Thích Ánh về nhà đến bài tập cũng chưa làm liền bắt đầu đổi nhà mới cho Quý Tiểu Nhượng.
Cô mua chiếc lồng to hơn lồng hôm qua gấp ba lần, dọn xong chuồng mới, liền lắp vòng lăn cùng đồ chơi vào trong, sau đó mới cẩn thận đưa Quý Tiểu Nhượng vào.
Hamster nhỏ dường như rất thích nhà mới của mình, ở trong lồng nhảy lên nhảy xuống, lúc đạp đạp vòng lăn, lúc lại đẩy bóng, chơi đến rất vui.
Thích Ánh gục trên bàn nhìn nó, lại nghĩ đến chú ngựa nhỏ mà tướng quân tặng cho mình trước đây.
Khi ấy, ma ma còn cười tướng quân, bảo quý nhân trong kinh đều nuôi mèo quý Ba Tư hiếm lạ, nào có ai lại đi tặng ngựa làm thú cưng chứ.
Nhưng Thích Ánh vẫn rất thích, tự tay sắp xếp chuồng ngựa trong đình viện của mình, mỗi ngày đều đút cỏ chải lông cho ngựa nhỏ, cùng nó trò chuyện, dường như nó đều nghe hiểu lời cô nói.
Sau đó ngựa con lớn hơn một chút, rất nghe lời gập móng trước để cô leo lên lưng nó.
Cô không dám đi xa, chỉ cưỡi ngựa nhỏ đi vòng quanh phủ tướng quân, chơi đến rất vui vẻ.
Ai nói tướng quân không biết tặng quà? Ngựa con chơi vui hơn mèo Ba Tư gì đó nhiều.
Chỉ là sau khi cô chết, không biết ngựa con đã thế nào rồi.
Hôm sau đến trường, trong giờ tự học sáng mọi người đều đang bàn án về ngày thanh niên / của tháng sau, nhà trường sẽ tổ chức đêm hội.
Nhạc Lê dựng sách lên, hưng phấn nói với cô: “Nghe nói buổi sáng còn có học sinh vào đội nghi thức, hưởng ứng chính sách của quốc gia, lần này đêm hội chắc chắn sẽ rất hoành tráng.”
(Ngày thanh niên của Trung Quốc, bắt nguồn từ phong trào Ngũ Tứ (là một phong trào đấu tranh rộng lớn của sinh viên, học sinh, công nhân, thị dân, trí thức Trung Quốc vào ngày tháng năm .))
Quả nhiên sau khi ra chơi, lớp trưởng Trần Mộng Khiết liền cầm danh sách đến hỏi: “Có sở trường gì không? Biết biểu diễn nhạc cụ không?”
Lúc hỏi đến lớp phó học tập Hoàng Bác Thông, cậu ta nói: “Sở trường của tôi là học tập.”
Mọi người nghe xong đều muốn đánh cậu.
Nhạc Lê ngoại trừ vận động, những chuyện khác đều là phần tử tích cực: “ Lớp trưởng lớp trưởng! Tớ tớ tớ! Tớ biết thổi sáo dọc!”
Trần Mộng Khiết gật đầu, ghi tên cô ấy vào: “Thế cậu định thổi bản nhạc nào? Nhạc trẻ được không? Chúng ta có thể tập hợp các bạn biết chơi nhạc cụ lại, biểu diễn một bản nhạc trẻ.”
Kết quả Nhạc Lê nói: “Tớ biết bài Ngôi sao lấp lánh với Chúc mừng năm mới.”
Sau đó Trần Mộng Khiết liền công chính liêm minh gạch tên cô nàng ra khỏi danh sách, lớp trưởng lại hỏi Thích Ánh: “Ánh Ánh, cậu có sở trường gì không? Biết sáo dọc thì thôi nhé.”
Thích Ánh dịu dàng hỏi: “Đàn cổ được chứ?”
Trần Mộng Khiết vui mừng: “Wow, cậu biết đàn đàn tranh à? Không tồi không tồi, rất đặc biệt, tớ ghi tên cậu vào!”
Thích Ánh đính chính: “Không phải đàn tranh, là đàn cổ, không giống nhau đâu.”
Sau khi cô vào phủ tướng quân, ở lâu trong thâm viện, tướng quân lại thường xuyên ở ngoài chinh chiến, chàng sợ cô buồn chán nên cố tình mời cầm sư trong kinh đến dạy cô đàn, cô theo cầm sư học hai năm, tuy không tính là rất nổi bật nhưng đàn những bản nhạc bình thường thì vẫn có thể ứng phó được.
Trần Mộng Khiết căn bản không để ý khoát tay: “Ôi dù sao cũng không khác nhau lắm, cậu đợi đó! Cậu đã bị tớ nhìn trúng rồi!”
Nói xong, cô nàng lại tiếp tục đi tìm các bạn khác.
Nhạc Lê ngưỡng mộ nhìn cô: “Ánh Ánh, cậu còn biết đàn à? Đàn cổ rất khó chăng? Tại sao cậu không học piano?”
Các loại hoạt động vẫn luôn thu hút hứng thú của các học sinh so với học tập, cả trường hôm nay đều bàn về tiết mục biển diễn của các lớp cùng đêm hội /.
Nghe nói các tiết mục này còn có xếp hạng, ba hạng đầu sẽ được cộng điểm lớp.
Lớp phó văn nghệ của lớp / không ôm hi vọng gì đối với các thiếu niên hư hỏng này, chỉ là Quý Nhượng quá đẹp trai, có cơ hội vẫn muốn đến gần nói hai câu.
Cô nàng cầm danh sách đến hỏi: “Bạn học Quý Nhượng, xin hỏi cậu có sở trường gì không?”
Quý Nhượng mặt không biểu cảm: “Đánh nhau.”
Lớp phó văn nghệ khóc lóc chạy đi.
Tan học, lúc đến tiệm đồ ngọt làm bài tập, Thích Ánh cũng nói về vấn đề này, vừa lấy bài tập ra vừa hỏi anh: “Anh có tham gia đêm hội / kì này không?”
Quý Nhượng nói: “Không đi xem náo nhiệt, vẫn còn rất nhiều bài chưa làm.”
Anh ngẩng đầu nhìn thiếu nữ có gương mặt ngoan ngoãn đối diện, ngón tay hơi siết chặt, sau đó lại cúi đầu nhìn đề hóa học học kì lớp trước mặt, nửa ngày mới dường như hạ quyết tâm đẩy đề đến bên cô, trầm giọng nói: “Ánh Ánh, giảng bài cho anh.”
Thích Ánh ngỡ ngàng nhìn anh.
Trước giờ Quý Nhượng chưa từng hỏi cô bất cứ chuyện gì về học hành cả.
Dường như anh không hỏi thì hình tượng của anh trong mắt cô sẽ không phải là học sinh có thành tích kém vậy.
Anh cố gắng duy trì hình tượng của mình trước mặt cô, nên cô trước giờ cũng không vạch trần anh.
Nhưng hôm nay, Quý Nhượng bỗng vứt đi vỏ hình tượng của mình.
Anh phóng khoáng nhìn cô, đem khuyết điểm trước giờ anh vẫn luôn che giấu đưa cho cô xem: “Những bài này rất khó, anh không biết làm.”
Thích Ánh chớp mắt, cảm thấy anh hình như không nói đùa.
Tuy có hơi khó tin nhưng cô cũng rất vui nhận lấy đề của anh, cúi đầu nhìn nhìn, dịu giọng nói: “À, em xem một chút.
Chúng ta bắt đầu từ câu tự luận đầu tiên nhé?”
Quý Nhượng cười: “Được.”
Cô cong mắt, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh anh, cầm lấy cây bút cá voi xanh khoanh lên đề: “Đầu tiên chúng ta nhìn công thức đơn giản của axit axetic trên đề.”
Anh ngửi thấy hương ngọt thoang thoảng trên người cô.
Vành tai của cô gái nhỏ tinh xảo, mềm mềm bóng loáng, lúc cúi đầu, đường cong của cằm và cổ đều rất đẹp, thị giác và khứu giác lần lượt trêu chọc thần kinh của anh.
Cô cầm bút ghi đáp án: “Cho nên, nguyên tử của của câu B hay câu C là nhóm -COOH.
Anh hiểu rồi chứ?”
Anh không hiểu gì cả?
Trong đầu anh đều là cô.
Anh biết không thể để cô giảng bài cho mình được, sức chú ý căn bản không đặt trên học hành được!
Quý Nhượng cố ép mình dời mắt lên đề bài trên bàn, khàn giọng nói: “Nghe hiểu rồi.”
Cô vui vẻ cười rộ, “Ừ, thế chúng ta tiếp tục câu tiếp theo.”
Là thưởng thức cũng là dày vò.
Cuối cùng giảng xong cả đề, cô ngẩng đầu hỏi anh: “Còn có vấn đề gì không?”
Hầu kết của Quý Nhượng dao động.
Vấn đề lớn lắm.
Anh cúi đầu cười, thấp giọng: “Không có, Ánh Ánh giảng rất hay, anh nghe hiểu cả rồi.”
Đôi mắt cô sáng lấp lánh.
Anh lại nói: “Sau này mỗi tuần đều nhờ em giảng bài được không? Giúp anh thi đậu đại học.”
Cô có chút kinh ngạc, không phải không phát hiện ra thiếu niên đang tỏ ra yếu thế trước mặt cô.
Thật ra anh vẫn luôn rất bá đạo, trước mặt cô đều tỏ ra mạnh mẽ, anh bỗng lộ ra một mặt này khiến cô cảm thấy mình có cảm giác như anh vô cùng cần mình vậy.
Nhưng vẻ mặt của thiếu niên rất nghiêm túc.
Cô nhìn anh một lúc, ngọt ngào cười nói: “Được.”
Sau đó Ngô Duệ thất nghiệp rồi.
Quý Nhượng còn giải thích với cậu: “Sắp lên lớp , bài vở của cậu cũng rất nhiều, đừng vì tôi mà lãng phí thờ gian, trì trệ việc học.”
Ngô Duệ: “Cậu không cần giải thích, tôi hiểu mà.
Tôi chỉ là vật hi sinh trong tình yêu của hai người.”
Quý Nhượng: “???”
Học sinh nhất khối gần đây có phải là xem phim thần tượng gì không?
Trước đây cuối tuần Thích Ánh đều ở nhà làm bài tập, đọc sách, bây giờ phải dạy thêm cho Quý Nhượng, hai người dứt khoát hẹn nhau ở tiệm cà phê làm bài tập.
Dù sao đi nữa ba môn phụ của họ cũng cùng một lớp, bài tập giáo viên giao cũng giống hệt nhau.
Quý Nhượng vô cùng may mắn vì kiến thức nền của mình đã vững rồi, sẽ không hỏi những câu ngốc nghếch như trước đây Ngô Duệ dạy thêm cho mình nữa.
Môn toán mà trước đây anh cực kì đau đầu giờ lại trở thành môn kéo điểm của anh, ngược lại các môn xã hội lại trở thành ma quỷ dày vò anh.
Thích Ánh không hề học lệch, thành tích của cô thật sự rất tốt, lúc giảng bài cho anh cũng rất kiên nhẫn, nghiêm túc, không giống như Ngô Duệ nghiêm túc như giáo viên, mỗi khi anh nói không hiểu cô đều sẽ nghiêng đầu tự suy nghĩ: “Là do em giải thích quá phức tạp chăng? Thế chúng ta đổi câu đơn giản hơn đi, để em nghĩ lại đã.”
Quý Nhượng sắp bị sự đáng yêu của cô làm chết mất.
Đang nhìn gương mặt nhìn nghiêng ngoan ngoãn của cô gái nhỏ đến thất thần, trên sô pha đối diện bỗng có người đặt mông xuống, cười tủm tỉm: “Ôi, hai bạn nhỏ đang làm bài tập à?”
Quý Nhượng ngây người: “Sao anh lại ở đây?”
Trần Phong Trí nhấp một ngụm cà phê: “Vừa đi gặp bạn, trùng hợp thật, hai người lại ở đây là bài tập à? Siêng năng thế?” Anh ta đưa tay với Thích Ánh: “Em gái nhỏ, chào em, anh là anh rể của Quý Nhượng, Trần Phong Trí.”
Quý Nhượng: “???”
Anh mặt dày vậy?
Thích Ánh ngượng ngùng chạm tay anh ta một cái, nhỏ giọng nói: “Chào anh, em là Thích Ánh.”
Quý Nhượng không cho anh sắc mặt tốt: “Có chuyện gì nói đi, không có chuyện gì thì cút, đừng quấy rầy bọn tôi làm bài tập.”
Trần Phong Trí vừa nhìn liền nhìn thấu anh: “Em gái nhỏ đang làm bài tập, tâm trí cậu ở đâu có cần tôi nói rõ không?”
Quý Nhượng muốn đánh người, âm trầm trừng anh, cảnh cáo anh không được ăn nói bậy bạ.
Trần Phong Trí đưa tay đầu hàng, không nói tiếp vấn đề này nữa, nhưng anh cũng không rời đi.
Anh là bác sĩ tâm lý, vốn rất giỏi ăn nói, lại biết làm thế nào để gợi chuyện với người khác, người bình thường nói chuyện với anh đều cảm thấy rất thoải mái, sẽ không phát hiện thật ra anh có kĩ xảo dẫn dắt.
Nói đông nói tây hơn nửa tiếng đồng hồ, Thích Ánh đứng dậy đi vệ sinh.
Quý Nhượng không kiên nhẫn hỏi anh: “Rốt cuộc anh đến đây làm gì? Quý Thiên gọi anh đến sao?”
Trần Phong Trí cười cười: “Thật sự là trùng hợp mà.”
Trùng hợp nhìn thấy thiếu niên có lòng đề phòng nặng nhất, cả người đầy gai mà anh từng chữa trị lại lộ ra nụ cười dịu dàng nhẫn nại với cô gái nhỏ bên cạnh.
Trần Phong Trí khuấy khuấy cà phê, bỗng hỏi: “Người từng tự sát mà cậu nói, là cô ấy sao?”
Cả người Quý Nhượng cứng đờ, không đáp.
Trần Phong Trí dựa ghế, trầm giọng nói: “Vừa rồi nói chuyện với cô ấy, anh đã quan sát rất kĩ.
Cô bé này bất kể là tinh thần hay là giọng điệu, thậm chí là những biểu cảm nhỏ cùng động tác đều hoàn toàn không nhìn ra cô ấy từng bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng hoặc là người từng có hành vi tự sát.”
Quý Nhượng mấp máy, thấp giọng hỏi: “Ý gì?”
Trần Phong Trí thở dài: “Có hai loại tình trạng.
Một là cô ấy thật sự đã khỏi hẳn.”
Quý Nhượng nhớ đến dáng vẻ Thích Ánh khóc đến suy sụp, buồn bực xen ngang: “Không thể nào!”
“Thế thì chỉ còn loại còn lại, tình trạng của cô ấy nghiêm trọng hơn chúng ta nghĩ, nghiêm trọng đến mức anh cũng không nhìn ra.” Trong vẻ mặt càng lúc càng nặng nề của Quý Nhượng, Trần Phong Trí nhún vai: “Không dọa em đâu, loại tình trạng nghiêm trọng cực đoan sẽ dẫn đến rất nhiều vấn đề tâm lý nối tiếp nhau, ví dụ như trí nhớ hỗn loạn, nhân cách phân liệt, thậm chí là mất trí.”
Nhất thời không ai nói chuyện.
Cách đó không xa, Thích Ánh từ phòng vệ sinh đi ra, đi về chỗ mình.
Cổ họng Quý Nhượng nghẹn lại, thấp giọng hỏi: “Phải làm thế nào đây?”
Trần Phong Trí cười: “Cậu hẳn biết mà.
Tìm được nút thắt trong lòng, đối mặt với nó, sẽ giải quyết được nó.” Anh cầm ly cà phê lên, nói rõ: “Cậu muốn giúp cô ấy thì hãy giúp mình trước đã.”
Đến cả cậu cũng không thể nào hiểu được thế nào là hi sinh, làm sao đi giúp cô ấy đây.
Muốn cứu người, trước tiên phải cứu mình trước đã.