Anh phủ chăn trên đất xong liền tắt đèn, nhanh chóng nằm trên đất, nói ngủ liền ngủ.
Thích Ánh còn chưa kịp nổi giận, căn phòng đã tối xuống.
Cô ngẩn ra, thật sự bị người này chọc cười chết mất.
Một lúc sau, cô kéo váy ngủ bị kéo lên đến ngực xuống, sau đó nhích nhích về phía mép giường, lén lút nhìn bên dưới.
Ánh sáng mờ mờ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, đến khi đôi mắt thích ứng với bóng tối, cô nhìn thấy thiếu niên nằm trên mặt đất đang nhắm chặt mắt, một tay làm gối, mỗi lần hô hấp lồng ngực lại nặng nề phập phòng, có thể nhìn thấy cảm xúc của anh có bao nhiêu mãnh liệt.
Thích Ánh nghiêng đầu nhìn trộm anh vài cái, bỗng nghe thấy anh hỏi cô: “Em uống qua sữa Vượng Tử chưa?”
Thích Ánh ngây người, không biết tại sao anh lại chuyển sang chủ đề này, còn thật thật thà thà đáp: “Uống qua rồi.”
“Biết câu quảng cáo của nó là gì không?”
“...”
Thiếu niên trong bóng tối bỗng mở mắt, hung hăng nói: “Nhìn nữa sẽ ăn em!”
Thích Anh vội rụt về.
Ở nơi anh nhìn không thấy, cô che miệng cười đến phát run.
Trên giường vẫn còn nhiệt độ và hơi thở của anh.
Cô kéo chăn lên, che ngay mũi, ngửi hơi thở xao động mãnh liệt thuộc về thiếu niên.
Cô chớp chớp mắt, nhẹ nhàng hít sâu.
Cũng không biết bao lâu, Quý Nhượng cảm thấy mình không dễ gì mới bình tĩnh lại, liền nghe thấy cô gái nhỏ lại mềm giọng khẽ nói: “Em chuẩn bị tâm lý rồi.”
Quý Nhượng: “???”
Quý Nhượng sắp bị cô làm cho tức chết: “Em làm tâm lý chuẩn bị cái rắm, im miệng cho ông.
Ngủ đi!”
Trên giường sột soạt, anh cảm thấy có một bàn tay nhỏ chìa xuống, khẽ kéo chăn anh: “Thật sự không cần sao?”
Quý Nhượng: “...”
Chàng trai huyết khí phương cương suýt nữa phun ra máu, đến gân xanh cũng nổi lên rồi.
Nửa ngày mới nghe giọng buồn bực nghiến ra từ kẻ răng của anh: “...Không mua cái đó.
Em ngoan chút đi, đừng lên tiếng, đừng dày vò ông nữa được không?”
Hôm nay anh vốn không định làm chuyện kia, lúc đi siêu thị căn bản cũng không nghĩ về cái đó.
Anh cảm thấy tiểu bảo bối của anh quá nhỏ, sợ cô sẽ đau, sợ cô sợ.
Anh không nỡ chạm vào, muốn đợi cô trưởng thành hơn chút, lại trưởng thành hơn chút.
Con mẹ nó, trưởng thành cái rắm, bây giờ ruột của anh đều hối hận xanh cả rồi.
Cô gái nhỏ ‘Ừm’ một tiếng, nằm về giường, ngoan ngoãn nói: “Thế em ngủ đây.
Ngủ ngon.”
Không lâu sau, trên giường truyền đến tiếng hít thở nhàn nhạt.
Quý Nhượng: “...”
Anh không muốn đánh thức cô dậy nên gắng gượng không ra ngoài đi tắm, cưỡng ép mình nhắm mắt, trong đầu bắt đầu nghĩ về huấn luyện quân sự trong tuần này để chuyển dời sức chú ý.
Đến từ khi nào thiếp đi anh cũng không biết.
Trường cảnh sát sáu giờ sáng phải rời giường tập hợp chạy bộ, đồng hồ sinh học của anh đã quen rồi, tầm sáu giờ sáng liền tự động dậy.
Nhưng người vẫn còn mê ngủ, anh nheo mắt thấy bầu trời bên ngoài đã tờ mờ sáng.
Nghe thấy tiếng hít thở nhàn nhạt trên giường, anh liền đá chăn mình ra, bò lên giường, ôm lấy cô gái nhỏ trong chăn vào lòng, ôm chặt, tiếp tục ngủ.
Vừa ngủ liền ngủ đến chín giờ hơn.
Lúc mở mắt, liền phát hiện cô gái nhỏ trong lòng sớm đã tỉnh rồi, ngẩng gương mặt nhỏ nhìn anh, hình như anh đang đếm lông mi của anh.
Thấy anh đã tỉnh, khóe môi cô liền nở nụ cười ngọt ngào, cọ cọ trong lòng anh, vùi vào ngực anh, giọng mềm mềm nói: “Em đói bụng rồi.”
Hương nhuyễn trong lòng, không cứng cũng phải cứng.
Mẹ nó, còn là sáng sớm nữa chứ.
Anh cũng không biết cô gái nhỏ cảm nhận được sự khác thường của anh chưa, cố gắng dời thân dưới cách xa cô, cúi đầu hôn cô một cái: “Em muốn ăn gì?”
Thích Ánh nói: “Hồ lô ngào đường.”
Quý Nhượng dùng ngón tay búng lên trán cô: “Không được.
Đã quên lần trước nha sĩ nói gì rồi sao? Có phải em muốn mọc đầy sâu răng sau đó gì cũng không ăn được không?”
Cô bặm môi, làm nũng, cọ cọ lên hõm cổ anh: “Chỉ một viên thôi được không? Mua một xiên, em chỉ ăn một viên, còn lại đều cho anh ăn.”
Quý Nhượng bị cô cọ đến cả người nóng lên, muốn đẩy cô ra lại không nỡ, anh mím môi, sắp nghẹn đến chết mất rồi.
Thích Ánh không biết có phải là đã chạm đến gì đó không.
Sau đó không dám nhúc nhích nữa.
Nửa ngày mới rụt rè từ trong vòng tay anh chui ra, hệt như sợ kinh động gì đó, cô nhỏ giọng nói: “Được, em không ăn nữa.”
Quý Nhượng cảm thấy cứ như thế này, sớm muộn mình cũng hỏng mất.
Anh bước vào phòng tắm tắm nước lạnh, đợi Thích Ánh tắm rửa xong, hai người dọn dẹp phòng.
Không biết lần sau là khi nào mới đến đây nên lại gấp chăn đệm vào trong tủ áo, sau khi khóa cửa xong lại ra ngoài ăn.
Lần trước không đi tham quan Cố Cung được, bây giờ không nhìn người, xem như có thể đi rồi.
Anh đặt vé trước ở trên mạng, lúc lấy vé cũng tiện hơn rất nhiều.
Thời tiết cuối thu có hơi âm u, Cố Cung trông cũng lạnh lẽo trang nghiêm hơn, anh không có hứng thú gì, Thích Ánh lại làm sẵn kế hoạch, kéo anh đi đây đi đó tham quan.
Kiếp trước cô chưa từng vào hoàng cung, trong tưởng tượng, hẳn sẽ giống với Cố Cung.
Cô thấy Quý Nhượng chán chường, không có hứng thú lắm, liền lay lay tay anh muốn làm anh vui: “Nói không chừng kiếp trước anh cũng sống trong hoàng cung.
Nào, có cảm giác quen thuộc gì không?”
Quý Nhượng nhấc mí mắt lướt nhìn hai cái, tiểu bảo bối nói gì thì là chính đó.
Anh gật đầu: “Có, kiếp trước chắc chắn anh là bạo quân, ngày ngày không lên triều, độc sủng một mình em.”
Thích Ánh sắp bị anh làm cười chết mất, nhỏ giọng thì thầm: “Không phải là bạo quân đâu.”
Quý Nhượng nghe thấy, xoa đầu cô: “Thế là gì?”
Cô mím môi dưới, như có như không: “Chắc chắn là đại tướng quân, là loại đặc biệt lợi hại.”
Quý Nhượng nói: “Ồ, anh là tướng quân, thế em là gì?”
Cô gái nhỏ không đáp.
Anh giúp cô sắp xếp một thân phận: “Em chắc chắn là công chúa nhỏ, đợi anh đánh thắng trận sẽ quay về cưới em.”
Sau đó Thích Ánh không muốn đi dạo nữa...
Quý Nhượng không biết tiểu bảo bối sao lại trở nên chán chường còn cho rằng cô mệt, nên không tiếp tục đi dạo nữa, nắm tay cô ra cổng, tìm con phố mỹ thực gần đó, dẫn cô đi ăn cơm.
Gần đến chạng vạng anh mới đưa cô về trường.
Sau hôm đó, Bắc Kinh dần bước vào mùa đông.
Mùa đông phương bắc, tuyết rơi vội đến không kịp chuẩn bị, trong một đêm đã phủ trắng cả thành phố.
Trong trường học, đám sinh viên đứng trong tuyết lớn hưng phấn, không cần hỏi cũng biết nhất định là đến từ phương nam.
Hạ Hiểu và Âu Dương Bích cũng vô cùng kích động, kéo Thích Ánh đi nặn người tuyết, vừa nặn được một nửa chuông điện thoại của Thích Ánh vang lên.
Hôm nay vừa khéo là cuối tuần, Quý Nhượng đến đưa cô đi ăn.
Anh phát hiện ra một nhà hàng đặc sản thức ăn Hải Thành, ông bà chủ là người Hải Thành, sống ở Hải Thành hơn nửa đời, vì cùng con gái lên Bắc Kinh học đại học liền dứt khoát mở tiệm ở đây.
Quý Nhượng từng ăn qua, hương vị rất chính thống.
Tiệm ở trong một con ngõ, vị trí tuy không tốt nhưng được giá thuê rẻ, hơn nữa đến đây đều là khách quen, việc làm ăn cũng không tệ.
Bà chủ nghe nói hai người cũng là người Hải Thành, đặc biệt nhiệt tình, dẫn họ ngồi chỗ bên cửa rộng rãi nhất, “Vừa vặn có thể vừa ngắm tuyết vừa ăn.”
Thích Ánh ngoan ngoãn cảm ơn bà chủ, gọi món xong liền chống cằm ngắm tuyết rơi ngoài ô cửa.
Quý Nhượng từ trong túi áo lấy ra một chiếc hộp xanh: “Em đeo thử xem có vừa không.”
Thích Ánh ngây ra: “Gì thế?”
Quý Nhượng thấy cô mờ mịt, lắc đầu cười, mở hộp ra, từ trong đó lấy ra một chiếc vòng ngọc.
Thân ngọc trắng muốt, màu sắc rất đẹp, anh kéo cổ tay cô sang, trực tiếp đeo vào.
Rất vừa tay cô.
Anh kéo tay cô hài lòng nhìn một lượt: “Vừa đeo có thể sẽ hơi lạnh, dùng thân nhiệt bao phủ sẽ ấm áp ngay thôi.”
Thích Ánh ngẩn người một lúc mới hỏi anh: “Sao anh tặng quà cho em vậy?”
Quý Nhượng còn đang tự vui vẻ thưởng thức chiếc vòng tay, như có như không: “Tặng quà cho em còn cần có lí do sao.”
Cô cụp mắt, thấp giọng nói: “Hôm nay là ngày tuyết đầu mùa.”
“Hửm?” Giọng cô quá nhỏ, Quý Nhượng không nghe rõ, vừa khéo bà chủ mang món lên, anh nắm lấy tay cô hôn một cái, đặt tay cô vào trong tay áo, xoa đầu cô: “Ăn cơm thôi.”
Thích Ánh cảm nhận được nhiệt độ của chiếc vòng dần trở nên ấm áp, cổ tay có chút run lên.
Cô nghiêng đầu nhìn chàng trai đang gắp thức ăn cho cô, cô chồm qua hôn anh một cái.
Quý Nhượng nhướng mày, nghiêng mặt bên kia sang: “Đồ ngốc dễ cảm động thế à, nào, qua đây, lại hôn một cái.”
Cô nhoẻn môi cười, lại ngoan ngoãn hôn một cái.
Thế sự thay đổi, vật đổi sao dời, dù anh sớm đã quên đi kí ức kiếp trước nhưng lời hứa của anh dành cho cô lại chưa từng thay đổi.
Bắc Kinh liên tiếp có vài trận tuyết lớn.
Thích Ánh nghỉ đông sớm hơn Quý Nhượng, cô muốn cùng anh về Hải Thành nên ở lại kí túc mấy ngày.
Cao niên dù về cũng chỉ là chơi điện tử nên cũng ở trong kí túc cùng cô vài ngày.
Một tuần sau Quý Nhượng mới nghỉ đông, anh kéo hành lý đến Bắc Đại đón cô.
Thích Ánh chào tạm biệt Cao Niên, cùng Quý Nhượng ngồi máy bay về Hải Thành.
Lúc trên máy bay, Quý Nhượng bỗng nghĩ ra gì đó, nghiêng đầu nói: “Quý Thiên sắp đính hôn rồi.”
Thích Ánh ‘wow’ một tiếng hỏi: “Với ai thế?”
Quý Nhượng cười: “Còn ai nữa, với gã điên kia.”
Trần Phong Trí theo đuổi cô sắp mười năm cuối cùng cũng theo đuổi được.
Quý Thiên vừa gật đầu, anh ta lập tức sắp xếp đính hôn, bạn bè của Quý Thiên sắp bị anh ta quét sạch tiền rồi.
Quý Nhượng nói: “Chị ấy chắc chắn sẽ phát thiệp mời cho em, đến lúc đó anh đến đón em.”
Thích Ánh hưng phấn gật đầu.
Sau khi xuống máy bay, Du Trình đã lái xe đợi bên ngoài.
Từ sau cơn hỏa hoạn kia, Du Trình đã hoàn toàn chấp nhận Quý Nhượng, nhìn thấy anh còn vui hơn gặp con mình.
Ông đưa Quý Nhượng về trước, dặn anh có thể đến nhà chơi bất kì lúc nào rồi mới quay đầu xe về nhà mình.
Sắp nửa năm không gặp cháu gái rồi, cả nhà đều vô cùng nhớ cô, Ngô Anh Hoa lại làm một bàn to thức ăn cho cô đón gió tẩy trần.
Chỉ là Du Trạc bây giờ đang học lớp , cần phải tự học tối, đến tối mới về.
Nhìn thấy Thích Ánh trong phòng khách, gương mặt có hơi mệt mỏi lại sáng lên: “Chị, chị về rồi hả?”
Du Trạc chỉ vui được một lúc lại chán chường, tắm xong về phòng mình, nằm trên bàn đọc sách.
Ngô Anh Hoa thở dài: “Gần đây không biết có phải quá mệt hay không, thằng bé lúc nào cũng chán chường, cơm cũng ăn ít hơn, năm này thật sự quá dày vò bọn trẻ.”
Thích Ánh mang quà vào phòng cậu, thiếu niên nửa mặt vùi đầu trong giấy nháp, chán chường làm toán.
Thích Ánh nhìn cậu một lúc, nhỏ giọng hỏi: “Em sao thế?”
Du Trạc bĩu môi nửa ngày mới buồn buồn nói: “Em thất tình rồi.”
Thích Ánh: “???”
Cậu em trai trong đầu ngoài đánh nhau thì muốn làm đại ca lại có ngày thất tình sao?
Thích Ánh biết mình không nên cười nhưng thật sự không nhịn được, cô che miệng, cố gắng không để cho Du Trạc nhìn thấy.
Kết quả Du Trạc vẫn thấy, cậu sắp tức chết rồi: “Chị còn cười! Có thể có chút lòng đồng cảm không!”
Thích Ánh cố nhịn cười, xoa đầu cậu an ủi: “Đừng buồn, hai ngày nữa có tiệc mừng, chị dẫn em đi giải buồn nha."
Du Trạc hỏi: “Tiệc mừng gì?”
Thích Ánh: “Lễ đính hôn của chị Quý Thiên.”
Du Trạc: “..........”
Cậu phẫn nỗ đứng bật dậy, đẩy người chị cố tình khoét sâu vết thương trong tim cậu ra ngoài: “Đi ra! Chị ra ngoài cho em! Không được nói chuyện với em nữa!”
Thích Ánh không biết chuyện gì đang xảy ra: “...”
Nửa năm không gặp, tính tình của em trai mình sao càng lúc càng nóng nảy vậy?
Du Trạc nói được làm được, kết quả từ hôm đó liền không nói chuyện với cô.
Thế nhưng cậu cũng rất bận, sớm đi học tối mới về, ngày ngày trong trường vất vả, thời gian gặp Thích Ánh cũng không nhiều.
Thích Ánh cũng không rảnh, cô cùng Quý Nhượng hẹn hè, đi thăm Hàn Dương, cùng Nhạc Lê đi chơi, cả kì nghỉ đông đều vô cùng vui vẻ.
Trong tiệc đính hôn của Quý Thiên, Thích Ánh lại gặp Quý Vĩ Ngạn.
Ông vẫn như thế, gặp ai đều cười ôn hòa.
Lúc nhìn thấy Quý Nhượng, ông dịu giọng gọi anh: “A Nhượng đến rồi à.”
Thích Ánh có chút lo lắng, cô đưa mắt nhìn sang chàng trai bên cạnh.
Lại thấy đáy mắt anh không còn lệ khí sắc bén như năm xưa.
Sau khi từ trong oán hận đi ra, tất thảy trong quá khứ dường như trở nên không quan trọng như thế nữa.
Cuộc sống anh phải nhìn về phía trước.
Phía trước có ánh sáng, có cô gái nhỏ của anh, từ này về sau, anh không cần quay đầu lại.
Chàng trai lạnh nhạt nhìn Quý Vĩ Ngạn một cái, khẽ gật đầu xem như chào hỏi, sau đó kéo Thích Ánh ngồi sang bàn bên kia.
Trên bàn bày một chút điểm tâm và kẹo, Quý Nhượng cố tình chọn vị dâu, dùng tay đút vào miệng cô.
Xung quanh đều là họ hàng Quý gia, ít nhiều đều có ánh mắt rơi trên người họ, Thích Ánh xấu hổ chết mất, mím môi không chịu mở miệng, vừa lắc đầu vừa lí nhí nói: “Em không ăn, em không ăn, em không ăn.”
Quý Nhượng sắp cười chết mất.
Cô không ăn, anh tự bỏ vào trong miệng mình, vừa cắn vừa nhướng mày: “Ngon thật, so với tiệm bánh bông lan của ông chủ chạy theo cô em vợ còn ngon hơn.”
Thích Ánh vừa nghe thế, lập tức nuốt nước bọt, đôi mắt to chớp chớp, nhỏ giọng hỏi: “Thật sao?” Cô cảm thấy trước buổi tiệc mình ăn là hành vi không lễ phép, cho nên dù muốn ăn vẫn nhịn lại: “Thế...thế anh để dành cho em một chút, lát em sẽ ăn.”
Quý Nhượng cố tình: “Không được, anh đói rồi, anh phải ăn hết.”
Sau đó Thích Ánh trân mắt nhìn anh nhét cả miếng to vào trong miệng.
Cô sắp bị kẻ ấu trĩ này chọc giận đến khóc mất.