Những ngày gần đây tiên ma hai giới không ngừng ma sát.
Bên này nói ngươi bắt tiên ca của ta, bên kia nói ngươi giết tọa kỵ của ta, đều là những chuyện vặt chó sủa gà bay, nhưng lại cãi mãi không thôi, ầm ĩ đến hai bên càng lúc phiền.
Thật ra mọi người đều hiểu sau trận chiến tiêu ma của mười vạn năm trước, tiên ma hai giới đều nghỉ ngơi dưỡng sức, nhiều năm bình yên vô sự, giờ đã đạt đến thời kì bão hòa, giờ đây cố ý gây sự, nhìn nhau không thuận mắt, chỉ chút chuyện liền gây sự.
Thế là thiên đế nói với chiến thần Quý Nhượng nổi danh trong tứ hải bát hoang, “Ngươi cứ thăm dò trước, xem chuyện này giải quyết thế nào, nếu không cần ra tay thì cố gắng đừng ra tay, dù sao đi nữa thần tiên chúng ta đều rất yêu hòa bình.”
Chiến thần nhận được truyền âm của thượng đế, rửa mặt xong liền cầm kiếm Chấp Thương của mình, một đường từ Nam Thiên Cung chém đến ma giới, lật cả nóc nhà của tẩm điện ma quân lên, nói với ma quân vẫn đang xem mỹ nữ nhảy múa: “Chúng ta đánh nhau đi.”
Thế là trận đại chiến lần thứ hai của tiên ma bùng nổ.
Chiến thần thiên giới và ma quân ma giới ở ranh giới tiên ma đại chiến ba ngày ba đêm, nơi sát khí lướt qua không còn một tấc cỏ nào có thể sinh tồn, cuối cùng Quý Nhượng thắng trận, trấn áp ma quân trong tháp Phong Ma.
Trận đại chiến này lần nữa khiến cho tiên ma hai giới nguyên khí bị thương nặng, thiên đế ôm thiên hậu khóc ròng: “Trẫm còn đặt biệt dặn hắn phải hòa bình nhất định phải hòa bình! Nàng xem, nàng xem hắn đem lục giới của trẫm biến thành gì rồi? Gì mà chiến thần chứ, trẫm dứt khoát phong hắn là sát thần cho rồi!”
Kẻ đầu sỏ lại không cảm thấy áy náy.
Hắn là thần giữa thiên địa khai sinh, khi ấy bốn biển hỗn độn, bát hoang hỗn chiến, từ lúc hắn bắt đầu nhớ mọi chuyện liền đánh nhau, gặp vấn đề gì cũng dùng đánh nhau để giải quyết, nếu không phục, hắn lại đánh tiếp, cho đến khi đối phương bị đánh tàn đánh chết, đánh đến phục mới thôi.
Vừa bắt đầu hắn ai đều muốn đánh, thấy ai không thuận mắt liền đánh, sau đó thiên đến phong hắn danh hiệu là chiến thần thiến giới, còn danh chính ngôn thuận nói muốn giao trọng trách bảo vệ sinh linh lục giới vào trong tay hắn, hắn mới dần dần thu liễm lại.
Nếu như lục giới thái bình, cũng không có gì cho hắn đánh nữa, chỉ có ma quân bị hắn nhìn trúng, thế liền đánh một trận.
Quý Nhượng phủi phủi bụi trên tháp Phong Ma, lười nhác nói với ma quân: “Sớm ra ngoài, chúng ta lại đánh nhau.”
Ma quân giận đến hét to: “Ngươi đợi đấy cho bổn quân!”
Quý Nhượng xua xua tay, cầm kiếm Chấp Thương trở về, phát hiện tản đá đằng sau có một đạo ma khí nhàn nhạt.
Hắn không thèm nghĩ ngợi, một kiếm đâm đến, tảng đá to lập tức hóa thành bụi, bụi bay trong không trung, một tiểu cô nương mặc váy đỏ ngã trên đất, sợ hãi nhìn hắn.
Chiến thần nghiêng đầu đánh giá nàng một lúc hỏi: “Tiểu yêu, sao ngươi lại trốn ở đây làm gì? Muốn lén nhìn trộm bổn tôn?”
Nàng hoang mang lắc đầu, lắp bắp nói: “Ngang...Ngang qua...”
Quý Nhượng cười cười thu kiếm về, chậm rãi đi đến, ngồi xổm trước mặt cô: “Trên người ngươi cùng ma quân có ma khí cùng một nguồn, hắn là người gì của ngươi?”
Tiểu cô nương cảm thấy mình không giấu được nữa, đành nhận mệnh rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Phụ vương.”
Quý Nhượng ý vị sâu xa nhướng mày: “Ồ? Ngươi là tiểu công chúa mà ma vương xem như minh châu trên tay ư? Ngươi đến đây là muốn báo thù cho phụ vương ngươi?”
Tiểu cô nương liên tục lắc đầu: “Không phải! Ta không đánh lại ngươi, ta chỉ muốn đến xem phụ vương...”
Quý Nhượng nhìn tháp Phong Ma quẩn quanh khí đen, kéo tiểu cô nương đứng dậy, “Không sao, thêm vài vạn năm nữa hắn sẽ ra ngoài thôi.”
Tiểu cô nương rụt cổ, trông nhỏ ngỏ mềm mềm, giọng cũng thật dịu dàng: “Biết...biết rồi...Thế, thế ta đi đây...”
Quý Nhượng cười một tiếng nắm lấy cổ tay cô không buông, ôm người vào lòng: “Đã dưới mí mắt của bổn tôn còn muốn chạy?”
Thích Ánh: “Aaa cứu ta, ma tướng cứu ta!”
Giọng run rẩy của ma tướng nấp trong bóng tôi: “Hu hu hu tiểu công chúa, xin lỗi. Thần cũng không phải là đối thủ của sát thần. Thần sẽ quay về ma giới triệu tập thuộc hạ, nhất định nghĩ cách cứu người ra ngoài!”
Thế là con gái nhỏ của ma quân liền bị chiến thần bắt đến thiên cung.
Tuổi nàng vẫn còn rất nhỏ, theo nhân gian, thì chính là thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, hắn tùy tiện niệm quyết, giấu đi ma khí trên người nàng.
Các tiên tì trong điện chiến thần còn cho rằng tôn thượng mang tiểu tiên nga từ đâu đó về, lần đầu tiên nhìn thấy tôn thượng tiếp xúc da thịt với nữ tử, tuy chỉ là nắm cổ tay nhưng tin này vừa truyền ra liền chấn động cả thiên giới.
Mọi người bắt đầu suy đoán lai lịch của tiểu tiên nga.
Chúng tiên vạn phần ngưỡng mộ đố kỵ, chỉ có ‘tiểu tiên nga’ tự mình biết khổ.
Đường đường là tiểu công chúa của ma giới, lại bị kết giới giam giữ trong điện của chiến thần, trở thành tù nhân, nếu tin này truyền đến ma giới, thật sự khiến cho các yêu ma tan nát cõi lòng!
Kẻ đầu sỏ lại còn không phát giác là mình đang giam lỏng nàng, nghi hoặc hỏi: “Bổn tôn cho ngươi ăn ngon, cho ngươi mặc đẹp, đến cả giường cũng cho ngươi ngủ, sao gọi là cầm tù?”
Tiểu cô nương tức giận nói: “Thế ngươi cho ta đi!”
Quý Nhượng ngồi trước bình phong, không nhanh không chậm nấu trà: “Ngươi muốn đi thì đi, bổn tôn lại không ngăn cản ngươi.”
Đôi mắt Thích Ánh sáng lên, nhấc váy muốn chạy, lúc chạy đến trước cửa lại nghĩ đến gì đó, nàng nổi giận quay về: “Ngươi thu lại kết giới ngoài điện đã!”
Quý Nhượng đến mí mắt cũng không nâng lên: “Không được, đó là kết giới phòng ngự ta tốn ba nghìn năm tinh thần mới bài bố được, nếu thu lại, có yêu ma tiến vào giết bổn tôn thì sao?”
Thích Ánh thật sự không hiểu: “Tứ hải bát hoang này có yêu quái nào đánh lại ngươi? Ngươi rõ ràng là tìm cớ để giam lỏng ta!”
Quý Nhượng nấu trà xong, rót một tách chậm rãi thưởng thức, hờ hững nói: “Kết giới vẫn luôn ở đây, không phải là ngươi đến đây nó mới có. Đừng nghĩ quá nhiều.”
Thích Ánh bị hắn chọc tức đến phát khóc.
Thật ra đây cũng là bình thường, thử hỏi có vị thần tiên trên thiên cung nào không bị hắn chọc tức đến phát khóc chứ.
Thích Ánh không ra khỏi được kết giới đó, chỉ đành ở lại trong điện chiến thần, lẳng lặng quan sát. Nàng phát hiện tiên tì trong điện đều có thể bình thường ra vào, bọn họ trông có vẻ không phải có tiên thật rất lợi hại.
Quan sát một thời gian, Thích Ánh phát hiện, đây hẳn là vì ngọc bài bên hông của bọn họ.
Thế là nàng nhân lúc Quý Nhượng không ở đây, Thích Ánh đánh ngất tiên tì mang cơm, cầm lấy ngọc bội bên hông, hứng chí bừng bừng chạy ra khỏi cổng.
Kết quả lại phát hiện vẫn không ra được.
Buổi chiều lúc Quý Nhượng về, tiên tì bẩm báo với hắn, nói tiên tử trong điện lại tuyệt thực.
Hai bữa không ăn rồi.
Quý Nhượng bảo tiên tì lại mang một phần cơm canh qua, hắn nhận lấy khay thức ăn bước vào tẩm điện.
Tiểu cô nương nằm trên giường, nhắm mắt lại.
Quý Nhượng cầm khay thức ăn bước vào, ngồi xuống bên giường, nhạt giọng nói: “Ngươi vẫn trong giai đoạn trưởng thành, nếu không ăn không uống, sau này không chỉ không cao, là còn không thể lớn được.”
Tiểu cô nương thoáng cái liền mở mắt, hoang mang nhìn tấm chăn che phủ trước ngực, giận dỗi mắng hắn: “Vô sỉ!”
Quý Nhượng...Ta nói là người ngươi không thể cao lớn.”
Gò má nàng lập tức ửng đỏ, nghiêng đầu không nhìn hắn, nửa ngày lại xoay qua, giận dỗi nói: “Ngươi gạt người! Ta cầm lệnh bài rồi mà vẫn không ra ngoài được, kết giới này của ngươi rõ ràng là chống đối một mình ta!”
Quý Nhượng nhìn nàng nửa ngày: “Muốn ra ngoài thế sao?”
Nàng hừ một tiếng.
Hắn đưa khay thức ăn đến: “Ăn cơm xong ta đưa ngươi ra ngoài.”
Tiểu cô nương trở người ngồi dậy: “Thật không?!”
Hắn gật đầu, Thích Ánh nhận lấy khay cơm, vùi đầu điên cuồng ăn, cơm canh rất nhanh liền hết sạch, nàng dùng tay áo lau miệng, gương mặt nhỏ hưng phấn: “Ăn xong rồi!”
Quý Nhượng cúi đầu nhìn nàng một lúc, đưa ngón tay giúp nàng lau đi khóe môi chưa lau sạch, nắm cổ tay nàng kéo ra ngoài điện chiến thần.
Thích Ánh không cảm thấy có gì mới mẻ.
Mà Quý Nhượng cả đường không ngừng đánh giá sắc mặt của nàng.
Ma giới u ám không phân ngày tháng, màu sắc âm trầm, chúng yêu ma cũng lang thang, muốn đi thì đi, muốn về thì về, là một môi trường lớn vô cùng hỗn loạn. Nhưng thiên giới hoàn toàn trái ngược, tiên khí lượn lờ vô cùng trật từ, mặt đất có rất nhiều loài cây cỏ hiếm lạ, vô cùng u nhã.
Tiểu cô nương đi dạo nửa ngày, trung lập bình luận một câu: “Không hổ là thiên giới.”
Hắn kinh ngạc nhướng mày: “Ngươi thích ư?”
Tiểu cô nương gật đầu: “Đương nhiên, đẹp như thế,”
Quý Nhượng im lặng một lúc, nửa ngày mới thấp giọng cười lắc đầu: “Lạ thật, các yêu quái đến thiên cung đều rất chán ghét nơi này, nói đến cả hương hoa cũng khó ngửi, sao ngươi lại thích.”
Thích Ánh nhìn vẻ mặt hắn, không biết đã nghĩ ra gì đó, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Cho nên ngươi cho rằng ta sẽ chán ghét nơi này nên mới không chịu thả ta ra ngoài ư?”
Chiến thần ngẩng đầu, lại khôi phục dáng vẻ hờ hững như ngày thường: “Cũng không phải như vậy, bổn tôn là đang quan tâm ngươi. Kiếm của phụ vương đâm rách y phục của bổn tôn, đương nhiên phải bồi thường, ngươi chính là vật bồi thường.”
Thích Ánh: “???” Nàng khó hiểu nhìn hắn: “Đâm rách y phục thì thế nào? Ngươi còn trấn áp phụ vương ta ở trong tháp Phong Ma đấy, ta đã làm gì ngươi chưa?!”
Quý Nhượng hờ hững nhìn nàng một cái: “Thế cũng cần ngươi có bản lĩnh làm gì đó với bổn tôn.”
Thích Ánh: “Aaaaaa lão tử liều mạng với ngươi!”
Cuối cùng tiểu cô nương nhe răng múa vuốt bị chiến thần khiêng về tẩm điện.
Không lâu sau đó, nàng có thể tự do ra vào rồi.
Kết giới của chiến thần không phải chống đối nàng mà là chống đối yêu ma. Trên người nàng có ma khí, đương nhiên không ra được rồi. Quý Nhượng dùng linh huyết của mình nhỏ vào trong một chiếc vòng ngọc, sau khi nàng đeo vòng ngọc xong liền có thể đi qua kết giới.
Cũng từ đó bắt đầu cuộc hành trình đi du lịch khắp nơi trên thiên giới của nàng.
Ôi, đây là Tru Tiên Đài tru sát qua rất nhiều tiên ma phải không?
Ôi, đây là cung Nguyệt Lão quản lý nhân duyên thiên hạ ư?
Ôi, đôi là thanh tuyền cam lộ uống một ngụm sẽ tăng thêm linh lực trăm năm của Dao Trì sao?
Đến đâu Quý Nhượng đều đi cùng nàng.
Trước đây lúc rảnh rỗi hắn thích đi khắp tứ hải bát hoang gây chuyện đánh nhau, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự hòa thuận của các bạn tiên trong thiên giới khiến cho thiên đế cả ngày lo sợ. Bây giờ, hắn không đi đánh nhau nữa, mỗi ngày đều du sơn ngoạn thủy, mọi người liên tục thở dài.
Điều này thật sự phải cảm ơn tiểu tiên nga!
Thế là Thích Ánh liền nhận được rất nhiều quà mà chúng tiên đưa đến.
Pháp khí, áo váy, linh sủng rồi đan dược các thứ, thật sự còn nhận được nhiều sự hoan nghênh hơn cả khi ở ma giới.
Tiểu cô nương vô cùng bất ngờ, chạy đến nói với Quý Nhượng: “Không ngờ thần tiên các ngươi lại thân thiện với người trong ma giới của bọn ta như vậy, đợi sau khi phụ vương ra, ta nhất định sẽ nói với ông ấy chung sống hòa bình với thiên giới, tôn trọng lẫn nhau!”
Ngày nào đó, lúc đang ngắm sao ở Tinh Hà Trì, ma tướng mang theo ba vạn ma binh mà hắn kĩ lưỡng chọn lọc, giết đến Nam Thiên Môn cứu tiểu công chúa của bọn họ.
Thiên đế đang xem tiên nữ nhảy múa phun một ngụm rượu ra ngoài.
Cái gì? Tiểu tiên nga mà chiến thần mang theo bên người là công chúa của ma giới?!
Quý Nhượng sau khi nhận được tin liền đưa Thích Ánh đến Nam Thiên Môn ổn định đám ma binh, ma tướng nhìn thấy công chúa nhà mình ăn mặc còn giống công chúa hơn khi ở ma giới, cảm thấy có chút mông lung.
An ủi xong đám ma binh, hắn lại đưa Thích Ánh đến diện kiến thiên đế.
Thiên đế nhìn hai người dưới điện, lại phun ra một ngụm rượu: “Cái gì? Ngươi muốn cưới công chúa ma giới?!”
Quý Nhượng mặt không đổi sắc: “Tiên ma hai giới từ rày về sau sẽ hòa hợp, không chiến không loạn, tứ hải yên bình, được không?”
Thiên đế: “!!! Tốt! Vô cùng tốt! Cưới! Lập tức cưới!”
Thích Ánh nhìn bàn tay đang nắm tay mình, lại nhìn chiến thần từng chọc tức nàng đến òa khóc, cảm thấy chuyện này không đi đúng hướng lắm: “Ta khi nào đồng ý sẽ gả cho ngươi vậy?”
Quý Nhượng xoay đầu nhìn nàng: “Gả cho ta, có thể cả đời ở thiên giới, mỗi ngày đều có thể ngắm được những loại hoa mà nàng thích. Những loại hoa ấy rất yếu ớt, chỉ có thể sinh trưởng trên thiên cung. Tiên nga mà nàng nuôi cũng như vậy, rời khỏi thiên cung sẽ không sống được nữa. Còn có các địa điểm nàng chưa đi qua, phải có thân phận thần tiên mới có thể tham dự được...”
Thích Ánh: “Được rồi, ta gả ta gả ta gả.”
Tiên ma hai giới lần đầu liên hôn, chính là như thế mà kéo màn.
Hai giới vui mừng, kết bạn cùng nhau, bắt đầu ngoại giao lần đều tiên giữa tiên mà từ khi thiên địa sơ sinh đến nay.
Sau ba vạn năm, ma quân phá tháp ra ngoài.
Chuyện đầu tiên sau khi ra ngoài chính là xông lên thiên cung đến tìm chiến thần đấu một trận.
Sau đó ông nghe thấy chiến thần gọi mình là phụ vương.
Ma quân cả mặt khiếp sợ: “??? Ngươi gọi ai? Ai là phụ vương của ngươi? Ngươi xê ra!”
- -----oOo------