Sau khi rời khỏi nhà ma, sắc trời đã rất tối.
Thích Ánh kéo Quý Nhượng đi mua một cây kẹo bông gòn, sau đó chỉ vào đu quay đang xoay chầm chậm cách đó không xa: “Hành trình hôm nay dùng nó để kết thúc được chứ?”
Quý Nhượng đương nhiên nói được.
Bây giờ đã không cần xếp hàng nữa, nhân viên công tác dẫn họ vào trong, khóa cửa lại.
Hai người ngồi đối diện nhau, Thích Ánh nhìn về hướng cửa sổ, dần dần cách rời mặt đất, nhìn trọn cảnh đêm.
Sau khi lên cao, đu quay có hơi lắc lư, cô không dám loạn nhúc nhích, ngoan ngoãn ngồi yên, cô nhìn Quý Nhượng đối diện, mềm giọng hỏi anh: “Hôm nay anh chơi vui không?”
Quý Nhượng gật đầu.
Cô cười đặc biệt ngọt ngào, nãy giờ cô luôn nhìn ngoài ô cửa, đợi đu quay lên cao dần, lúc gần đến điểm cao nhất, đôi mắt cô sáng lên, quay đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: “Sau này mỗi năm em đều cùng anh qua sinh nhật.”
Có một truyền thuyết nói rằng lúc đu quay lên cao nhất hứa hẹn, lời hứa nhất định sẽ thành hiện thực.
Hóa ra là cô đang chờ điều này.
Trong lòng Quý Nhượng vừa mềm vừa ngọt.
Năm tuổi này, trời cao ban tặng một tiểu tiên nữ đến bên anh để cứu rỗi anh.
Cô không sợ tiếng ác của anh, không chán ghét hành vi của anh, bất kể ban đầu anh hung dữ với cô thế nào, từ đầu chí cuối cô đều chạy sau anh.
Bây giờ nghĩ lại cuộc sống tự mình hại mình trước đây, bỗng cảm thấy tựa như một cơn ác mộng hoang đường.
Cô xông vào giấc mơ của anh, mang theo cả người ấm áp sáng lạn, xóa tan đi u tối trong mơ, khiến anh lần nữa nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Mà giờ đây, anh cũng muốn bước ra cơn ác mộng ấy.
Bởi vì cô gái của anh sống trong thế giới chân thật.
Anh phải bước ra ngoài, mới có thể ở cùng cô, cùng nhau bước tiếp lâu dài về sau.
Từ trên đu quay đi xuống, buổi hẹn hò hôm nay cũng chính thức kết thúc.
Quý Nhượng đưa Thích Ánh về nhà, sau đó hẹn cô cùng đi thư viện làm bài tập, rồi bắt xe về nhà mình.
Lúc về đến nhà, anh nhìn thấy trước cửa đặt một đống hộp quà.
Mỗi năm đều như thế, những năm trước anh chỉ chọn quà của Quý Thiên cùng Trần Phong Trí ra, còn lại đều đá hai cái, đến hôm sau nhờ lao công dọn đi.
Lần này nhìn đống hộp quà tinh xảo kia, đôi mắt anh sâu hơn, toàn bộ mang vào trong nhà.
Nhưng anh không bóc ra, anh ném chúng lên giường trong phòng cho khách, khóa cửa lại.
……
Kì nghỉ hè nửa tháng chớp mắt liền trôi đi, rất nhiều học sinh đến cả bài tập hè còn chưa làm xong lại phải đối mặt với khai giảng.
Mà lần này không giống như trước nữa, bắt đầu từ hôm nay bọn họ chính thức bước vào lớp - giai đoạn quan trọng nhất trong đời người.
Buổi sáng, giáo viên các lớp đến thu bài tập lại phát đề mới xuống, không ngừng giao đề mới dường như căn bản họ không hề hè nghỉ, hôm qua vẫn đi học vậy.
Buổi chiều nhà trường sắp xếp ‘đại hội động viên lớn lớp ’, tất cả học sinh lớp đều phải đến hội trường tham gia.
Đại diện thầy cô, lãnh đạo nhà trường, hiệu trưởng cùng giám thị liên tục lên đài nói chuyện, như muốn tiếp thêm động lực cho học sinh lớp , khuyến khích họ phấn đấu học tập.
Mấy người Khuất Đại Tráng ở đằng sau liên tục ngáp: “Giống như bán hàng đa cấp.
Cái này có được không?”
Lưu Hải Dương nói: “Sao không được? Mày coi kìa.”
Cậu chỉ về hướng lớp /, Khuất Đại Tráng nhìn kĩ liền trông thống Nhạc Lê mặc đồng phục cuộn chặt tay, cả mặt kích động đến đỏ bừng, hai mắt tỏa sáng hô lớn theo giám thị: “Em có thể! Em làm được!”
Khuất Đại Tráng: “...”
Học kì lớp cứ thế oanh oanh liệt liệt bắt đầu.
Trên bảng đen của các lớp đều treo thời gian đếp ngược kì thi đại học, dán băng rôn khích lệ, lớp / rất có nội hàm, ghi câu “Mười năm mài kiếm vì một trận, tháng sáu thi cử thể hiện mình”.
Lớp / liền treo một câu rất hợp với phong cách cuồng dã của lớp họ, dám “Cao hơn một điểm, giải quyết nghìn người”.
Lưu Nghiêu rất cảm khái đứng trên bục giảng nhìn biểu ngữ, sờ sờ lịch đếm ngược, cuối cùng lớn giọng hô: “Các em! Năm cuối cùng rồi, cố lên!”
Khuất Đại Tráng đang lén nghịch điện thoại, nhìn thấy Lưu Nghiêu như thế, bỗng có chút cảm động: “Lão Lưu mấy năm nay cũng không dễ dàng gì, dốc hết sức mình dẫn lớp kém nhất, tao cảm thấy có chút có lỗi với ông ấy.”
Lưu Hải Dương mắng cậu: “Mẹ nó thế sao mày còn không cất điện thoại vào ngồi đọc sách đi?”
Khuất Đại Tráng: “...” Cậu bỗng nghĩ: “Ngày nhà giáo sắp đến rồi phải không? Đây là ngày nhà giáo cuối cùng của cấp ba rồi, chúng ta có nên chuẩn bị quà cho lão Lưu không?”
Trước đây cũng có lớp cũng dùng quỹ lớp để tặng hoa tặng bút máy gì đó cho giáo viên trong ngày nhà giáo, tất cả đều là tâm ý nhỏ nhưng lớp / hình như chưa từng làm qua những thứ này.
Dù sao thì lớp bét khối, đến học tập còn không lo, sao có thể để ý những chuyện này chứ.
Quý Nhượng vốn đang ngồi giải đề, nghe thấy lời của Khuất Đại Tráng, anh bỗng ngẩng đầu hỏi: “Ngày nhà giáo là ngày mấy?”
Khuất Đại Tráng: “Wow, anh Nhượng đến cái này cũng không biết hả, ngày tháng đó! Là thứ ba tuần sau.”
Quý Nhượng nghĩ ngợi, nhìn Lưu Nghiêu vẫn đứng trên bục giảng cảm khái, anh thấp giọng nói: “Nên tặng gì đó.”
Khuất Đại Tráng học hành không giỏi nhưng đối với chuyện này lại rất nhiệt tình: “Đúng vậy! Lát nữa chúng ta đi hỏi lớp trưởng quỹ lớp còn bao nhiêu, sẽ làm lớn cho lão Lưu!”
Quý Nhượng một chân đá ghế cậu: “Làm cái rắm! Cất điện thoại vào cho ông! Đàng hoàng đọc sách! Hôm nay tan học chưa làm xong đề toán vừa phát thì mày chết với ông!”
Khuất Đại Tráng: “???”
“Còn có tụi mày!” Đại ca hung hăng quét mắt nhìn đám học sinh hư hỏng không học đàng hoàng ở đằng sau, “Mẹ nó học đàng hoàng cho ông!”
Mọi người: “...”
Anh không làm lớp phó học tập thật sự quá lãng phí.
Chuông vào lớp vang lên, dưới ánh mắt lạnh lẽo của đại ca, dãy cuối lớp câm như hến, không dám lướt điện thoại đến ngáp cũng không dám, chỉ đành chuyên tâm nghe giảng.
Lúc ra chơi, giáo viên anh văn dặn đại biểu bộ môn thu đề hôm qua, lại phát đề mới xuống.
Ủy viên môn anh văn là một nữ sinh khá yên tĩnh cũng là top ba trong lớp, cô nàng đeo kính cận dày, trán có không ít mụn vì áp lực học hành, bình thường lại phổ thông.
Lúc thu bài tập của dãy dựa tường, các nam sinh học bét lớp cười hì hì: “Đưa bài cho bọn tôi chép đi, chưa làm nữa.”
Ủy viên môn anh văn đương nhiên không để ý bọn họ: “Không làm cũng phải nộp, đưa đây.”
Một nam sinh hư hỏng nói: “Ông đây cứ không nộp đấy, cậu làm gì được ông? Đi cáo trạng đi, đồ xấu xí.”
Ủy viên sắp giận đến bật khóc.
Vừa xoay người định rời đi, bỗng nhìn thấy Quý Nhượng đi đến, trong tay cầm quyển sách anh văn cuộn lại, ánh mắt lạnh nhạt, trên mặt cũng không có cảm xúc gì, dùng sách tiếng anh gõ lên đầu nam sinh kia.
Nam sinh kia bị đánh đến hét thảm, quay đầu nhìn thấy là anh, lập tức không dám kêu, ôm đầu liên tục van xin: “Anh Nhượng! Anh Nhượng! Em sai rồi! Đừng đánh nữa, có gì thì nói đàng hoàng nè!”
Quý Nhượng đã lâu không nổi nóng, cả lớp / đều im lặng không dám lên tiếng, nhìn đại ca dạy dỗ cậu ta.
Anh đánh đủ rồi, giọng lạnh nhạt: “Lấy đề anh văn ra, bây giờ làm.”
Nam sinh vội vàng lấy đề trong hộc bàn, lúc cầm bút làm đề tay vẫn còn run rẩy.
Quý Nhượng xoay người, quét mắt qua cả lớp, còn trưng ra vẻ mặt không có chuyện gì, hình như vừa rồi kẻ đánh người không phải là anh vậy, anh lạnh nhạt mở miệng: “Kì thi cuối tháng này, hi vọng mỗi người đều tự nâng điểm mình lên, người lên ít điểm nhất...” Anh dừng chút, đôi môi mỏng nhếch lên nụ cười lạnh: “Tôi sẽ đến tìm cậu.”
Đám người lớp /: “???”
Con mẹ nó!!! Tại sao chứ???
Có độc!!!.