Sáng sớm Ngô Anh Hoa đã ra ngoài mua thức ăn, các món ăn mà mọi người thích đều có, một bàn đầy thức ăn rực rỡ muôn màu thật sự so với tết còn phong phú hơn.
Du Trạc dựa theo sở thích của con gái, còn ở trong nhà trang trí bóng bay băng rôn màu hồng gì đó, cậu trang trí như phòng tân hôn, bị mẹ cậu hung hăng khinh bỉ gu thẩm mỹ.
Du Trạc không phục, đợi Thích Ánh về liền hỏi cô: "Chị, chị thích kiểu trang trí này không?"
Thích Ánh nghi hoặc: "Có lẽ thích chăng."
Du Trạc: "???"
Quý Nhượng bên cạnh: "Không tệ, khá đẹp."
Du Trạc: "Đúng vậy!"
Cậu biết nhất định sẽ có người hiểu được gu thẩm mỹ của mình!
Bánh kem sớm đã đặt sẵn, là vị sô cô la mà Thích Ánh thích ăn.
Sắp đến trưa, nghỉ trưa Hàn Dương cũng vội đến đây.
Cả nhà vô cùng vui vẻ, đầu tiên là tổ chức sinh nhật cho Thích Ánh, ước nguyện cắt bánh kem, sau đó bảo Thích Ánh dâng trà cho Hàn Dương, chính thức nhận thân.
Ăn xong cơm, mọi người đều bận quay về làm việc của mình, thời gian còn lại là thời gian dành cho hai người.
Thích Ánh vốn cho rằng mình không đi đâu được, kết quả không bao lâu sau Quý Nhượng dẫn cô xuống lầu, lên chiếc xe Audi đen.
Cô có chút mừng rỡ, nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Quý Nhượng cúi người giúp cô cài dây an toàn: "Dẫn em đi ăn sinh nhật."
Chiếc xe chạy đến biệt thự bên bờ biển.
Bây giờ giá phòng tăng cao, biệt thự bên bờ biển giá như trên trời.
Nhưng căn biệt thự này đã mua từ rất sớm, là sản nghiệp năm đó của mẹ Quý Nhượng, bây giờ đang đứng dưới tên anh.
Trước đó anh không muốn ở đây, trốn tránh tất cả liên quan đến quá khứ.
Biệt thự vẫn luôn khóa lại, phủ đầy bụi.
Dạo trước anh tìm người đến quét dọn, đồ gia dụng cũng đổi mới, tiểu viện trước cửa biệt thự trồng hoa tươi sinh động, cả tòa biệt thự đều đổi một lớp áo mới.
Xa xa nghe thấy tiếng âm nhạc đinh tai từ bên trong truyền ra, hình như là đang mở party.
Khóe mắt Quý Nhượng giật giật, bảo cô ở trong tiểu viện ngắm hoa, sau đó đi thẳng vào trong, quát: “Khuất Đại Tráng! Tắt nhạc cho tao!”
Lúc này mới yên tĩnh lại.
Nhạc Lê đội mũ sinh nhật, cầm ngọn nến đang cháy chạy ra ngoài: “Ánh Ánh sinh nhật vui vẻ!”
Thích Ánh kinh ngạc ‘wow’ một tiếng.
Trong biệt thự thật sự đang tổ chức party, đồ ngọt, bánh kẹo, thức ăn vặt, đồ uống đều có đủ.
Lúc Thích Ánh bước vào, Lạc Băng và Lưu Hải Dương vẫn còn ôm một giỏ chứa đầy hoa hồng, cố gắng rải trên đầu Thích Ánh.
Quý Nhượng nổi giận, đá mỗi người một phát.
Các bạn thân của cô đều ở đây, còn có cả Phó Nam Tầm.
Quý Nhượng biết cô thích đông vui, cẩn thận nghe những điều bác sĩ dặn dò, sau đó dựa theo những điều cần tránh để tổ chức lễ thành niên náo nhiệt cho cô.
Sau khi học xong cấp ba mỗi người một ngả, có lẽ cũng không còn cơ hội tụ tập như thế này nữa.
Một buổi tiệc sinh nhật không có âm nhạc cứ thế tiến hành đến chạng vạng, không khí bên ngoài dần hạ xuống, ánh hoàng hôn ngoài biển phủ xuống một lớp màu sắc xinh đẹp.
Quý Nhượng kéo Thích Ánh lên sân thượng ngắm biển.
Khoảng cách ở đây cùng với mặt biển cách một con đường cùng một bãi cát, đứng bên này dõi mắt ra xa, có thể nhìn rõ toàn bộ mặt biển xanh thẳm, còn có ánh vàng nhỏ vụn trên mặt biển khi mặt trời lặn xuống mặt biển.
Thích Ánh cảm thấy rất đẹp lấy điện thoại đứng bên lan can chụp ảnh.
Vòng eo bỗng có một đôi tay ôm lấy.
Quý Nhượng từ đằng sau ôm lấy cô.
Anh rất cao to, vòng ôm cũng rất rộng, ôm cô như thế, giống như có thể thay cô chắn hết toàn bộ vận rủi tai nạn.
Anh khom lưng, cằm khẽ đặt trên vai cô, lúc hơi nghiêng mặt, cánh môi dán lên vành tai cô, lúc anh thở ra có hơi ngứa.
Thích Ánh mềm mại cười, dùng tay đẩy anh ra: “Anh làm gì vậy, nhột quá.”
Quý Nhượng cười một tiếng, một tay xoa đầu cô, anh nghiêng mặt hôn lên gương mặt cô: “Em nói xem anh muốn làm gì?”
‘Moah’ một tiếng khiến cho mặt của Thích Ánh đỏ bừng.
Cánh tay thiếu niên hơi siết chặt lại, dường như muốn khảm cô vào trong máu thịt mình, cánh môi anh dán bên vành tai cô, thấp giọng gọi: “Ánh Ánh.”
Tai là vùng rất nhạy cảm, cả người cô đều run lên, giọng cô mềm mềm: “Hửm?”
Anh nói: “Anh vốn muốn tặng em một nghi thức tỏ tình long trọng độc đáo.” Anh hôn tay cô, cuối cùng cũng không dày vò cô nữa, ngẩng đầu nhìn mặt biển xa xa, “Nhưng bây giờ anh cảm thấy, chỉ cần em yên ổn sống bên cạnh anh là đủ rồi.”
Sau khi trải qua đại bi đại hỉ, bình thường chính là khát vọng duy nhất.
Anh buông lỏng tay, xoay người cô lại, lòng bàn tay đặt trên mặt cô, ngón tay cái khẽ vuốt ve gò má của cô, sau đó cúi đầu, chóp mũi hai người chạm vào nhau: “Bên cạnh anh được không?”
Cô gái nhỏ mở to mắt, lúc cô chớp mắt, lông mi quét qua da mặt anh.
Cô nhoẻn môi, tay nắm lấy góc áo anh, hơi kiễng chân hôn lên môi anh.
Cô có chút thẹn thùng, lập tức buông ra, cúi đầu, giọng vừa mềm vừa ngọt: “Được.”
Quý Nhượng cười: “Vậy sao đủ chứ.”
Bàn tay anh giữ lấy mặt cô, cúi đầu hôn xuống.
Đây là lần đầu chính thức hôn môi.
Tất cả cấm kỵ đều trong khoảnh khắc này buông lỏng toàn bộ, anh cuối cùng cũng có thể không cần kiêng kỵ mà hôn cô.
Cạy mở răng môi, quấn quýt trằn trọc, hận không thể nuốt cô vào bụng, để cô hoàn toàn thuộc về anh.
Thích Ánh bị anh hôn đến đầu óc choáng váng, hai chân mềm đến đứng không vững.
Thiếu niên ôm cô lùi về sau, đến khi trên người dán lên lan can, anh ôm lấy eo cô, càng thêm phóng túng.
Mặt trời dần dần chìm vào đường chân trời, tia nắng còn xót lại như có như không, ánh sáng xung quanh rút dần đi mà đôi mắt anh lại sáng như sao.
Anh rời khỏi môi cô, trán chạm lên trán cô, thấp giọng gọi: “Bảo bối.”
Hai mắt cô phủ một lớp sương, cái miệng nhỏ hé mở, bị anh hôn đến vẫn chưa kịp hoàn hồn, mềm mềm đáp: “Ừm...”
Cả người anh như bị lửa đốt, cúi đầu hôn lên xương quai xanh của cô, một đường tiến lên, từ cổ hôn lên tai cô.
Anh hôn đến đôi chân của cô gái nhỏ mềm nhũn dựa vào lòng anh, nghe anh khàn giọng nói: “Anh yêu em.”
Đến chết không thay đổi.
……
Sau sinh nhật của Thích Ánh, Quý Nhượng liền trở nên bận rộn.
Thi vào trường cảnh sát không giống như những trường khác, cần phải có hồ sơ thẩm tra chính trị, còn phải tham gia cuộc khảo sát về năng lực cơ thể chuyên môn, kiểm tra sức khỏe và phỏng vấn.
Mọi phương diện của Quý Nhượng đều hợp lệ, hồ sơ gia đình cũng rất vinh quang, chỉ có thị lực kém một chút, vừa đủ ở mức hợp lệ.
Lưu Nghiêu vô cùng vui mừng vì những lỗi trong học bạ của nhóc con này hoàn toàn biến mất.
Anh có thể ngờ được, đầu gấu khiến mọi người nhức đầu không thôi, cuối cùng lại trở thành sinh viên của trường cảnh sát chứ.
Học sinh Nhất Trung vừa nghe thấy tin này đều cảm thấy vi diệu.
Tháng tám, giấy thông báo trúng tuyển liên tục gửi đến.
Trường cảnh sát vào học sớm hơn một tuần, Quý Nhượng chỉ đành đến trường báo danh trước.
Ngày lên đường, Thích Ánh đến sân bay tiễn anh.
Qua một kì nghỉ hè, Quý Nhượng bỗng phát hiện tiểu bảo bối của anh thon thả hơn rồi.
Trước đây gương mặt nhỏ của cô thật ra có chút thịt, ngoan ngoãn ngọt ngào, nếu không cố ý trang điểm ăn diện cũng sẽ không quá thu hút ánh nhìn.
Nhưng trải qua một kì nghỉ hè, cô gái nhỏ cao hơn một chút, cũng gầy đi.
Sau đó ngũ quan nổi bật hơn, gương mặt càng trở nên tinh xảo, nếu nói trước đây cô tựa như một đoán tường vi chớm nở thì bây giờ chính là lúc tường vi hoàn toàn nở rộ, một cái nhăn mày một nụ cười cũng có thể rung động lòng người.
Quý Nhượng bắt đầu hoang mang.
Đi đến cổng kiểm soát, anh không bước vào, xoay người ôm cô gái nhỏ vào lòng, hung dữ nói: “Lúc ông không ở đây, em không được cười, nghe chưa?”
Thích Ánh vô tội chớp mắt.
Trong lòng anh chua chua, cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi đỏ nhuận của cô.
Bị người xung quanh nhìn thấy, Thích Ánh có chút ngượng ngùng, chiếc đầu nhỏ vùi trong ngực anh, mềm mềm nũng nịu: “Anh làm gì thế.”
Bàn tay thiếu niên đặt trên đầu cô, giọng lộ rõ sự buồn bực: “Em thế này, ông đây sao dám để một mình em học đại học chứ.”
Thích Ánh cười đến run rẩy, đôi tay nhỏ đặt trong túi tìm tìm, lấy ra một chiếc khẩu trang: “Thế sau này em mang khẩu trang, không cho người ta nhìn thấy.”
Quý Nhượng vẫn cảm thấy không ổn.
Làm sao cũng không ổn, anh sắp phiền chết mất.
Anh cứ thế buồn bực ôm lấy tiểu bảo bối, không nỡ buông tay.
Từng phút từng giây trôi qua, Thích Ánh buồn cười giục anh: “Mau vào đi, nếu không sẽ trễ chuyến mất.”
Anh hít sâu một hơn, lúc này mới không tình nguyệt buông ra, buồn giọng nói: “Anh đi trước, đợi em vào học sẽ đến đón em.”
Thích Ánh ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm, đợi em nha.”
Anh không nhịn được, lại nâng mặt cô lên hôn, cuối cùng cũng xoay người kéo vali vào cổng kiểm soát.
Thích Ánh đứng yên vẫy tay với anh, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng anh, mới buồn buồn thở dài, xoay người rời đi.
Nhân viên công tác ăn cẩu lương hơn nửa tiếng đồng hồ: “...”
Bạn nhỏ bây giờ còn cho bọn chó độc thân lớn tuổi như họ đường sống không vậy???
Lúc ngồi xe từ sân bay về, Thích Ánh nhận được điện thoại của Nhạc Lê.
Cô ấy cũng đã nhận được giấy thông báo trúng tuyển khoa đạo diễn của đại học H, cả kì hè đều buông xõa, còn ra ngoài du lịch vài lần, đến hôm qua mới về nhà.
Cô nàng mắt thấy phải đến trường đại học đăng kí, trước khi đi cô hẹn Thích Ánh ra ngoài chơi.
Hai người đã rất lâu không đến thành Ngân Tượng, hẹn nhau ở trong tiệm trà sữa.
Nhạc Lê tặng cô quà du lịch, luyên thuyền nói về những chuyện thú vị trong chuyến du lịch.
Hai người đi dạo đến rất vui, Thích Ánh bỗng nhìn thấy Thẩm Ước cùng một cô gái tóc dài nắm tay vừa đi vừa cười.
Trong lòng Thích Ánh lập tức căng thẳng, kéo Nhạc Lê nhìn về hướng mình.
Nhạc Lê: “...Cậu làm gì vậy?!”
Thích Ánh: “...Cậu nhìn xem chiếc váy của mình có đẹp không?”
Nhạc Lê: “Đẹp nhưng không phải cậu đang mặc quần ư?”
Thích Ánh: “...”
Cô lén lút nhìn ra đằng sau, Thẩm Ước đã đi xa rồi, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Nhạc Lê như không có chuyện gì nói: “Có phải cậu nhìn thấy Thẩm Ước và bạn gái của thầy ấy không?”
Thích Ánh: “!!!” Cô cẩn thận đánh giá vẻ mặt của bạn thân mình, chần chừ hỏi: “Cậu sớm biết rồi?”
Nhạc Lê gật đầu.
Lần trước lúc về trường lấy giấy chứng minh tốt nghiệp cô đã nhìn thấy rồi.
Thích Ánh an ủi ôm cô: “Đừng buồn nha, đợi vào đại học, cậu nhất định sẽ gặp được người cậu thích cũng thích cậu.”
Nhạc Lê cười xoa đầu cô: “Aiyo, tớ không buồn đâu.”
“Thật ư?”
“Thật, thầm mến không phải là thế này sao?” Cô hút một ngụm trà sữa, nhai trân châu cảm thán: “Giống như thầy ấy từng nói qua, thi đấu thể dục không phải nhất định thắng mới là thắng lợi.
Thầm mến cũng là như vậy, không phải nhất định phải có kết quả mới là happyending.”
Cô thật ra rất muốn nói với Thẩm Ước: Cảm ơn thầy đã tặng em một lần thầm mến rực rỡ, để cho con đường thanh xuân này không có tiếc nuối.
Cảm ơn thầy khiến em trở nên càng tốt hơn.
Thích Ánh cái hiểu cái không nhìn cô, Nhạc Lê khoát tay, vô cùng phóng khoáng nói: “Quá khứ cứ để nó qua đi, không quan trọng!”
Cô hưng phấn lấy điện thoại ra, mở thư viện ảnh đưa cho cô xem một bức ảnh.
Đây là bức ảnh chụp sân khấu, ngôi sao nam mặc áo lụa đỏ đeo mic nhảy trên sân khấu, vừa quyến rũ vừa đẹp trai.
Bạn nhỏ Nhạc Lê vô cùng nghĩa khí: “Thầm mến không có ý nghĩa! Tớ phải theo đuổi idol! Ngắm anh Tuyển Ý của chúng ta!”