Bọn họ chưa từng nhìn thấy Quý Nhượng lại cười dịu dàng như thế.
Còn là đối với một nữ sinh.
Từ trong miệng của học sinh Nhất Trung nghe ngóng về Quý Nhượng, anh là một người ngang ngược! Hung ác! Âm hiểm! Một lời không vừa ý liền động tay, tính tình ngang ngược, am hiểu nhất là dùng nắm đấm giải quyết vấn đề! Vừa hoang dã vừa lạnh lùng, đối với ai cũng không cho sắc mặt tốt, siêu dữ!
Khoảng thời gian này mọi người đều không hẹn mà cùng cảm nhận được sự lạnh nhạt của anh, nhưng vì anh rất đẹp trai, máu tanh bạo lực trong quá khứ bọn họ lại không nhìn thấy chỉ nhìn thấy sức hút của anh.
Dù sao anh đối với ai cũng như vậy, không sao cả! Trong lòng mọi người đều cảm thấy công bằng!
Dù sao đều không nhìn thấy nữ nhân của đại ca!
Nhưng bây giờ, đại ca lại ngồi xổm trước mặt một cô gái nhỏ, buộc dây giày cho cô.
Buộc xong còn ngẩng đầu cười, ý cười ấm áp trong đáy mắt anh còn chói mắt hơn mặt trời hôm nay.
Ai nói đại ca thích nam??? Đệch!!!
Xung quanh tiếng tim vỡ rắc rắc rơi đầy đất.
Quý Nhượng hệt như không biết có người xung quanh, anh cầm chai nước đứng dậy, thấp giọng hỏi: “Nóng không?”
Thích Ánh lắc đầu, lại nói: “Nhưng em vẫn muốn ăn kem.”
Anh cười: “Ừ, vậy đi mua.”
Anh đi đằng trước hơn chút, dáng người cao dong dỏng giúp cô chắn lại ánh hoàng hôn, bước chân bước thật chậm, đi cùng tốc độ của cô.
Xung quanh truyền đến tiếng vỡ òa.
Thích Ánh nhìn sang, nghiêng đầu nhìn Quý Nhượng nói: “Có rất nhiều người đang nhìn anh.”
“Vậy à?” Đại ca mặt không đổi sắc, “Anh không chú ý, không thấy.”
Thích Ánh cười trộm.
Cô thật ra cảm thấy không chỗ nào không vui cả.
Nhạc Lê mấy hôm nay chạy đến nói cho cô nghe ai đưa thư tình, ai tỏ tình với Quý Nhượng, dáng vẻ của cô nàng còn giận hơn cô.
Nhưng cô lại không cảm thấy giận.
Trước đó trong phủ tướng quân, có người đến cửa cầu hôn, nói chàng vẫn chưa có chính thê.
Có người là con gái của vương gia, có người là thiên kim của tướng gia, cuối cùng còn có công chúa mà hoàng đế sủng ái nhất.
Nhưng tất cả đều bị tướng quân từ chối hết.
Chỉ dùng cùng một lý do: Thiên hạ chưa thái bình.
Không có tâm tư nghĩ đến chuyện nữ nhi tình trường.
Ma ma lại lén nói cho cô nghe, tướng quân dùng cách của mình để bảo vệ cô.
Khi ấy cô có chút hiểu chút không, bây giờ mới hiểu được dụng tâm ban đầu của chàng.
Người này ban đầu có thể vì cô mà từ chối cả việc bệ hạ ban hôn, cô đương nhiên sẽ hoàn toàn tin tưởng anh.
Quý Nhượng phát hiện cô cười trộm, cũng không nghiêm mặt được nữa anh phì cười, đưa tay xoa loạn tóc cô hai cái, “Cười gì mà cười, đồ ngốc, anh bị mọi người nhìn em rất vui sao?”
Đôi mắt cô cong lên thành vầng trăng khuyết: “Ừm.”
Quý Nhượng cảm thấy cô gái nhỏ này thật không giống người thường, “Tại sao?”
“Có nhiều người thích anh như thế, em rất vui.”
Nhiều người thích anh như thế, ít nhất anh sẽ cảm thấy trên đời này không cô đơn như vậy chăng?
Quý Nhượng nhìn thấy tia sáng ấm áp trong đáy mắt cô, không biết có phải anh đã nhìn thấy suy nghĩ trong lòng cô hay không.
Anh không nói gì nữa, lúc đi đến đèn xanh đèn đỏ, Thích Ánh mới nghe thấy anh thấp giọng nói: “Không cần nhiều như thế.”
Không cần nhiều như thế, có em là đủ rồi.
……
Sau khi vòng loại kết thúc, học sinh lớp , lớp kết thúc tuần ôn tập cuối cùng, cuối cùng cũng nghênh đón kì thi cuối kì vào mùa hè oi bức.
Giáo viên các lớp đều dặn dò học sinh, lần này giáo viên ra đề sẽ giống như nội dung thi đại học, nhất định phải nghiêm túc đọc đề, kiểm tra thật kĩ, lấy ra năng lực thật sự của mình như đang đối mặt với đề thi đại học thật sự.
Quý Nhượng cũng vì thế mà căng thẳng rất lâu, sợ không vượt qua được vào top .
Cho đến khi kì thi kết thúc, bảng điểm in ra anh mới thở phào một hơn.
Hạng , thật nguy hiểm, nhưng cũng không uổng phí với những ngày anh thức đêm học bài đã bỏ ra.
Lưu Nghiêu sắp vui mừng chết mất.
Lớp / vốn là lớp có điểm xếp bét khối, học sinh trong top đều là hạt giống của các trường đại học trung điểm, Quý Nhượng trong top , ở trong lớp xếp hạng .
Ông cầm bảng điểm đứng trên bục giảng, cao giọng hô: “Tất cả đều phải học tập theo Quý Nhượng! Lấy em ấy làm gương!”
Học sinh lớp /: “...”
Không ngờ đến lại có một ngày chúng tôi phải noi gương theo đầu gấu, mẹ nó quá vi diệu rồi.
Thi cuối kì kết thúc, học sinh lớp cũng xem như trở thành học sinh lớp , sau khi bảng điểm ra, các lớp cần họp phụ huynh, tiến hành chuẩn bị động viên phụ huynh lớp .
Quý Nhượng trước giờ không gọi ai đến họp phụ huynh.
Lần này cũng không định gọi.
Hôm họp phụ huynh anh cùng đội bóng luyện bóng ở sân thể dục, dù sao thi cử kết thúc, tuần sau phải thi bán kết.
Đối thủ không yếu, anh nói phải lấy hạng nhất cho Thích Ánh xem nên không thể thả lỏng được.
Họp phụ huynh bắt đầu vào tám giờ sáng, Du Trình đặc biệt xin nghỉ phép để đi họp phụ huynh cho Thích Ánh.
Cô lần này hạng năm toàn khối, trên lớp hạng ba, Lưu Khánh Hoa vừa gặp Du Trình liền khen cô hệt như khen hoa vậy, gì mà ngoan hiền nghe lời, nghiêm túc cố gắng, chỉ cần năm sau giữ vững trạng thái này, Thanh Hoa hay Bắc Đại đều tuyệt đối không có vấn đề.
Du Trình vui đến cười không khép miệng được.
Cuộc họp phụ huynh kết thúc vào lúc mười giờ, sau khi họp xong học xong phải về lớp học, dù sao cũng chuẩn bị là học sinh lớp rồi phải lợi dụng kì nghỉ hè để giảng xong bài trên lớp tháng chín vào học sẽ bắt đầu ôn tập.
Đội bóng luyện tập xong, Quý Nhượng xem giờ, cuộc họp phụ huynh hẳn đã kết thúc rồi, anh lau mồ hôi ôm bóng rổ đi về lớp.
Lúc đến trước cổng lớp, anh nhìn thấy Quý Vĩ Ngạn.
Phụ huynh trong lớp đã đi hết rồi, chỉ còn mỗi ông đứng dưới bàn giáo viên, Lưu Nghiêu vô cùng hưng phấn nói gì đó với ông.
Sắc mặt Quý Vĩ Ngạn ôn hòa, gật đầu cười.
Ánh mắt lướt thấy có người ngoài cửa, quay đầu nhìn sang, lúc trông thấy Quý Nhượng, nụ cười của ông càng thêm ôn hòa: "A Nhượng."
Lưu Nghiêu cũng nhìn thấy anh, hưng phấn nói: "Luyện xong bóng rồi sao? Thầy đang cùng bố em nói về thành tích của em, lần này thật sự là thi tốt lắm, chỉ cần lớp giữ vững tiến độ, những đại học trọng điểm chắc chắn không thành vấn đề."
Sự lười nhác trên người Quý Nhượng đã không còn, chỉ còn lại sự kháng cự lạnh lẽo, trong mắt anh không có chút cảm xúc, anh mặt không biểu cảm hỏi ông: "Ông đến đây làm gì?"
Lưu Nghiêu nói: "Đứa nhỏ như em sao có thể nói chuyện với bố như thế?"
Quý Vĩ Ngạn không hề để ý đến thái độ của anh, còn ôn hòa cười nói: "Thầy Lưu gọi điện cho bố nói đến đây họp phụ huynh, nên bố mới đến."
Trên mặt Quý Nhượng lộ ra vẻ trào phúng, nói chuyện như mang gai: "Ai thừa nhận ông là phụ huynh của tôi?"
Lưu Nghiêu trước giờ biết quan hệ của hai bố con không tốt nhưng không ngờ lại đến mức gặp nhau như kẻ thù.
Ông còn muốn nói gì đó, Quý Vĩ Ngạn nhìn ông cười, dịu giọng nói: "Thầy Lưu, tôi muốn nói chuyện riêng với A Nhượng một lúc, đã phiền thầy rồi."
Lưu Nghiêu thở dài, từ cửa sau bước ra.
Cả lớp học rộng lớn chỉ còn lại bố con hai người.
Ánh mắt Quý Nhượng lạnh lẽo, giọng nói không kiên nhẫn: "Tôi không có gì để nói với ông cả, chuyện của tôi không cần ông lo."
Quý Vĩ Ngạn đi bước gần hai bước, bất đắc dĩ nhìn anh: "Bố không muốn cãi nhau với con, chỉ là nghe nói thành tích của con tiến bộ rồi, bố rất vui, muốn đến thăm con mà thôi."
Quý Nhượng cười lạnh: "Không liên quan đến ông."
Quý Vĩ Ngạn gật đầu: "Phải, không liên quan đến bố, bố biết con là vì Ánh Ánh.
Dù là như thế bố cũng rất vui." Ánh mắt ông phức tạp, mang theo một tia cảm khái nhìn anh: "Chỉ cần con có thể trưởng thành thật tốt, bố và mẹ con đều yên tâm rồi."
Ông không nhắc đến mẹ anh còn đỡ, vừa nhắc đến mẹ anh trong mắt Quý Nhượng lại càng nhiều lệ khí hơn, bóng rổ trong tay anh ném xuống đất.
Lực đàn hồi làm quả bóng nảy lên, đập vào chiếc bàn bên cạnh.
Sách trên mặt bàn lộp bộp rơi xuống đất, xen lẫn tiếng quát của anh: "Ông không có tư cách để nhắc đến mẹ tôi!"
Chủ đề này mãi mãi là cấm kỵ giữa bọn họ.
Quý Vĩ Ngạn im lặng không nói, nhìn thấy ánh mắt nhanh chóng chứa đầy tơ máu kia, nửa ngày ông cười khổ một tiếng: "Phải, bố không có tư cách.
Con có thể oán hận bố, nhưng bố chỉ muốn nhắc con, đừng dùng loại oán trách này để làm hại mình.
Tất cả mọi người đều hi vọng con sống tốt."
Quý Nhượng hệt như nghe được chuyện cười nào đó, chỉ vào mình: "Hi vọng tôi sống tốt?" Gương mặt anh dữ tợn, giọng nói dường như là rít ra từ kẻ răng: "Ai trong các người hi vọng tôi sống tốt? Không phải tất cả đều là vì danh tiếng của nhà họ Quý, vì danh dự quân nhân của các người hay sao? Bị tôi phá hoại danh tiếng trong nhiều năm như thế, khó sống lắm phải không?"
Anh thấp giọng cười một tiếng: "Nhưng tôi thật sự sống rất tốt.
Các người khó sống, thì tôi càng sống tốt."
Bọn họ càng để ý danh tiếng, anh càng muốn không chuyện xấu nào không làm, muốn đi phá hủy nó.
Họ càng muốn anh khôn lớn thành tài, trở thành dáng vẻ mà họ mong muốn, anh càng phải đi ngược lại, làm tất cả các chuyện thiếu niên hư hỏng phải làm, trở thàng loại người mà họ chán ghét nhất.
Chấp niệm trong lòng anh sâu như thế, tựa như gai độc, giống như ác long trà độc chính mình, cũng nuốt chửng người khác.
Bên ngoài hành lang truyền đến tiếng cười nói của một đám học sinh.
Anh từ trong sự mất khống chế thu về một tia ý chí, dời ánh mắt oán độc trên người Quý Vĩ Ngạn, anh đưa mắt nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài.
"Từ nay về sau, tôi không hề liên quan đến ông, càng không liên quan đến nhà họ Quý các người.
Tôi không muốn lại gặp ông."
Anh khom người nhặt bóng rổ lên, đi về hướng dãy bàn cuối lớp ngồi vào vị trí bên cửa sổ.
Quý Vĩ Ngạn cả người cứng đờ đứng yên tại chỗ, một lúc sau mới thở dài một tiếng, cất bước ra ngoài.
Ngoài cửa lớp, có một cô gái nhỏ dựa tường đứng đó, khóe môi mím chặt.
Quý Vĩ Ngạn ngây người, gương mặt cứng đờ lộ ra một nụ cười: "Ánh Ánh."
Thích Ánh nhìn ông không đáp.
Quý Vĩ Ngạn khôi phục lại giọng điệu ôn hòa: "Chú mời cháu ăn kem được không?"
Cô lắc đầu.
Ông cười: "Có liên quan đến chuyện A Nhượng, cháu không tò mò sao? Chú có thể nói cho cháu biết."
Cô vẫn lắc đầu, dừng chút cô nhỏ giọng nói: "Chuyện anh ấy muốn nói, sẽ tự nói cho cháu biết."
Quý Vĩ Ngạn kinh ngạc vì cô có thể mở miệng nói chuyện, ý cười trên mặt xem như ôn hòa hơn rất nhiều: "Có thể nói được rồi à." Ông rũ mắt thở dài: "Đứa nhỏ ngoan, chú đi đây."
Dứt lời, ông xoay người rời đi.
Thích Ánh nhìn bóng lưng ông, bóng lưng thẳng như cán bút ấy mang theo vài phần mệt mỏi mà còng xuống.
Một lúc sau, cô thu lại ánh nhìn, đi đến ngoài cửa lớp nhìn chàng trai ngồi cuối lớp.
Anh nằm trên bàn, trên người phủ một lớp ánh sáng, rõ ràng nắng ngoài cửa sổ chói chang là thế nhưng anh lại hệt như một người nằm trong tuyết đông, cả người đều tỏa ra khí lạnh.
Thích Ánh mím môi, chạy về lớp /, lần nữa quay lại, trong tay cô cầm theo một viên kẹo dâu.
Cô đi đến, ngồi xuống bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi: "Ăn kẹo không?"
Trên người Quý Nhượng khẽ nhúc nhích, nhưng anh không ngẩng đầu, nửa ngày mới nghe thấy giọng khàn trầm thấp cất lên: "Ánh Ánh, anh có hơi khó chịu."
Cô nửa quỳ, chiếc đầu nhỏ gối lên chân anh, nhẹ giọng nói: "Em ở bên anh nên anh sẽ đừng khó chịu nữa."
Đó là câu anh từng nói với cô.
Anh cười, mặt vùi vào trong cánh tay, giọng thấp thấp buồn buồn: "Đồ ngốc, vừa rồi có phải đứng bên góc tường nghe lén không?"
Đầu cô cọ khẽ vào chân anh: "Em không cố ý đâu, anh giận rồi ư?"
Anh ngã ra đằng sau, vẫn nằm đó nhưng cúi mặt nhìn cô gái nhỏ đang ngồi xổm bên cạnh.
Cô ngẩng đầu lên, anh cúi đầu xuống, hai người trong không gian nhỏ đưa mắt nhìn nhau: "Không giận, anh sẽ không giận em."
Cô khẽ cười, cũng không nói gì nữa, chỉ nửa quỳ, gối lên chân ann, ngoan ngoãn nhìn anh.
Trong lòng anh vừa đau vừa mềm, anh lấy một tay vuốt ve mặt cô, thấp giọng nói: "Anh kể cho em nghe bí mật của anh được không?"
Cô ừm một tiếng.
Ngón tay anh vuốt ve gương mặt cô, nhẹ giọng nói: "Trước đây có một cậu bé, cậu ta có một gia đình hạnh phúc.
Bố cậu là quân nhân, mẹ cậu là họa sĩ, cậu bé ấy khi nhỏ rất muốn làm cảnh sát, từ nhỏ đã lấy được giải quán quân bắn tỉa toàn quốc, cậu muốn trở thành người lợi hại như bố mình."
"Nhưng cuối cùng vì xảy ra một trận bạo loạn.
Trong trận bạo loạn đó, mẹ của cậu bé bị bắt cóc.
Người bố quân nhân của cậu phụng lệnh đi cứu người, lúc đến hiện trường ông ta phát hiện có một thai phụ cũng bị bắt cóc."
Nói đến đây, ngón tay anh không khống chế được mà phát run, anh sợ mình làm cô đau vội rời khỏi mặt cô.
Thích Ánh cảm nhận được hơi thở nặng nề đang kiềm nén của chàng trai.
Cô đưa tay, nắm lấy ngón tay lành lạnh của thiếu niên.
Tay cô mềm mềm, bất kể lúc nào đều vô cùng ấm áp, từ ngón tay anh bắt đầu ấm dần, làm ấm cơ thể lạnh lẽo của anh.
"Tình hình rất khẩn cấp, bọn cướp rất nhanh muốn dùng súng giết chết con tin.
Khi ấy, chỉ kịp cứu một người.
Người bố quân nhân ấy, không lựa chọn cứu mẹ cậu mà cứu thai phụ kia."
Vốn cho rằng cả đời anh cũng sẽ không thể nhớ lại quá khứ ấy.
Nhưng khi nói ra trước mặt cô gái nhỏ, lại hình như không khó chịu như trong tưởng tượng.
Thích Ánh gối đầu lên gối anh, ở đó cọ cọ, cô đưa tay ôm lấy eo anh, nhỏ giọng hỏi: "Thế cậu bé đó thế nào rồi?"
"Cậu bé đó rất khổ sở, cũng không cách nào chấp nhận.
Nhưng những người kia đều nói với cậu ấy rằng, bố quân nhân của cậu đã lựa chọn đúng rồi, ông ấy là hi sinh đại nghĩa, là vì nhiệm vụ của người lính.
Giống như mẹ của cậu..." Anh dừng chút, thấp giọng cười: "Là đáng chết vậy."
Nhưng dựa vào gì chứ?
Dựa vào gì lại dùng bà để hi sinh, đổi lấy vinh dự của bọn họ.
Thai phụ kia sống tiếp nhưng đứa bé trong bụng bà ta vẫn không sống được.
Anh từng hận những kẻ đạo mạo chính nghĩa, anh cũng từng hận sự hi sinh cống hiến của họ, anh thậm chí cảm thấy buồn nôn.
Anh ném đi chiếc cúp mà mình từng thắng được, giẫm nát giấc mơ từng muốn làm cảnh sát.
Anh ngơ ngơ ngác ngác sống tiếp, cho đến một hôm, nhìn thấy người phụ nữ được cứu kia xuất hiện trong nhà anh.
Quý Vĩ Ngạn cứu bà ta.
Còn cưới bà ta.