Ta đã vào sâu trong rừng để tìm kiếm một nhân loại với ham muốn lớn nhất có thể.
Đâu đó ẩn sâu trong khu rừng này, có một nhân loại với những khát khao lớn lao đang sinh sống. Ta có thể cảm nhận được điều ấy. Ta cần một Yummy mạnh mẽ. Để tạo ra một Yummy mạnh mẽ, ta cần một kẻ có ham muốn mãnh liệt.
Ngoài việc chiến đấu với『Đức Vua』vẫn còn một lý do khác mà ta cần Yummy mạnh mẽ.
『Đức Vua』không phải là kẻ thù duy nhất của ta. Mà còn có cả Greeed.
Mặc dù bọn chúng đã chấp nhận lời đề nghị của ta, nhưng Greeed vẫn là hiện thân của ham muốn. Chúng có thể phản bội nhau vì ham muốn của bản thân bất cứ lúc nào. Thực ra, một khi『Đức Vua』bị đánh bại, cuộc chiến giữa các Greeed sẽ bắt đầu nổ ra. Chúng sẽ đánh cắp Core medal của nhau và cố gắng giành lợi thế cho bản thân. Ngoại trừ Gameel, chắc chắn ba kẻ kia sẽ làm như vậy.
Đặc biệt là Kazari. Ta phải đề phòng hắn ta.
Nếu tình thế thay đổi, hắn có thể phản bội bọn ta và gia nhập với『Đức Vua』. Đó chính là bản chất của hắn. Nếu chuyện đó xảy ra, việc lật đổ『Đức Vua』là bất khả thi.
Ta phải tránh điều đó bằng mọi giá.
Ít nhất, ta cần phải hành động để hạn chế khả năng đó xảy ra. Đó là lý do tại sao ta cần một Yummy mạnh mẽ.
Nếu kế hoạch thất bại, Core medal sẽ bị đoạt mất. Ta chỉ còn ba Core medal trong cơ thể. Ta không thể tưởng tượng được bản thân sẽ còn bao nhiêu sức mạnh nếu mất thêm Core medal.
Rồi ta chợt nghĩ.
『Đức Vua』nói rằng lão đã cho bọn ta sinh mạng vĩnh hằng. Rằng sinh mạng của chúng ta nằm trong Core medal.
Nói cách khác, chúng ta chẳng là gì ngoài những chiếc medal mong manh.
Nếu số lượng Core medal giảm xuống, bọn ta sẽ mất đi sức mạnh của những vị vua. Nếu số lượng Cell medal giảm xuống, ngay cả cơ thể này cũng khó mà duy trì. Nếu điều đó xảy ra, chúng ta chẳng khác gì những linh hồn trú ngụ trong các Core medal. Trong trường hợp đó, muốn thu thập Cell medal cũng vô cùng khó khăn.
Khi đó ta sẽ trở thành một dạng sống khốn khổ vì phải chịu đựng những ham muốn của bản thân.
Đó có gọi là sống không?
Không, ngay cả trước lúc đó, ta có được coi là đang sống hay không?
Điều đó làm ta nhớ đến phong cảnh mà ta từng thấy trong mơ. Một cảm giác được sống.
Đó là một thế giới đầy màu sắc. Sự sống hóa thành màu sắc và lóe lên trong mắt ta. Nhưng bây giờ, mọi thứ trong mắt ta đều vô hồn và mờ nhạt.
Khứu giác cũng vậy. Ta có thể vừa bay vừa cảm nhận hương vị của biển cả. Hương thơm của cây rừng. Mùi ẩm của đất. Nhưng bây giờ ta chẳng ngửi thấy gì cả.
Lúc trước, ta phải lấy mạng kẻ khác để bảo vệ bản thân mình. Mọi sinh vật sống đều có thể cảm nhận mùi vị khi đưa thức ăn vào miệng. Đồ ăn ngon, thức ăn dở. Đắng, ngọt, cay......。
Nhưng những gì ta có thể cảm nhận bây giờ là nóng hay lạnh, chỉ vậy thôi.
Ta không thể cảm nhận được sự sống của bản thân.
Ta nghĩ đó có thể là do ham muốn từ sâu bên trong đang trỗi dậy khi đi qua khu rừng. Ta muốn cảm thấy bản thân mình còn sống. Giống như trong giấc mơ ấy......。
Vào lúc đó, ta cảm nhận được sự hiện diện của ham muốn mãnh liệt.
「Nó đang ở gần đây」
Ta bắt đầu chạy về hướng mà ta cảm nhận được sự hiện diện của tên nhân loại với lòng tham to lớn ấy.
Thật hiếm có kẻ nào có ham muốn to lớn như vậy. Đó là ham muốn mãnh liệt đến mức thậm chí có thể sánh ngang với『Đức Vua』.
Khoảnh khắc ta cảm nhận được sự hiện diện của ham muốn, ta biết kẻ đó đang ham muốn điều gì. Khung cảnh mà kẻ đó hằng mong ước trải ra trước mắt ta. Đối với những kẻ ham tiền, đó là một thế giới chất đầy vàng bạc châu báu. Đối với những kẻ ham muốn công danh, đó là niềm vui khi ở trung tâm của đám đông. Và cứ như vậy. Nhưng lần này, không hề có hình ảnh trực quan nào xuất hiện trong tâm trí. Nói đúng hơn, đó là bóng tối. Mọi thứ tối đen như mực.
Ta bắt đầu cảm thấy hứng thú với kẻ này.
(Là loại người gì đây?)
Có khi nào đó là một kẻ muốn「chôn vùi thế giới này trong bóng đêm」. Kẻ muốn bồi táng tất cả những kẻ khác theo mình. Nếu vậy, Yummy mạnh nhất chắc chắn sẽ được sinh ra. Ta cảm thấy vô cùng phấn khích.
Tên nhân loại dường như là chủ nhân của ham muốn ấy đã ở trong tầm mắt của ta.
Đó là một bé gái. Con bé ấy đang cúi người hái hoa.
Con bé thật đẹp. Ta chưa bao giờ nhìn thấy một nhân loại đẹp như vậy.
Ta cũng rất đỗi ngạc nhiên. Làm thế nào mà một đứa con gái bé nhỏ như thế lại có ham muốn mãnh liệt như vậy?
Đúng là ta đã tạo ra Yummy từ những kẻ có ham muốn khác nhau, bất kể giới tính hay tuổi tác. Nhưng ta chưa bao giờ nhìn thấy một đứa con gái nào như thế này trước đây. Nó có lẽ chỉ khoảng tầm tám tuổi.
Ta không giấu được sự thất vọng. Dù chỉ là trong tưởng tượng ích kỷ, nhưng ta không nghĩ rằng đứa con gái trước mặt ta lại muốn chôn vùi mọi thứ.
Ta chán nản với những suy nghĩ viển vông của mình.
(Loại người nào lại muốn「chôn vùi thế giới này trong bóng đêm」chứ)
Và thật nực cười khi ta nghĩ đến một điều như vậy. Có lẽ đó là những gì ta muốn. Ta cảm thấy như vậy.
(Mà sao chẳng được)
Cho dù ham muốn của con bé này là gì, đó vẫn là một ham muốn to lớn. Ta ngừng suy nghĩ về những điều tầm thường và quyết định tạo ra Yummy từ nó. Ta tiến lại phía sau con bé để nhét Cell medal.
Nó cảm nhận được sự hiện diện của ta và quay về phía ta. Rồi lẩm bẩm.
「Chú chim[note50435] phải không?」
Đó là một giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo.
(Chú chim? Nói ta sao)
Thông thường, bất kỳ nhân loại nào cũng sẽ sợ hãi bỏ chạy khi chạm mặt ta. Tất nhiên rồi. Bởi vì ta là một quái nhân. Ngay cả một người trưởng thành cũng sẽ sợ hãi mà bỏ chạy. Nhưng con bé thì khác. Nó chỉ nhìn chằm chằm vào ta mà chẳng thèm chạy trốn.
「Là chú chim phải không?」
Ta nghĩ con bé có gì đó không đúng. Đôi mắt của nó không có tiêu cự và dường như đang nhìn về một nơi nào đó xa xăm. Hay giống như nó đang nhìn vào trong trái tim ta.
「Ta không phải chú chim của ngươi」
「Chú chim nói chuyện được này!」
Con bé cũng ngạc nhiên thốt lên. Có gì đó không ổn.
「Vậy ra chú là một con chim biết nói sao?」
「Ta đã bảo ta không phải là chim」
「Không đúng. Rõ ràng cháu nghe thấy tiếng vỗ cánh của chú mà」
「Âm thanh của đôi cánh」
「Đúng vậy. Đó là âm thanh rất lớn. Chắc hẳn chú có đôi cánh lớn lắm」
Con bé nói và bắt đầu đi về phía ta. Với những bước đi chập chững, hai tay thì quơ quàng trước mặt.
Ta nhìn nó với vẻ khó hiểu.
(Con bé này là sao......)
Ngay lúc đó, con bé vấp phải rễ cây, mất thăng bằng và suýt ngã.
「Cẩn thận!」
Ta hét lên. Và rồi ta đỡ lấy nó khi nó chuẩn bị ngã.
「Xin lỗi. Cảm ơn chú nhiều」
Con bé cảm ơn ta. Cảm ơn? Ta sao? Nó bị ngốc à? Nó đang nói cái quái gì vậy.
「Người của chú thật mềm mại làm sao」
「Mềm mại?」
「Chú đích thực là một chú chim rồi. Bộ lông của chú mềm như bông vậy」
Nó bị đần à. Cơ thể ta quá thô kệch. Nó không nhận ra điều ấy sao. Ta đã mất đi bộ lông tuyệt đẹp từ lâu rồi. Nhưng con bé chẳng mấy để tâm mà tiếp tục ôm chặt lấy ta.
「Bỏ ta ra」
Ta bỗng đẩy con bé ra. Nó rơi bịch xuống đất.
「Ai da......。Chú chim này。......Thô bạo thật đấy」
Nó không bị thương. Khi nhận ra điều đó, vì một lý do nào đó ta lại cảm thấy nhẹ nhõm. Ta từng nghĩ rằng việc một nhân loại có bị làm sao thì đối với ta cũng chẳng quan trọng. Ta ra sức chối bỏ cái cảm giác khó chịu đang phát sinh trong lòng.
「Chú chim ơi. Chú đâu rồi?」
Lúc đó, ta nhận thấy một điều kỳ lạ ở con bé. Nó đang gọi ta nhưng mặt lại quay sang một hướng khác.
「Ngươi bị mù sao?」
Con bé quay mặt về phía ta khi ta cất tiếng hỏi.
「Ah chú đây rồi!」
Con bé loạng choạng tiến về phía ta. Cảm thấy bồn chồn không yên, ta đưa tay phải ra và nắm lấy tay con bé. Ta hỏi nó lại một lần nữa.
「......Ngươi thực sự không nhìn thấy gì sao」
「Vâng. Mà chú này. Chú có phải màu xanh không?」
「Ý ngươi là sao?」
「Cháu đang tìm một chú chim màu xanh」
Con bé nói khi nắm chặt tay phải của ta bằng cả hai tay. Một cảm giác thật kỳ lạ. Kể từ khi『Đức Vua』cướp đi Core medal của ta, ta cảm thấy ghê tởm khi chạm vào nhân loại. Nhưng xem ra cảm giác khi được con bé này ôm cũng không quá tệ. Ngược lại, ta thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhàng và bình an.
「Ngươi tìm thứ như vậy để làm gì?」
「Tìm thấy một chú chim màu xanh khiến cháu cảm thấy hạnh phúc. Cháu đã cố tìm một con kể từ khi mẹ cháu qua đời. Vậy, chú màu gì ạ?」
「Ta......màu đỏ」
「......Vậy sao」
Con bé lẩm bẩm tiếc nuối.
「Nhưng ta có thể thỏa mãn tham vọng của ngươi」
「Tham vọng? Tham vọng là gì vậy ạ?」
「Đó là những gì mà ngươi mong muốn. Vậy ngươi muốn gì nào?」
「Cháu muốn được ngắm nhìn những thứ tuyệt đẹp」
(Ngắm nhìn những thứ tuyệt đẹp sao......。Ta hiểu rồi. Xem ra hai ta giống nhau thật đấy nhỉ)
Ta nhủ thầm trong lòng. Ta cũng muốn ngắm nhìn nó lần nữa nếu có thể. Một lần nữa ngắm nhìn thế giới tươi đẹp mà ta đã từng chiêm ngưỡng. Cùng với đôi mắt này......。
Ta đặt tay lên trán con bé. Một khe nhét huy chương xuất hiện trên trán nó. Và sau đó, ta lấy ra một chiếc Cell medal.
「Ta sẽ thực hiện tham vọng của ngươi」
Nói rồi, ta đặt chiếc huy chương ấy vào trán con bé.