Lâm Trứ đặt thịt cua vào chén, Kỷ Vi cởi khẩu trang ra đặt một bên, vừa quay đầu qua thì thấy có thịt cua trong chén, cô không nghĩ nhiều, cầm đũa lên gắp bỏ vào miệng, sau đó cô mới phát hiện ra không khí hình như có không đúng lắm, Lâm Trứ cứ tách thịt cua không ngừng, A Mạo còn gắp cho cô một con mực nữa.
Cô cầm đũa lên chuẩn bị ăn thêm, cảm thấy những ánh nhìn đối diện như tên bắn vèo vèo tới.
A Mạo cười có chút xấu xa, một lát sau, hướng về fans nói, “Cũng chưa phát hiện ra sao? Kỷ Vi là cô bé ở nhà Lâm tổng, còn không biết xấu hổ mà nói là fans ruột của Lâm lão sư, các em gái này thật….”
Anh ta nói, chỉ điểm cho fans vài điều.
Toàn bộ người ngồi ăn đều yên tĩnh trong giây lát, sau đó lật tức phát ra âm thanh chói tai, Liêu Mân thiếu chút nữa đã làm rớt đũa, cô ấy nhìn về phía Kỷ Vi, lắp bắp hỏi: “Cậu.. Cậu là cô bé năm ngoái vào Lâm gia?”
Trong miệng Kỷ Vi vẫn còn đang nhai con mực, ngẩn ngơ, nửa ngày sau mới gật đầu nói: “Ừm.”
“Đờ mờ.”
“A chị gái nhỏ, xin chào.”
“Trời ạ, mình và cậu ngồi cùng bàn, cùng lớp, cùng trường…..”
Kỷ Vi nhìn Lâm Trứ, anh đang cầm ly nước nhàn nhạt uống, không nói gì, có thể thấy được đây là anh muốn đem cô ra ngoài ánh sáng, để từ nay về sau không thể đi theo fans làm hồ nháo nữa.
Kỷ Vi: “……”
Mà những bạn fans đó, ban đầu vốn là có địch ý với Kỷ Vi, nhưng hiện tại tất cả đột nhiên không còn gì, mỗi người đều bày ra gương mặt như hoa nở nhìn Kỷ Vi, A Mạo cười nói: “Về sau đừng mang chị gái nhỏ Kỷ Vi đi ra ngoài chơi nha, Lâm lão sư không thích đâu.”
“A, biết rồi ạ, dễ bị bắt cóc.”
“Đúng đúng đúng, em hiểu rồi ạ.”
“Về sau Kỷ Vi không cần phải trà trộn vào đám fans tụi em đâu ạ….”
Kỷ Vi: “……”
A Mạo tiện đà lại nói: “Vậy thôi ăn cơm đi, chuyện hôm nay giữ kín nhé?”
“A, dạ được.”
“Dạ dạ dạ, ăn cơm, ăn cơm.”
Vì thế mọi người khôi phục trạng thái ban đầu, trở lại ngồi ăn cơm, còn có vài người nhìn lén Kỷ Vi, chỉ cần Kỷ Vi quay đầu lại, các bạn fans ấy đều mỉm cười với cô, cô gái dẫn đầu lúc nãy cũng vậy, cười sáng lạn, vẻ mặt lấy lòng. Liêu Mân vẫn luôn nhìn chằm chằm Kỷ Vi cười, cả mấy bạn trong lớp của cô cũng đều đã hoàn hồn.
Hảo cảm đối với Kỷ Vi tăng vọt nhanh chóng, yêu ai yêu cả đường đi cơ mà.
Bữa cơm này ăn có chút lâu, còn có người chủ động gắp đồ ăn cho Kỷ Vi, Kỷ Vi có phần ngại ngùng, vội vàng nói không cần, Lâm Trứ không ăn nhiều nên nhanh chóng dừng đũa, múc chén canh đưa Kỷ Vi, lúc Kỷ Vi nhận lấy trừng mắt với anh một cái, Lâm Trứ nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Lúc dì Trần nói em theo đuổi thần tượng, anh còn nghĩ em truy ai đây.”
Kỷ Vi nhấp môi, cười một cái, ghé sát vào anh, nói: “Theo đuổi anh đó.”
Lâm Trứ: “……”
Anh cầm lấy hộp thuốc bên cạnh, nói: “Em ăn xong rồi thì ở đây chờ anh.”
Kỷ Vi: “Dạ.”
Sau đó cô quay đầu nhìn anh, Lâm Trứ cúi đầu, một tay cầm bật lửa một tay hơi chống lên, trong miệng ngậm điếu thuốc, vừa bật lửa vừa đẩy ghế đi ra ban công, đứng ở ngoài đó.
Kỷ Vi nhìn theo anh, sau đó mới quay đầu lại bàn ăn, vừa quay lại thì thấy mấy fans đã giơ lên điện thoại chụp hình.
Kỷ Vi cắn đũa, trong lòng hơi chua.
Một lúc sau tất cả đã ăn xong, A Mạo cùng hai trợ lý khác chuẩn bị cho các fans rời đi, Kỷ Vi đeo khẩu trang lên bị mấy người lôi kéo chụp ảnh, Kỷ Vi ‘ừm’ một tiếng, đứng ở vị trí giữa, ngoan ngoãn phối hợp với mọi người, sau khi chụp xong, mọi người ôm máy ảnh chào tạm biệt Kỷ Vi.
Đi chưa được mấy bước, ai nấy cũng đều nhón chân quay về phía ban công nhìn lại, Lâm Trứ đang dựa vào thành ban công, trong tay kẹp điếu thuốc, vẫn đang nghe điện thoại, không ra ngoài chào tạm biệt mọi người.
Mọi người ở đây cũng không dám nói nhiều, có thể ăn một bữa cơm chung với anh quả thật quá may mắn, sao lại không biết xấu hổ mà đòi hỏi thêm cơ chứ, hơn nữa Lâm Trứ cũng không phải lưu lượng tiểu sinh () bình thường.
() Lưu lượng tiểu sinh: cụm từ đặc biệt dành riêng cho những nam minh tinh sở hữu cho mình lượng fan hâm mộ hùng hậu.
Anh chính là người dẫn đầu các thần tượng nam, căn bản không để bụng những cái gọi là lưu lượng.
Nhóm Liêu Mân và Kỷ Vi đều đã đặt phòng, vì thế mọi người vẫn đang lôi kéo Kỷ Vi, nhất định không tha.
Kỷ Vi ôm Liêu Mân, cười nói: “Ngày mai tìm cậu đi chơi.”
“Được.” Liêu Mân gật đầu, nhéo mũi Kỷ Vi, sau đó lôi kéo đám người Tập Diểu Diểu đi ra, Kỷ Vi đưa mọi người ra cửa, sau đó mới quay về phòng.
Sau đó, cô nhìn thấy Lâm Trứ chỉnh cổ áo đi từ ban công vào, anh đến bên ghế dựa lấy áo khoác, nói: “Về khách sạn thôi.”
A Mạo ‘dạ’ một tiếng, kéo hành lý của Kỷ Vi, Kỷ Vi đi theo Lâm Trứ vào thang máy, sau khi tiến vào Lâm Trứ nghiêng đầu ho khan một chút.
Kỷ Vi liếc anh một cái, cô chắp tay sau lưng, hỏi: “Anh bị cảm ạ?”
Thần sắc Lâm Trứ lạnh nhạt, nhìn cô đáp, “Không. Tí nữa em ở phòng bên cạnh, nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Dạ được.” Kỷ Vi bĩu môi.
Lâm Trứ lại hỏi: “Có đem bài tập theo không?”
Kỷ Vi: “….. Ai đi chơi lại mang theo bài tập chứ?”
Lâm Trứ kéo cổ áo, nuốt nước miếng, có chút không thoải mái, yết hầu chuyển động, Kỷ Vi nhìn anh chằm chằm, vừa lúc ánh nhìn đi xuống xương quai xanh của anh, sắc mặt đỏ lên, đi ra thang máy cô tiến lên nắm lấy cánh tay anh, A Mạo ở phía sau cười nói: “Làm gì vậy tiểu tiên nữ? Nếu em đang làm vậy mà phóng viên chụp được thì fans đều điên mất thôi.”
Kỷ Vi quay đầu lè lưỡi với A Mạo.
Lâm Trứ cúi đầu nhìn cô một cái, không nói chuyện, tùy ý cô kéo, tư thế cô kéo quả thật có chút ỷ lại, Lâm Trứ híp mắt dẫn cô khom lưng đi vào xe bảo mẫu.
Sau khi tiến vào Kỷ Vi mới buông tay, lúc này đổi thành cô ngồi bên cạnh anh.
A Mạo bị đưa ra ngồi ở đằng sau.
Xe khởi động, rời khỏi nhà hàng chạy về phía khách sạn. Khách sạn Lâm Trứ ở từ trước đến nay đều là tốt nhất, xe ngừng trước cửa, Kỷ Vi ngáp một cái mới bước xuống, một lát sau liền nhìn thấy có một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng ở bậc thang, trên người khoác một cái áo choàng màu trắng nhìn về phía bên này.
Động tác của Kỷ Vi hơi khựng lại, cô quay đầu nhìn, Lâm Trứ đang nghiêng đầu ho khan, khom lưng từ trên xe bước xuống, Kỷ Vi nhanh chóng chạy đến nắm cánh tay anh, lại nhìn về phía người phụ nữ kia.
Đôi mắt của người đó hơi co lại, A Mạo giúp Kỷ Vi lấy hành lý xuống, kéo về phía khách sạn, thần sắc Lâm Trứ vẫn nhàn nhạt tùy ý Kỷ Vi nắm, vừa lên cầu thang Kỷ Vi liền nghe được A Mạo chào hỏi người kia: “Triệu lão sư.”
Triệu Noãn Noãn lễ phép cười, ánh mắt nhìn về Lâm Trứ, cười nói: “Lâm lão sư, cảm mạo đỡ hơn chút nào chưa?”
Lâm Trứ vẫn cứ nhàn nhạt: “Đỡ một chút, cảm ơn đã quan tâm.”
Nói xong liền trực tiếp lướt qua cô ta, Triệu Noãn Noãn híp mắt nhìn Kỷ Vi, Kỷ Vi cũng nhìn cô ta, đúng lúc này áo choàng của Triệu Noãn Noãn bị gió thổi bay lên, lộ ra bầu ngực no đủ, Kỷ Vi: “…….” Có ngực thì ghê gớm sao?
Cô nhanh chóng quay đầu lại nhìn Lâm Trứ, Lâm Trứ vẫn lạnh nhạt, hoàn toàn không nhìn Triệu Noãn Noãn, Kỷ Vi thở ra một hơi, đến thang máy Lâm Trứ cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Nhìn cái gì?”
Kỷ Vi cười: “Không có, tùy tiện nhìn thôi ạ.”
Lâm Trứ nhìn cô, không lên tiếng.
Phòng đặt ở lầu tám, lầu tám có bốn phòng, tất cả đều dành cho đoàn đội của Lâm Trứ, hiện tại bọn họ nhường lại phòng cho Kỷ Vi.
A Mạo đẩy hành lý đến phòng , mở cửa cho Kỷ Vi vào.
Kỷ Vi đứng ở cửa nhìn Lâm Trứ, Lâm Trứ rút cánh tay về, nói: “Đi tắm trước, nếu mệt quá thì nghỉ ngơi.”
“Em tắm xong có thể đi qua tìm anh được không?” Kỷ Vi làm nũng nhón chân lên, Lâm Trứ nhìn cô nhóc đang nhón nhưng anh cũng chỉ nhìn đến trán của cô, ngón tay búng nhẹ vào giữa trán cô, “Có thể, sẵn tiện nói cho anh nghe thầy giáo giao bài tập gì cho em.”
Kỷ Vi: “……” A.
A Mạo đứng ở phía sau cười rộ lên, sau đó đem thẻ phòng của Lâm Trứ một cái đưa cho Kỷ Vi, nói: “Được rồi, nhanh chóng nghỉ ngơi đi, tối nay lại đi tìm Lâm lão sư làm bài tập.”
Kỷ Vi bĩu môi, trừng mắt nhìn Lâm Trứ, mất hứng, sau đó cô vào phòng, trong phòng trang trí rất đẹp, cửa sổ sát đất, sô pha, chiếu tatami. Quả thật Kỷ Vi đã mệt mỏi một ngày, cô đi đến chiếu tatami, trực tiếp ngã nằm xuống, lăn một vòng.
Sau khi lăn xong Kỷ Vi mới cầm áo ngủ đi tắm, đang tắm thì bỗng nhiên cô nhớ ra mới vừa nãy người phụ nữ kia hỏi anh cảm mạo tốt lên chưa…
Kỷ Vi xoa cổ cùng thân mình, cho nên anh bị cảm sao?
Khó trách vẫn luôn ho khan, bị cảm còn hút thuốc?
Kỷ Vi dùng tốc độ nhanh nhất tẩy thân mình, sau đó cô nhanh chóng lau khô người, thay áo ngủ, một lát sau Kỷ Vi lại thay ra một bộ đồ bình thường, ra khỏi cửa đi về phía thang máy, vừa đến lại gặp phải A Mạo đi ra, A Mạo liền giữ chặt tay Kỷ Vi: “Tiểu tiên nữ, đi đâu đây?”
Kỷ Vi ấn thang máy, nói: “Em đi mua thuốc cảm cho anh ấy.”
A Mạo vừa nghe, cười rộ lên: “Hai ngày nay Lâm tổng nhận được nhiều lắm, không cần mua.”
“Vẫn là mua đi.” Kỷ Vi dùng gương mặt đáng thương nhìn A Mạo, A Mạo bị khuôn mặt nhỏ xinh đẹp này cầu xin thì tâm lập tức mềm đi, cậu ta cười nói: “Được, anh đưa em đi, gần đây có tiệm thuốc.”
“Cảm ơn A Mạo ca.” Kỷ Vi nhanh chóng bước vào thang máy, A Mạo theo sát đi vào, hai người xuống lầu, đến tiệm thuốc kế bên mua thuốc cảm, sau đó trở về.
Trong thang máy Kỷ Vi đá chân, đá một hồi, hỏi A Mạo: “Người phụ nữ hồi nãy chúng ta gặp mà còn chào hỏi Lâm Trứ ấy, đó là ai vậy ạ?”
“Hả? À, là nữ chính của bộ phim.” A Mạo suy nghĩ, sau lại cười đáp Kỷ Vi.
Kỷ Vi vừa nghe, “A, cho nên có cảnh tình cảm lúc diễn sao ạ?”
“Khẳng định là có.”
Kỷ Vi siết chặt hộp thuốc, trong lòng cảm thấy chua đến lạ.
A Mạo lại cười nói: “Nhưng mà những cảnh như vậy cũng chưa diễn. Lúc trước khi quay phim , nữ chính là La Phàn không thể nào ra diễn, vì Lâm tổng mà khóc đến chết đi sống lại.”
Kỷ Vi: “Yêu nghiệt.”
A Mạo cười ha ha, “Đúng vậy, yêu nghiệt.”
Đinh —— một tiếng, cửa thang máy mở ra, Kỷ Vi lấy thẻ phòng Lâm Trứ, ôm theo hộp thuốc, tích một tiếng đi vào. Hai phòng gần sát nhau nên cách bố cục cũng giống nhau, điểm khác nhau nho nhỏ chính là phòng này đã được Lâm Trứ ở qua một khoảng thời gian nên có một mùi hương rất nhẹ, Kỷ Vi nhìn trên bàn trà có bình nước ấm, cô cầm bình đi nấu nước, sau đó rót ra một ly, cầm hộp thuốc lên mò mẫm đi vào trong phòng, trong phòng tắm không có tiếng nước, ban công lúc mới vào đã nhìn thấy anh không có ở đó, vậy hẳn là anh đang ở trong phòng.
Kỷ Vi tiến vào, nhìn ngó, cô thấy có người nằm trên giường.
Lâm Trứ nằm nghiêng ở trên giường, cúc áo sơmi màu đen được mở ra, có thể nhìn thấy được cổ trắng thon dài, anh đang ngủ.
Đến tắm cũng chưa làm.
Kỷ Vi có chút lo lắng, bước nhanh hai bước, cẩn thận đặt ly nước và thuốc trên đầu giường, sau đó ngồi xổm xuống nhìn anh. Gương mặt lúc anh ngủ so với ngày thường nhu hòa thêm vài phần, nhưng vẫn có điểm cương ngạnh, Kỷ Vi duỗi tay, chạm vào trán anh, có nóng nhưng không nhiều lắm.
Kỷ Vi cầm lấy nhiệt kế trên tủ đầu giường, nhìn một lúc, thấy bộ dạng anh đang ngủ, cuối cùng không nỡ lay anh tính, ánh mắt cô di chuyển xuống dừng lại ở đôi môi mỏng của anh.
Môi anh góc cạnh rõ ràng, có nét, còn có chút khí thế.
Kỷ Vi nhìn chằm chằm, chậm rãi hướng sát vào anh, tim đập như trống bỏi, rất nhanh, cánh môi mềm mại của cô gái đã đụng phải bờ môi mỏng của anh, trong nháy mắt như có một luồng điện lan ra toàn thân, Kỷ Vi có chút choáng váng.
Mà ngay sau đó, một bàn tay từ phía sau giữ lấy cổ Kỷ Vi, người đó mở to mắt, Kỷ Vi kinh ngạc, lúc này môi anh lại chuyển động.
Kỷ Vi phát hiện ra anh muốn hôn cô, cô có chút luống cuống.
Sau đó, động tác của anh dừng lại, đôi mắt rõ ràng hơn, anh híp mắt nhìn cô.
Hồi lâu sau, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Kỷ Vi, cao nhị cao tam () ở trọ trong trường đi.”
() Cao nhị cao tam: tương đương lớp và lớp .