Khi ta rời hoàng cung, trời đang đổ mưa. Trời đổ mưa tầm tã.
Ta đi dọc con đường rừng ngập nước, chân thì vướng vào bùn đất. Ta đang hướng đến túp lều nơi cô bé kia đang ở. Ta phải gặp cô bé ấy ngay ngày hôm nay. Ta cảm thấy như vậy.
Cô bé nhắc nhở ta rằng ta đã từng là vua.
Cô bé sẽ chỉ ra con đường mà ta nên đi thay vì phản bội Greeed hay quy phục『Đức Vua』.
Ta thật xấu hổ về quyết định của bản thân.
Phản bội Greeed thì không nói. Chúng chẳng phải bạn của ta. Nếu chung mục đích, thì hợp tác với nhau; nếu không chung đường, thì mạnh ai người ấy sống. Trên thực tế, chính Kazari đã phản bội ta. Nếu ngươi phản bội kẻ khác, ngươi cũng phải chấp nhận bị kẻ khác phản bội. Nói cách khác, gieo nhân nào thì gặt quả ấy.
Nhưng điều khiến ta xấu hổ là phải phục tùng『Đức Vua』.
Ta tham sống sợ chết.
Tại sao ta không chống lại『Đức Vua』? Ta gần như bị bóp nghẹt vì những điều hối tiếc như vậy.
Ta đã từng là một vị vua. Lần trước, ta bị đánh bại và phải thề phục tùng『Đức Vua』. Nhưng lúc đó, là vì ta sợ mất đi Core medal của mình.
Nếu các Core medal bị lấy đi, ta sẽ không thể lật đổ『Đức Vua』. Đó là những gì ta đã nghĩ.
Nhưng lần này thì khác.
Lần này là do ta sợ cái chết đang rình rập.
(Sao ta càng ngày càng giống nhân loại thế này......)
Ta sợ trở thành sinh vật yếu đuối như nhân loại. Những kẻ trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ「ta muốn」suốt cuộc đời ngắn ngủi của bản thân, và chết đi với những ham muốn vẫn còn đeo bám. Đó là những kẻ mà lẽ ra ta nên coi thường.
Ta có thể tiếp tục có được những gì mình muốn với sự sống vĩnh hằng. Đó là lý do tại sao ta là vua.
Con đường lầy lội vì cơn mưa. Chân ta cảm thấy nặng chĩu khi bước về phía trước. Như thể có kẻ nào đó đang nắm lấy chân ta và muốn lôi ta xuống bùn.
Ta phải tự nhắc nhở mình rằng ta là vua.
Để làm như vậy, ta cần phải gặp cô bé ấy.
(Sợ bản thân sắp giống như nhân loại, ấy thế mà ta lại phải dựa dẫm vào nhân loại cơ đấy......)
Ta thường xuyên lui tới chỗ cô bé.
Yummy được sinh ra đã hoàn thành ham muốn của cô. Nó trở thành đôi mắt của cô và không ngừng cho cô thấy thế giới tươi đẹp. Và tất nhiên, nó cũng mang lại cho ta nhiều Cell medal.
Yummy này có hình dạng của một con kền kền. Kền kền được mệnh danh là loài chim có đôi mắt tinh anh nhất trong các loài chim. Chúng sà xuống từ trên cao để tìm con mồi, những thứ khi nhìn từ trên cao chỉ bé bằng hạt đậu. Sau đó, chúng sẽ ngay lập tức tóm gọn con mồi bằng mỏ và móng vuốt sắc nhọn của mình.
Yummy này cũng vậy. Con mồi của nó là nhãn cầu của nhân loại. Nhắm vào mắt người rồi sà xuống từ trên trời. Sau đó, nó sẽ khoét nhãn cầu của mục tiêu ra. Nhân loại thì đau đớn bất lực trước Yummy từ trên trời sà xuống. Sau đó nó mang chúng đến cho cô bé.
Yummy đứng trước mặt cô bé và bóp nát nhãn cầu trên đầu cô. Máu và chất dịch nhanh chóng lan trên đầu. Khi chất lỏng chảy xuống đầu và chạm đến con mắt mù lòa của cô bé, khung cảnh đẹp nhất mà kẻ tội nghiệp bị móc đi đôi mắt từng thấy hiện ra trong tâm trí cô.
Đó hẳn là một phong cảnh tuyệt đẹp.
Cô bé vui vẻ miêu tả phong cảnh đó cho ta nghe. Kỹ càng và chi tiết nhất có thể.
Lắng nghe câu chuyện của cô bé, khung cảnh mà ta gần như đã quên bỗng chốc hiện ra.
Câu chuyện đó làm ta nhớ lại một thời làm vua. Khi còn là vua, ta tự do sải cánh bay cao và nghĩ rằng tất cả những gì tươi đẹp trên thế gian đều là của ta.
Cảnh đẹp mà cô bé miêu tả làm ta nhớ lại cái thời huy hoàng ấy.
Đó là một chu kỳ không tệ chút nào. Yummy mà ta tạo ra cho cô bé xem một khung cảnh tuyệt đẹp, và cô bé lại kể cho ta nghe về khung cảnh đó.
(Hãy đến nghe cô bé kể về những phong cảnh tuyệt đẹp. Rồi bao muộn phiền của ta sẽ biến mất. Chắc chắn là như vậy)
Cơn mưa lớn dần lên và hắt vào cơ thể ta.
Nếu ta là nhân loại, có phải lúc này ta đang cảm thấy lạnh giá từ tận tâm can không? Vì đó là một trận mưa như trút nước.
Ta không cảm thấy lạnh. Nhưng ta cũng không thích mưa.
Ta nhớ một lần ta đã dầm mưa trong giấc mơ lúc trước.
Lúc đó ta nghĩ mưa thật là phiền phức. Bộ lông trở nên nặng chĩu khi gặp mưa. Tất nhiên, chút gánh nặng đó chẳng đáng là bao, nhưng ta không muốn bị chậm lại dù chỉ một chút. Vì ta ghét việc không thể bay cao nhất có thể.
Nhưng bây giờ thì không. Ta đã chẳng còn bộ lông đẹp tuyệt trần. Cơ thể thì được bao phủ bằng lớp da cứng như áo giáp.
(Thật là trớ trêu làm sao......)
Ta vốn chẳng thích mưa.
Chỉ là giờ ta không cần phải than phiền về mưa nữa.
Những giọt mưa lớn đập vào lớp da cứng như áo giáp. Chúng rung động và truyền đến khắp cơ thể. Nếu đổi lại là nhân loại, có phải lúc này ta đang cảm thấy cô đơn hay không?
Trong khi đang nghĩ về những điều như vậy, ta đã đến túp lều.
Ta mở cửa và tiến vào trong.
Yummy không có ở bên trong. Chắc nó đã ra ngoài tìm kiếm con mồi.
Còn cô bé vẫn đang ngủ trên chiếc giường quen thuộc. Khuôn mặt khi ngủ của cô bé đẹp như búp bê vậy. Ta đợi đến khi cô bé tỉnh dậy.
Một cô bé sống một mình trong túp lều này. Hay nói đúng hơn, cô bé đang bị cầm tù.
Vào một thời điểm nhất định trong ngày, người hầu lại mang thức ăn đến. Ta đã từng bắt gặp tên hầu và hỏi hắn về tình hình của cô bé.
(Tất nhiên......tên đầy tớ tội nghiệp kia đã không bao giờ trở lại dinh thự. Vì khu rừng này đầy rẫy những nguy hiểm và thú dữ......)
Cô bé là con gái của một người hầu làm việc trong một dinh thự giàu có. Cô là kết quả của một mối tình vụng trộm giữa chủ nhân dinh thự và người hầu. Sau khi mẹ cô cũng chính là người hầu gái kia qua đời, cô sống trong biệt thự trong một khoảng thời gian, nhưng rồi một ngày nọ, bỗng nhiên cô bị mù và bị đuổi khỏi nhà.
Rốt cuộc, cô bé đã được định sẵn là phải chết trong khu rừng này.
「Chú chim......」
Cô bé đã tỉnh dậy.
Ta đi đến gần bên giường của cô bé.
「Nào, hãy kể cho ta nghe về cảnh đẹp mà ngươi đã thấy đi」
Nếu là mọi khi......。Cô bé khi nghe những lời ấy nở một nụ cười hạnh phúc. Sau đó, cô bé vui vẻ kể cho ta nghe về khung cảnh mà cô đã thấy ngày hôm đó.
Nhưng hôm nay thì khác.
Ta thúc giục cô bé lần nữa.
「Sao vậy. Ngươi có thể kể cho ta nghe không?」
「......Vâng」
Khuôn mặt xinh đẹp của cô bắt đầu vặn vẹo. Rồi cô cố gắng kể lại câu chuyện.
「Có một cô gái. Cô ấy bị ức hiếp......cô ấy khóc lóc van xin vì cô ấy ghét chuyện đó. Nhưng người kia không chịu dừng lại」
Cô bé đã bị xâm hại. Bởi chính cha ruột của mình. Trong quá trình tạo ra Yummy, ta đã gặp rất nhiều nhân loại với những ham muốn quái đản. Đối với Kazari hay Uva, chúng có thể không nghĩ nhiều như vậy, nhưng ta sẽ không bao giờ thỏa mãn ham muốn của những kẻ thô thiển đó. Ta thực sự kinh tởm khi nghĩ đến việc Cell medal sinh ra từ những ham muốn bẩn thỉu như vậy sẽ trở thành một phần cơ thể của ta. Nếu ta vô tình tạo ra Yummy từ một kẻ như vậy, ta sẽ tự tay xóa sổ Yummy đó và cả cái tên khốn kia khỏi thế gian này.
Cha của cô bé là một trong số những tên có ham muốn bệnh hoạn nhất mà ta từng gặp.
Hắn cưỡng bức cô vì dục vọng của bản thân. Và rồi, trong cơn thú tính, hắn đã tước đi khả năng ngắm nhìn thế giới tươi đẹp của cô.
Đôi mắt mà Yummy mang đến cho cô bé là từ người cha của cô bé.
Và khung cảnh tuyệt đẹp mà cô bé nhìn thấy chính là khung cảnh cô bị hành hạ.
「Và rồi」
「Dừng lại đi」
「Người đó lấy tay bịt mắt cô」
「Thôi dừng lại đi. Ngươi không cần phải kể nữa」
「Cô ấy nói rằng nó rất đau, nhưng người kia vẫn không chịu dừng lại」
「Đủ rồi! Ngươi kể đủ rồi đấy!」
Cơ thể cô bé run lên khi ta lớn tiếng. Rồi cô mở miệng như muốn nói hết mọi điều ấm ức trong lòng.
「Tại sao chú chim lại là màu đỏ. Tại sao chú không phải màu xanh chứ......」
Cô bé không bao giờ mở lời nữa.
Yummy vẫn thu thập mắt người để mang đến cho cô bé phong cảnh tuyệt đẹp.
Trong tâm trí của cô bé chắn hẳn đang tràn ngập cảnh đẹp. Nhưng cô bé không bao giờ kể với ta nữa. Bất kể ta có nói gì, cô bé đều không trả lời. Như thể cô đã không còn cất lời được nữa.
「Aahh. Aaahh」
Kể từ đó, cô bé chỉ rên rỉ bất lực. Tâm hồn của cô đã tan vỡ.
Ta không cảm thấy buồn.
Cũng không cảm thấy căm hận.
Nhưng để bù đắp lại những gì đã mất, ta đến dinh thự nơi cô bé từng sống.
Dinh thự này được rất nhiều lính canh bao quanh. Chúng đã thắt chặt an ninh. Có lẽ là do Yummy đã tấn công dinh thự này. Tuy nhiên, cho dù có canh phòng nghiêm ngặt đến đâu, chúng không thể nào ngăn cản được một Greeed như ta.
Ta giết hết lính canh và tiến vào dinh thự. Ta đã tiễn tất cả những kẻ ngáng đường ta sang thế giới bên kia. Sau đó, ta vào căn phòng của kẻ đã gây ra những điều khủng khiếp cho cô bé.
Một nhân loại đang sợ hãi trùm trong một tấm vải niệm. Và hắn đang lẩm bầm cầu xin sự tha thứ.
「Thần linh ơi. Xin hãy tha thứ cho con......」
Ta muốn tên nhân loại này phải chịu sự đau đớn tột cùng. Ta tiếp tục gây ra những vết thương không gây tử vong. Tên nhân loại đã bị mất thị lực đang lăn lộn dưới đất, cố gắng thoát khỏi sinh vật muốn lấy mạng mình.
「Ngươi nghĩ rằng ngươi trốn được ta sao?」
「C-Cứu tôi với. Cứu mạng......」
Đầu óc ta trống rỗng khi nghe thấy lời cầu cứu của hắn.
(Nhân loại này là ta)
Đó là cảm giác của ta. Ta bây giờ đã biến thành『Đức Vua』với ý định tước đoạt mạng sống của chính mình.
Ta đâm móng vuốt của mình vào yếu điểm của tên nhân loại.
Tên nhân loại ngay lập tức ngừng dãy dụa. Sinh vật sống trước mặt ta bây giờ chỉ còn là một cái xác vô hồn.
「Khốn kiếp! Ta không phải là nhân loại......。Ta không phải là nhân loại」
Ta dang rộng đôi cánh và bay đi.
Rồi ta nhìn từ trên cao xuống ngôi nhà, nơi những xác chết đang nằm ngổn ngang.
Cao hơn, cao hơn nữa. Ta đã bay cao hết sức có thể. Mặc dù thấp hơn nhiều so với trong giấc mơ, nhưng đủ cao để nhìn ra thành phố.
Thành phố chìm trong bóng tối. Bây giờ đã là nửa đêm, là lúc mọi người đã ngủ. Đã không còn dấu hiệu hoạt động nào của nhân loại.
Ta nhìn về phía khu rừng nơi có túp lều nơi cô bé ở. Trời rất tối, nhưng ta có thể thấy một tia sáng lờ mờ ở hướng đó.
Ta lướt về phía khu rừng.
Khi đến gần, ta thấy túp lều đang bốc cháy.
Túp lều đã chìm trong khói lửa. Và một số kẻ đang vây quanh túp lều.
Ta ngay lập tức hiểu ra.
Chắc hẳn là do người thân của chúng bị móc đi đôi mắt. Và chúng hẳn đã thấy Yummy trở lại túp lều này.
Chắc chắn chúng đã đốt túp lều sau khi ta và Yummy rời đi.
Đối với chúng, cô bé chính là phù thủy mà chúng căm ghét. Và phù thủy thì phải bị thiêu sống.
Lạ thay, ta không thấy buồn. Ta chỉ đứng nhìn túp lều đang bốc cháy.
Sau đó, Yummy lao xuống bên cạnh ta với tốc độ chóng mặt.
Ngay khi Yummy đáp xuống đất, nó đã khoét mắt một kẻ đứng gần đó. Kẻ bị móc mắt còn lầm tưởng rằng ngọn đuốc đã tắt vì hành động nhanh chóng của hắn. Nhưng trước khi kịp nhận ra sai lầm, hắn đã chết.
Những nhân loại khác hoảng sợ trước cái chết của đồng đội.
Yummy chiến đấu với chúng để bảo vệ cô bé. Hết kẻ này đến kẻ khác đổ gục xuống đất. Ta nghĩ rằng cũng không mất nhiều thời gian để nó giết sạch những tên nhân loại kia.
Hầu hết bọn chúng đã chết trước khi có thể chống cự. Yummy đứng trước kẻ cuối cùng. Khoảnh khắc nó sắp chạm vào kẻ đó.
Yummy đã tan thành các Cell medal và biến mất.
Đó cũng chính là khoảnh khắc cô bé đã ra đi trong biển lửa.
Cái chết của vật chủ đồng nghĩa với sự biến mất của Yummy.
Kẻ vừa thoát chết bắt đầu chạy thục mạng.
Vì lý do nào đó, ta chẳng buồn truy sát hắn.
Hắn sống cũng được, chết cũng chẳng sao. Ta không quan tâm.
Xét cho cùng, ta cũng chỉ là một đống huy chương mà thôi.
Ta cảm thấy bản thân thật quá ngu ngốc khi sợ hãi「sự sống」.
Ta sẽ tiếp tục có được những gì mình muốn. Kể cả có phải đoạt lấy nó từ tay『Đức Vua』, ta cũng làm. Đó là cách duy nhất để chứng minh ta đang tồn tại.
「Ta sẽ vẫn là chính mình」
Ta đập cánh với toàn bộ sức lực. Nó đã cao đến ngưỡng ta có thể vươn tới, nhưng điều đó đã không còn quan trọng.
Cứ tiếp tục bay cao hơn nữa đi.
Chẳng mấy chốc, ta đã xuyên qua những đám mây. Bầu khí quyển đã loãng đi, và ta không thể bay cao hơn cho dù có cố gắng vỗ cánh như thế nào.
Ánh trăng ẩn sau những đám mây soi rọi cơ thể ta.
「Lấy lại toàn bộ sức mạnh và ta sẽ bay đến đó. Rồi sau đó là bay tới mặt trời」
Ta thề.
Ta thề sẽ lấy lại khung cảnh mà ta đã thấy trong mơ. Ta thề sẽ lấy lại những gì đã mất.