn nhìn lướt qua, đèn báo online trong nhóm sáng gần hết, chỉ có đèn báo của Lâm Yên vẫn là màu xám tro.
Cô đang định đánh chữ bình luận lên, chỉ thấy đèn báo màu màu xám tro kia sáng lên.
"Tin tức đáng tin cậy, các bạn học, tôi đã từ Anh quốc trở về, gia chủ Lâm gia sắp tổ chức tiệc sinh nhật, sao tôi dám không trở về."
Lâm Yên vừa nhắn tin lên, người trong nhóm chợt sôi trào.
"Oh, bổn tôn đã xuất hiện rồi."
"Nhiều năm như vậy, Lâm Yên, cậu biến mất không thấy tăm hơi giỏi đất."
“Đúng vậy, tôi còn tưởng cậu bị văn hóa tây dương ảnh hưởng, không về nước nữa."
"Mấy ngày trước thiên kim Kỷ gia tổ chức sinh nhật, tôi còn chạm mặt Kiều Mạn, lại nói, năm đó người có thể được gọi là nữ thần ở lớp chúng ta, cũng chỉ có cậu và Kiều Mạn..."
Hàng chữ này vừa xuất hiện, đám người đang ríu rít chợt im lặng.
Cô và Lâm Yên, rõ ràng đã trở thành đề tài cấm kỵ trong lúc nói chuyện của các bạn học.
Lúc có Lâm Yên, sẽ không có ai nhắc đến cô, lúc có cô, sẽ không có ai nhắc đến Lâm Yên.bg-ssp-{height:px}
Thế nhưng lâu rồi không nói chuyện, có bạn học nhất thời hưng phấn, quên mất giá điều này.
"Có phải tôi nói sai rồi hay không..."
"Đúng vậy, sao cậu lại nói đến chuyện này, nói chuyện khác đi..."
Kiều Mạn lặng lẽ thoát khỏi nhóm chat, từ sau khi xảy ra chuyện, cô và Lâm Yên, đã định trước là không cách nào thân thiết như trước được nữa.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn lẫn nhau, càng lúc càng xa.
Không phải kẻ thù, nhưng cũng sẽ không là bạn.
Thế nhưng cô thật sự rất muốn biết mấy năm nay cô ấy sống như thế nào, dù chỉ là đứng xa xa nhìn cô ấy.
Nhìn lại lịch sử trò chuyện, cô tìm được mấy chữ mấu chốt, tiệc sinh nhật của gia chủ Lâm gia.
Gia chủ Lâm gia mà Lâm Yên nói đến, chắc là người sáng lập của tập đoàn Lâm Thị, cũng chính là ông nội của cô ấy, Lâm Chính Thần.
Nếu cô nhớ không lầm, anh trai Lâm Nam Thành của Lâm Yên là bạn cùng trường với Kỷ Vân Thâm, cũng là bạn tốt, thời học trung học phổ thông đến nhà Lâm Yên chơi, cô từng xa xa nhìn thấy ảnh chụp hai người đứng sóng vai ở sân trường.
Có tầng quan hệ như vậy, chẳng phải có thể suy ra, Lâm Nam Thành sẽ mời Kỷ Vân Thâm đến tham dự tiệc sinh nhật của Lâm Chính Thần?
Nghĩ đến đây, Kiều Mạn vui vẻ thông suốt, vén chăn lên, bước lên bậc thang, lên phòng khách của biệt thự.
Vừa rồi lúc nói chuyện với Kỷ Vân Thâm, cô chú ý đến anh ấy uống rượu, nếu ăn chút cháo thanh đạm, chắc chắn dạ dày sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Nghĩ như vậy, cô đi tới phòng bếp, tự tiện vào bếp.
Kỷ Vân Thâm tắm xong, dạ dày nóng lên dữ dội, những lúc thế này, anh chỉ muốn uống gì đó thật lạnh đẻ đè ép cảm giác nóng này xuống, nên anh đi xuống tầng dưới.
Đi tới cửa phòng bếp, anh nhìn thấy người phụ nữ nhỏ đang loay hoay trong phòng bếp, nhìn cũng ra hình ra dạng.
Hàng năm đã quen với anh lừa đảo tôi bịp bợm ở trên thương trường, hai chữ ấm áp này, là hai chữ xa xỉ nhất với anh.
Có phải là do ánh đèn trong phòng quá mềm mại, mới có thể khiến anh có loại ảo giác này.