Quân địch đang lũ lượt kéo đến tấn công ngôi làng.
Một thanh niên được cử đi trinh sát đã báo lại rằng quân địch đang hành quân tới đây với lượng binh lực đủ để đồ sát cả làng.
Theo báo cáo, trong hàng ngũ của quân địch còn xuất hiện cả trẻ con.
Sự chênh lệch về sức mạnh hoàn toàn có thể quan sát bằng mắt thường. Nhìn vào đó, cũng không có gì lạ khi tộc trưởng nhẫn tâm cho hành quyết Alfried, tất cả để bảo vệ bộ tộc khỏi thảm họa đang diễn ra trước mặt.
Tuy nhiên, chừng nào tôi còn ở đây, tôi tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra. Đó là trách nhiệm lớn lao của những kẻ được tạo hóa trao cho sức mạnh.
Thời điểm trận chiến nổ ra đã cận kề.
Nhưng không một ai trong làng cảm thấy tuyệt vọng. Sự tự tin đều hiển hiện trên mỗi gương mặt của những người đàn ông trong bộ tộc, với niềm tin rằng họ sẽ là người kiến tạo lên tương lai cho đất nước này.
Tôi nhắn nhủ với mọi người trong bộ tộc.
「Trận chiến ngày hôm nay cứ giao cho tôi. Mọi người ở lại, chuẩn bị cho những trận chiến mới ngày sau」
Mọi người trên quảng trường đều gật đầu nhất chí. Họ hoàn toàn tin tưởng lời tôi nói.
Đêm đó, tôi đã henshin trước mặt những người đàn ông trong bộ tộc.
Khoảnh khắc một chiếc ô tô Nhật trong nháy mắt hóa thành đống sắt vụn, họ đã quyết định đặt trọn niềm tin vào nơi tôi. Tộc trưởng cũng hứa sẽ tuân thủ những gì tôi đã đề xuất.
Ngay sau đó, Tộc trưởng đã đưa ra nhiều chỉ thị.
Sau khi nhận được chỉ thị, trợ lý mới của tù trưởng lập tức viết thư và gửi đến các bộ tộc khác nhau trên cả nước.
Hành động chống lại phe mà họ đã thề sẽ tận trung. Và bộ tộc này là người chịu tổn thương nhiều nhất trước hành động dại dột của anh trai Alfried, tất cả đều được viết lại trong thư.
Sau đó là lời tuyên bố rằng một trận chiến mới sẽ bắt đầu nhằm chấm dứt cuộc nội chiến kéo dài.
Tức giận vì bị phản bội, phe đồng minh quyết định sẽ tiêu diệt bộ tộc dám quay lưng lại với họ.
Và rồi, trận chiến ngày hôm nay đã nổ ra như một điều tất yếu.
Tộc trưởng bước lên trước mặt tôi và nói.
「Chàng trai người Nhật. Chúng tôi thực sự áy náy vì đã kéo một người từ đất nước xa xôi như cậu vào cuộc chiến của chúng tôi. Nhưng lần này, xin cậu. Hãy sử dụng sức mạnh của mình để cứu giúp chúng tôi. Mọi người ở đây chỉ có thể trông cậy vào cậu. Xin cậu hãy kết thúc thời đại đầy mất mát và đau thương này」
Mọi người trong bộ tộc đều bày tỏ lòng biết ơn với tôi bằng vẻ mặt nghiêm túc và nói với tôi ước mơ của họ về ngày mai tươi sáng. Những lời ấy khiến cảm xúc trong trái tim tôi dâng trào.
「Chỉ một ngày hôm nay thôi, xin hãy cho chúng tôi mượn sức mạnh của cậu. Khi con người sở hữu quá nhiều quyền lực trong tay, họ thường đánh mất đi chính mình. Nhưng cậu thì khác, đó cũng là điểm khiến cậu đặc biệt hơn người」
「Cảm ơn ngài đã quá khen」
「Nếu cậu sinh ra ở sa mạc thì tốt biết mấy, cậu sẽ là một vị tộc trưởng tuyệt vời」
Tôi tỏ lòng biết ơn với Tộc trưởng.
「Mạn phép, đến lúc tôi phải đi rồi」
Cách vòng người đang tiễn tôi không xa, tôi nhìn thấy hình bóng hai mẹ con Alfred và Elam. Trên tay Elam đang cầm con robot mà cha thằng bé đã tặng. Elam chạy tới và đưa con robot cho tôi.
「Hãy để nó chiến đấu cùng với chú」
「Cảm ơn cháu nha. Nó sẽ giúp ích cho chú rất nhiều đấy」
Tôi khẽ xoa đầu Elam, cảm ơn thằng trẻ.
「Khi nào quay lại, chị có thể nói cho tôi ý nghĩa của từ đó được không?」
Tôi quay sang hỏi Alfried.
「À. Ý anh muốn hỏi từ Maktab đúng không?」
「Đúng vậy. Là từ Maktab đó. Thực ra thì tôi cũng bắt đầu hiểu được chút ít rồi」
「Cũng được thôi. Với một điều kiện, anh phải bình an quay trở về」
Tôi gật đầu sau đó rời khỏi làng, hướng về sa mạc.
Kẻ địch đã tập trung ở ốc đảo cách ngôi làng không xa. Có vẻ như họ đang thực hiện những bước chuẩn bị cuối cùng trước cuộc chiến.
Tôi nhìn thấy một số xe tăng cũ ở đằng xa. Dù mô hình đã cũ nhưng một chiếc thôi cũng đủ để san bằng cả ngôi làng. Ngoài ra còn có trực thăng quân sự và một số phương tiện khác. Số lượng quân địch khoảng vài trăm người. Đánh giá từ những con số được thống kê, tôi có thể cảm nhận được sự nghiêm túc của đối phương.
Tôi bước về phía trước không chút do dự.
Một trong những người lính phe địch đã phát hiện ra tôi. Rất nhanh, tôi đã bị bao vây. Tất cả họ đều đang chĩa súng vào tôi. Mặc dù cảm giác này có phần ngột ngạt nhưng so với những ngày chiến đấu với Greed, chuyện này đối với tôi cũng không phải vấn đề gì lớn.
Lần trước, ngoại trừ lần biến hình trước mặt mọi người để chứng tỏ bản thân, tôi cố gắng hạn chế henshin thành OOO hết mức có thể. Kể cả khi bị cuốn vào cuộc chiến.
Đúng như những gì Tộc trưởng đã nói. Sức mạnh càng nhiều càng khiến con người ta trở nên điên loạn. Mà đâu phải chỉ con người mới như vậy. Ngay cả các Greeed cũng thế.
Tôi cho rằng ta phải có đủ sức mạnh để tương xứng với ham muốn của bản thân. Một sức mạnh không mang lại khổ đau cho bất cứ ai. Vì vậy, ngay cả khi không biến hình, tôi phải tiếp tục rèn luyện và trang bị cho mình một trái tim thật mạnh mẽ.
Còn một lý do khác nữa là Ankh sẽ liên tục cằn nhằn nếu tôi quá dựa dẫm vào sức mạnh của OOO.
Nhưng lúc này, tôi cần sức mạnh của OOO.
Để dành lại tương lai cho người dân ở đất nước này.
「Nào, Ankh. Ta cùng lên nào」
Tôi lấy Core medal ra khỏi túi và nhét nó vào thắt lưng.
Quân địch nhìn thấy hành vi bất thường của tôi bắt đầu la hét. Tất cả họ điều chỉnh lại súng. Rồi sau đó, đồng loạt siết cò.
「Henshin」
Cùng lúc đó, những viên đạn đồng loạt bắn về phía tôi.
『TAKA (Diều hâu)! TORA (Hổ) ! BATA (Châu Chấu)! TATOBA! TATOBA!
! 』
Ngay khi quá trình biến hình hoàn tất, tôi sử dụng Tora claw để đánh bật những viên đạn.
Thấy vậy, quân địch lại một lần nữa tập trung toàn bộ hỏa lực để tấn công tôi. Nhưng những khẩu súng họ dùng để nhắm vào tôi ngay sau đó đã trở thành một đống sắt vụn.
Những người lính bắt đầu bỏ chạy tán loạn. Tất nhiên rồi. Đột nhiên, một tên quái nhân trông không khác gì cái đèn giao thông không rõ từ đâu xuất hiện trước mặt, bảo ai mà không sợ cho được.
「Không sao. Muốn chạy thì cứ việc chạy đi. Tôi không định tổn thương mấy người đâu」
Mục tiêu lúc này tôi đang nhắm tới là số vũ khí mà họ đang sở hữu. Tôi sẽ tiêu hủy toàn bộ vũ khí ở đây.
Lúc này, một người lính mang súng phóng tên lửa lao về phía tôi.
Sau khi chĩa nòng súng vào tôi, anh ta lập tức bắn vào tôi.
『SAI (Tê giác)! GORILLA (Khỉ đột)! ZOU (Voi)! SAGOZO! SAGOZO!』Khoảnh khắc tên lửa bắn trúng tôi đã gây ra một vụ nổ lớn. Quân lính bắt đầu hò reo khi nghĩ rằng họ đã loại bỏ được kẻ địch.
「Cái này cũng bình thường thôi. Bắn còn chưa thấm bằng pháo của Gameel đâu」
Người lính bắt đầu sợ hãi trước sự xuất hiện của một tên quái vật không thể bị đánh bại, ngay cả súng phóng tên lửa cũng chẳng ăn thua. Vậy cũng tốt. Để họ có thể chứng kiến sự khủng khiếp của sức mạnh này. Dù có trang bị vũ khí kĩ càng đến đâu, đối mặt với kẻ mà bản thân không thể đánh bại, ý chí chiến đấu của kẻ địch sẽ bị dập tắt.
Tôi đi về phía người lính vừa bắn súng phóng tên lửa.
「Tôi sẽ tịch thu cái này!」
Tôi dùng sức và trực tiếp bẻ cong bệ phóng tên lửa.
Thứ tiếp theo tấn công là một chiếc xe tăng. Các đường ray tạo ra âm thanh cọt kẹt liên tục khi chúng lăn trên mặt đất.
『LION (Sư tử)! TORA (Hổ)! CHEETAH (Báo đốm)! LATORATA! LATORATA!』Với chuyển động tốc độ cao của đôi chân Cheetah, tôi ngay lập tức nhảy lên nóc xe tăng, mở cửa sập và kéo những người ở bên trong ra.
「Nơi này rất nguy hiểm, mau rời khỏi đây ngay!」
Chiếc xe tăng chắc chắn trong phút chốc bị cắt thành mảnh vụn dưới bộ móng Tora claw. Không mất nhiều thời gian để tôi tiêu hủy tất cả xe tăng ở nơi này.
Thế nhưng vẫn còn rất nhiều chiến sĩ vẫn chưa mất đi tinh thần chiến đấu. Từng người trong số họ lao về phía tôi với ý định liều chết.
『KUWAGATA (Bọ vừng)! KAMAKIRI (Bọ ngựa)! BATTA (Châu chấu)! GATA! GATAGATA! KIRIBA, GATAKIRIBA!』Giải quyết tất cả trong một lần. Mục tiêu của tôi là súng. Chỉ cần nhắm vào súng của họ thật chuẩn xác. Với một số lượng bản sao áp đảo như vậy, công việc vốn tốn rất nhiều thời gian đã nhanh chóng được hoàn thành. Chẳng mấy chốc, hàng núi súng phế liệu đã chất thành đống.
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng ầm ầm của trực thăng.
Muốn tấn công tôi từ trên không sao? Nhìn chiếc trực thăng đang lao thẳng về phía mình, tôi chợt có cảm giác không ổn.
「Đợi đã, tính phát động tấn công ngay lúc này thật sao. Bộ mấy người không sợ đồng đội của mình bị thương à?」
Tôi giải trừ các bản sao của Gatakiriba và trở lại thành nhất thể.
『SHACHI (Cá voi sát thủ)! UNAGI (Lươn)! TAKO (Bạch tuộc)!SHASHASHAUTA! SHASHASHAUTA!』Tôi sử dụng những chiếc chân bạch tuộc của mình như một mũi khoan, sau đó chui xuống nền cát và di chuyển đến nơi không có binh lính.
「Không ngờ nó có thể sử dụng được ở sa mạc......」
Kể ra Shauta cũng khá hữu ích đặt ở nơi sa mạc như thế này.
Bây giờ chỉ cần chiếc trực thăng đó bị phá hủy, toàn bộ vũ khí của họ sẽ bị vô hiệu hóa. Tôi quyết định thực hiện lần thay đổi combo cuối cùng.
Cuối cùng, tất nhiên, tôi sẽ sử dụng cái này
『Taka (Diều hâu)! Kujaku (Công)! Condor (Kền kền)! TaJaDol!』Tôi bay vút lên bầu trời sa mạc. Từ trên nhìn xuống, tôi có thể thấy được môi trường ở đây khắc nghiệt như thế nào. Một thế giới được bao phủ bằng cát. Tôi không khỏi ngưỡng mộ những con người đã bám trụ ở vùng đất này qua biết bao thế hệ.
Những người có thể làm được những điều phi thường như vậy không nên bỏ mạng trong cuộc chiến vô nghĩa này. Tôi khắc sâu cảm xúc đó vào trong lồng ngực.
Tôi mở cửa trực thăng và bước vào buồng lái.
Tôi ôm lấy người phi công đang hoảng loạn rồi nhảy ra ngoài. Mất đi người cầm lái, chiếc trực thăng ngay lập tức rơi xuống và phát nổ ngay khi chạm đất.
Sau khi từ từ hạ cánh, tôi đặt người phi công xuống. Anh ta lập tức loạng choạng chạy khỏi nơi này.
「Có vẻ như mọi chuyện đã được giải quyết......」
Quân địch lên xe tháo chạy về làng của họ.
Trận chiến ở đây đã kết thúc. Nhưng tôi vẫn còn việc phải làm. Phá hủy tất cả vũ khí hạng nặng ở đất nước này trong ngày.
Các phe tham chiến vẫn còn giữ vũ khí. Tất nhiên, phe kia cũng vậy.
Tôi đã hứa với Tộc trưởng sẽ chỉ sử dụng sức mạnh của OOO trong ngày hôm nay. Vì vậy, tôi sẽ giải quyết tất cả trong ngày này.
Nếu họ còn tiếp tục chiến đấu, một chiến binh kỳ dị sẽ lại xuất hiện.
Tôi muốn họ khắc cốt ghi tâm nỗi sợ hãi đó.
Đó là điều tôi muốn làm lúc này. Đó cũng là tham vọng của tôi hiện tại.
Bằng cách đó, một ngày mai tươi đẹp sẽ lại ló rạng trên đất nước này.