Gà con lớp ôm bụng quỳ trên đất nức nở nửa ngày cũng không bò dậy được.
Quý Nhượng nhìn vài cái, quay đầu nói với Du Trạc: “Còn không chịu đòn bằng cậu.”
Du Trạc: “???”
Con mẹ anh!
Quý Nhượng lắc đầu, ngồi xổm trước mặt gà con, ngón tay xách cổ áo của cậu ta, kéo cậu đứng dậy, không mặn không nhạt hỏi: “Tên là gì?”
Gà con bây giờ cuối cùng cũng lĩnh giáo được thực lực của đầu gấu trong trường, nghĩ đến mình từng làm xằng làm bậy lúc cấp hai, cho rằng mình đã đứng trên đỉnh cao vương giả, bây giờ cậu mới biết rằng núi này cao còn có núi khác cao hơn, vẫn có người mạnh hơn cậu.
Thế nhưng những cậu bé du côn trước giờ luôn xem trọng nguyên tắc và đạo nghĩa, đấu riêng thua phải nhận, hít một hơi đáp: “Trình Nặc.”
Quý Nhượng cảm thấy tên này cũng khá đặc biệt, cười hỏi: “Cậu muốn làm đầu gấu Nhất Trung?”
Trình Nặc cắn môi không đáp, cho rằng đại ca đang mỉa mai mình.
Quý Nhượng buông cổ áo cậu ra, giúp cậu phủi phủi: “Muốn làm thì làm, nhường cho cậu đấy.”
Mọi người vẫn chưa kịp phản ứng chuyện này đã chuyển thành hướng nào vậy, Du Trạc vội mở miệng: “Không được!” Quý Nhượng quay đầu nhìn cậu một cái, Du Trạc giận dữ nói: “Tôi vẫn còn đang xếp hàng đợi đấy!”
Quý Nhượng cảm thấy thằng ngốc này hết thuốc chữa rồi.
Anh đứng đó phủi phủi tay, lười nói chuyện với đám nhóc con này, cảm thấy thật sự hạ thấp IQ: “Thế hai người bàn bạc đi, coi quyết đấu thắng thua hay là mỗi năm luân phiên.”
Mẹ nó chuyện này còn có thể thay phiên nhau làm ư???
Quý Nhượng không thèm để ý bọn họ, thấp giọng nói với Thích Ánh: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”
Thích Ánh gật đầu đi theo, cô còn dặn Du Trạc: “Đừng đánh nhau nha, chị sẽ mách cho cậu nghe.”
Du Trạc: “!!!”
Tại sao người bị thương vẫn luôn là cậu?!
Chuyện sau đó giải quyết thế nào Quý Nhượng không quan tâm.
Giống như trước đây anh cũng không muốn là đầu gấu, chẳng qua là tùy tiện đánh nhau, sau đó vô duyên vô cớ trở thành đầu gấu ai cũng sợ của Nhất Trung.
Cái này lại không phải là danh tốt gì, thật không hiểu có gì để tranh giành chứ.
Anh vẫn muốn trước khi tốt nghiệp phải giải quyết xong vụ học bạ đây này.
Vài ngày sau Khuất Đại Tráng mới nghĩ ra chuyện này chạy đến nói cho anh biết, đám nhóc con kia bàn bạc nửa ngày cảm thấy một ngày còn có anh, danh đầu gấu này của bọn họ đều sẽ danh không chính ngôn không thuận nên quyết định đợi anh tốt nghiệp trước rồi hẵng tính.
Chỉ đành uất ức cho đại ca giữ trước vậy.
Cấp hai Trình Nặc khá hỗn, trong nhà lại có tiền, vừa vào lớp liền bắt đầu ngày ngày gây chuyển, tốc độ nổi tiếng còn nhanh hơn Quý Nhượng năm đó.
Kết quả chưa đến một tháng liền câm như hến, mọi người đều nói là bị Quý Nhượng thu phục, lần này đến cả học sinh mới lớp cũng biết được trường mình có một đại ma vương.
Tin đồn trên người Quý Nhượng rất nhiều, dù bây giờ anh một lòng hướng đến học hành không gây sự nhưng mọi người nhắc đến anh đều là dáng vẻ sợ hãi.
Học sinh mới nghe được nhiều lời đồn tự động tưởng tượng ra hình tượng ác bá cao to thô kệch, hung thần ác sát, đến lúc được các chị đàn trên chỉ vào bức ảnh của đại ca trên bảng thông báo, đều lén lút lẳng lặng đi thờ tụng.
Kết quả phát hiện, đại ca thật sự con mẹ nó đẹp trai!
Nhan sắc này cùng dáng người này thật sự vẫn còn tồn tại sao???
Biết đánh nhau lại còn học giỏi, gương mặt đẹp trai, trong nhà có tiền.
Đây đâu phải là đại ma vương gì, rõ ràng là người tình trong mộng đấy!!!
Thế là Quý Nhượng lại không biết từ khi nào có thêm một đống lớn fan cuồng nhỏ tuổi.
Lúc học xong một tiết, Quý Nhượng dựa ghế nghỉ ngồi chơi rubik, bỗng nghe thấy bên ngoài hành lang áp chế tiếng thét, anh nghiêng đầu nhìn hai cái, hỏi Khuất Đại Tráng: “Tại sao gần đây ngoài lớn lại nhiều người vậy?”
Khuất Đại Tráng: “...Anh thật sự là không biết được độ hot của mình nhỉ.”
Quý Nhượng: “?”
Khuất Đại Tráng nghĩ đến gì đó, nhích đến tám với anh: “Anh biết trước đây thằng gà con lớp kia tại sao đến tìm anh khiêu chiến không?”
Quý Nhượng vẫn tập trung chơi rubik, như có như không đáp: “Không phải muốn làm đầu gấu ư?”
“Đúng vậy!” Sự nhiệt tình hóng hớt của Khuất Đại Tráng khiến Quý Nhượng cảm thấy sau này nghề nghiệp của cậu ta sẽ là đội chó săn, “Thế anh có biết tại sao cậu ta muốn làm đầu gấu không?”
“Mày không một hơi nói hết có tin ông đây sẽ đánh mày không?”
Khuất Đại Tráng: “Chính là vì một nữ sinh! Hoa khôi lớp , nhân vật cấp bậc nữ thần! Em gặp qua rồi, mẹ nó thật sự đẹp lắm! Đương nhiên không đẹp bằng tiểu tiên nữ rồi.” Thế là Khuất Đại Tráng được sống tiếp, “Nghe nói Trình Nặc từ cấp hai đã bắt đầu theo đuổi cô bé đó, cũng vì cô bé mà vào Nhất Trung, kết quả là cô bé đó nó chỉ muốn yêu đương với đầu gấu, thế là thằng nhóc kia không thèm suy nghĩ liền đến khiêu chiên với anh.”
Đại ca nghe xong một đoạn hóng hớt dài: “Ồ.”
Khuất Đại Tráng: “Anh không muốn nói gì sao?”
Quý Nhượng: “Không.”
Khuất Đại Tráng sốt sắng: “Hoa khôi kia rõ ràng là lợi dụng anh để thoát khỏi gà con!”
Quý Nhượng: “Ồ.” Anh cuối cùng cũng lắp xong khối rubik, đặt trên tay ngắm nhìn một cái, ném cho Khuất Đại Tráng: “Tặng mày đấy.”
Khuất Đại Tráng: “...”
Đại ca coi thường tin bát quái như thế, có lẽ cũng không muốn biết trong khối hiện giờ đều đang đồn anh vì hoa khôi lớp nên thu thập Trình Nặc nhỉ.
Khuất Đại Tráng cảm thấy không cần nói cho anh biết, dù sao anh cũng không để ý.
Kết quả vài ngày sau, Quý Nhượng bắt đầu nhận được bánh kem nhỏ handmade nặc danh.
Không có tên, cũng không ghi chú, còn dùng chiếc hộp nhỏ màu hồng để đựng, mỗi lần đều khác vị khác kiểu dáng, mỗi ngày đều đúng giờ xuất hiện trên bàn anh.
Hai ngày trước Quý Nhượng còn cho rằng có người đặt nhằm nên tiện tay đặt lên kệ để vật không ai nhận ở sau lớp.
Mấy ngày sau vẫn liên tục xuất hiện, anh mới biết đó là tặng cho anh, sau đó anh liền ném vào trong thùng rác.
Khuất Đại Tráng nhìn đến thật sự đau lòng: “Anh Nhượng! Anh không ăn thì để cho em ăn! Em còn chưa ăn sáng.”
Quý Nhượng: “Thế mày đến thùng rác nhặt lên đi.”
Khuất Đại Tráng: “???”
Hừ! Nhặt thì nhặt! Dù sao cũng có hộp đựng!
Khuất Đại Tráng hối hả chạy đến nhặt chiếc hộp giấy lên, may mà sáng sớm trong thùng rác vẫn còn rỗng, ném vào cũng chỉ là giấy nháp, cậu mở chiếc hộp nếm thử, biểu cảm như chưa từng ăn qua thứ gì ngon đến thế: “Ôi đệch ngon quá! So với Sơn Hải còn ngon hơn!”
Tiệm đồ ngọt Sơn Hải là tiệm mà Quý Nhượng và Thích Ánh hay đi.
Quý Nhượng bán tín bán nghi: “Thật sao?”
Khuất Đại Tráng ân cần khoét một thìa: “Anh nếm thử đi!”
Quý Nhượng cả mặt chán ghét: “Ông đây không thích ăn đồ ngọt.”
Khuất Đại Tráng cả mặt hạnh phúc ăn xong chiếc bánh kem nhỏ, vỗ ngực bảo đảm: “Anh Nhượng! Sau này đồ ngọt mỗi sáng, anh em sẽ giúp anh giải quyết!”
Quý Nhượng nhìn cậu một cái, dường như có điều nghĩ ngợi.
Sáng hôm sau đến lớp, bánh ngọt quả nhiên lại ở đó.
Khuất Đại Tráng hưng phấn muốn cầm đi, Quý Nhượng đánh tay cậu, cầm chiếc bánh ngọt đi ra ngoài.
Trong lớp / Thích Ánh đang vừa uống sữa vừa trả từ vựng, cô cắn ống hút, chiếc đầu lắc lư, đáng yêu chết mất.
Nữ sinh ngồi hàng trước gọi cô: “Ánh Ánh, đại ca tìm.”
Cô ngẩng đầu nhìn Quý Nhượng đằng trước, đôi mắt cười cong lên, cầm hộp sữa chạy ra ngoài, mềm giọng hỏi anh: “Sao thế?”
Quý Nhượng đưa bánh kem nhỏ cho cô: “Khuất Đại Tráng nói rất ngon, em nếm thử xem.”
Cô cực thích ăn đồ ngọt, nhìn bánh kem nhỏ tinh xảo trong hộp, quả nhiên rất vui, cô nhận lấy ăn một miếng, đôi mắt sáng lấp lánh, “Wow, thật sự rất ngon.”
Quý Nhượng cười: “Thế sau này mỗi ngày anh sẽ mang cho em.”
Thế là mỗi ngày bạn nhỏ Thích Ánh có được khoảng thời gian vui vẻ mỗi sáng đều được ăn bánh kem nhỏ handmade.
Thời gian thấm thoát trôi đi đến cuối tháng.
Tuy lớp hai ba ngày kiểm tra nhỏ, năm ngày một cuộc thi lớn nhưng tính quan trọng của cuộc thi tháng gần giống với cuộc thi học kì, nó phản ánh cả một quá trình trong giai đoạn tình hình học tập hiện tại cùng tiến độ học kì sau của học sinh, cho nên cả khối đều rất coi trọng.
Mà trong đó lớp chú trọng nhất là lớp /.
Nơm nớp lo sợ học cả suốt tháng trời, bây giờ liền phải kiểm nghiệm rồi! Không biết là con ngỗng may mắn nào cuối cùng lại bị đại ca mời lên sân thượng uống trà nhỉ? Để chúng tôi rửa mắt chờ đợi vậy!
Kì thi tháng diễn ra trong hai ngày, sau khi thi xong liền học tiếp, không hề cho học sinh lớp có thời gian nghỉ xả hơi.
Mà giáo viên cũng rất bận rộn, không chỉ phải lên lớp mà còn phải chấm điểm ra kết quả.
Lớp / đang nơm nớp lo sợ chờ đợi kết quả của kì thi tháng.
Lúc Lưu Nghiêu bước vào lớp, trên mặt cười đến nở hoa, cầm bảng điểm đứng trên lớp, hưng phấn nói: “Các em! Lần này mọi người đều vô cùng tiến bộ! Trong lớp chúng ta tổng cộng có bạn trong top ! Nhiều gấp đôi lần trước! Điểm trung bình lớp cũng sắp tăng điểm rồi! Sự cố gắng của mọi người trong khoảng thời gian này thầy đều nhìn thấy cả, các em bỏ ra nhất định sẽ có thu hoạch, tiếp tục cố gắng nhé!”
Nói xong, ông vỗ tay, lại phát hiện mọi người ngồi bên dưới đều không hề vui vẻ.
Sao lại như thế?
Chuông vào học vang lên, tiết sau không phải tiết của ông, Lưu Nghiêu khen mọi người thêm vài câu mới đi ra ngoài.
Ông vừa rời đi bên dưới liền bắt đầu châu đầu ghé tai.
- Điểm thống kê ra chưa? Ai là người tăng ít điểm nhất?
- Không biết, lớp phó học tập vẫn đang tính!
- Mấy bạn học giỏi thiệt thòi rồi! Không gian tiến bộ quá nhỏ!
- Hu hu hu cảm giác lăng trì này đáng sợ quá, mau ra kết quả đi!
Lưu Nghiêu không hề hay biết lớp / trở thành mảng u sầu ảm đạm, ông vui vẻ đến bước chân cũng muốn bay lên.
Lúc quay về phòng giáo viên, vài thầy cô đều đang chúng mừng ông.
Lưu Nghiêu cười đến cả mặt đầy nếp nhăn, lúc ông ngồi trước bàn làm việc, bỗng nhìn thấy một tấm thiệp buộc nơ.
Vừa cầm lên xem, trong đó còn kèm theo bảng điểm lần này có lớp /.
Lưu Nghiêu có chút nghi hoặc, đầu tiên là xem bản điểm, sau đó mới nhìn thấy trên thiệp có chữ:
- Quà ngày nhà giáo đến muộn, cảm ơn sự dạy dỗ cùng hi sinh của thầy, chúng em sẽ tiếp tục cố gắng, không làm thầy thất vọng.
Toàn thể học sinh lớp /, kính gửi.
Tay Lưu Nghiêu cứng đờ.
Sau khi phản ứng lại, lệ nóng doanh tròng.
……
Vì món quà đến muộn của học sinh lớp /, Lưu Nghiêu vốn định chiếm tiết thể dục để giảng đề lại vung tay thả họ học tiết thể dục.
Sau khi vào lớp , tiết thể dục căn bản không có bao nhiêu phần trăm tồn tại, nghe nói được học thể dục, mọi người đều chạy đến sân thể dục như đàn ong vỡ tổ.
Trong lúc tranh thủ rảnh rỗi như thế này, thầy thể dục cũng không làm khó bọn họ, tập họp xong, chạy vòng quanh sân hai vòng liền tuyên bố giải tán, tự hoạt động.
Thẩm Ước vừa khéo đang dạy lớp , đã lâu không chơi bóng với Quý Nhượng, sau khi giải tán liền gọi Quý Nhượng ra chơi bóng.
Các nữ sinh vốn đang tự do hoạt động nhanh chóng chạy đến sân bóng, đa phần là học sinh lớp .
Quý Nhượng mỗi lần ném bóng vào rổ đều sẽ thu hút tiếng hét hoan hô.
Thẩm Ước không nhịn được trêu anh: “Nhóc con cậu khá nhiều fan nhỉ.”
Anh cầm lấy đồng phục lau mồ hôi, ném bóng rổ về thùng chứa: “Em về lớp đây, lần sau chơi tiếp.”
Thấy trận bóng rổ kết thúc, Quý Nhượng muốn rời đi, trong đám người vây quanh có vài nữ sinh vội đẩy một thiếu nữ cao ráo có gương mặt xuất chúng tiến lên trước: “Mau đi đi Y Y! Anh ấy sắp đi rồi!”
Trên tay Tạ Y Y còn cầm nước và khăn lông, gương mặt thẹn thùng, chần chừ không dám tiến lên: “Không được chăng? Anh ấy lại không quen tớ.”
“Sao không quen chứ? Anh ấy đến cả bánh kem nhỏ cũng đã nhận gần một tháng rồi! Anh ấy không vứt có nghĩa là chấp nhận cậu! Mau đi đi!”
Bị mọi người giật dây, Tạ Y Y cuối cùng cũng lấy hết dũng khí chạy bước nhỏ lên trước, chặn trước mặt Quý Nhượng đang chạy về lớp, đưa nước cùng khăn lông đến: “Anh Quý, cho anh.”
Quý Nhượng đang cúi đầu dùng đồng phục lau mồ hồ, căn bản không chú ý đến cô.
Sau đó Tạ Y Y trân mắt nhìn anh Quý lau mồ hôi bước ngang qua mình, anh không hề dừng bước.
Tạ Y Y ngây người, cô hoàn toàn không ngờ đến màn này, vô thức lại gọi một tiếng: “Anh Quý Nhượng!”
Quý Nhượng lúc này mới ngừng lại, anh quay đầu nhìn cô một cái.
Ánh mắt ấy rất lạnh nhạt, vì cô chần chừ không nói nên anh dần lộ ra vẻ không kiên nhẫn, xoay đầu rời đi.
Tạ Y Y vội nói: “Anh không biết em sao?”
Quý Nhượng lạnh nhạt: “Tôi phải biết cô sao?”
Tạ Y Y cảm thấy mình nặc danh tặng bánh lâu như thế thật sự là quá lỗ rồi, cô vội chứng minh thân phận: “Em là người mỗi ngày tặng bánh kem nhỏ cho anh, đó là do đích thân em làm.”
Quý Nhượng lúc này mới nhướng mày, bỗng nói: “Đó là do cô đưa à.”
Tạ Y Y thở phào nhẹ nhõm, cười thẹn thùng: “Vâng.”
Quý Nhượng nói: “Tôi còn muốn tìm cô.” Anh lấy di động ra, Tạ Y Y tim đập càng nhanh, xấu hổ bước lên hai bước, thầm nghĩ đây không phải là xin số liên lạc chứ?
Bỗng nghe Quý Nhượng nói: “Tiền bánh kem tôi chuyển cho cô.”
Tạ Y Y ngây người: “Không...”
Quý Nhượng tiếp tục nói: “Tôi chuyển tiền nửa năm sau luôn nhé, nhưng địa điểm giao phải thay đổi, sau này trực tiếp giao đến lớp / đi.”
Tạ Y Y: “???”
What???
Hoa khôi lớp ôm mặt khóc chạy đi.
Bắt đầu từ hôm sau, trên bàn của Quý Nhượng không có bánh kem nhỏ nữa.
Tự học sáng kết thúc, Thích Ánh liền chạy đến lớp / ló đầu qua khung cửa nhìn nhìn.
Khuất Đại Tráng gọi: “Anh Nhượng, tiểu tiên nữ tìm.”
Quý Nhượng từ trong sách từ vựng ngẩng đầu, nhìn thấy hai mắt chứa đầy mong đợi của tiểu bảo bối, trong lòng liền trực tiếp cảm thấy nguy rồi.
Anh bước ra ngoài, tiểu bảo bối ngẩng mặt nhìn anh, mềm mại hỏi: “Bánh kem hôm nay đâu?”
Quý Nhượng: “...”
Đại ca bất giác bắt đầu nghĩ, không mua được bánh kem, nếu anh đi mua công thức, đối phương sẽ bán hay không nhỉ?