Trước khi mất đi ý thức, khuôn mặt của cô bé kia lại xuất hiện trước mắt ta.
Ta đang ở trong khu rừng cùng cô bé.
Màu sắc vô cùng sống động hiện lên trong mắt ta. Màu xanh tươi mát hòa quyện với ánh nắng chói chang. Thật là một khung cảnh đẹp đến mê hồn.
「Chú chim ơi, chú mau dắt cháu đi dạo đi」
Cô bé gọi ta. Thanh âm mà cô bé phát ra thật dễ chịu. Ta càng ngạc nhiên hơn khi hướng tầm mắt về phía cô bé. Đôi mắt của cô bé đang rộng mở.
Đôi mắt ấy của cô mới đẹp làm sao.
Ta muốn đôi mắt ấy được ngắm nhìn tất cả những điều tươi đẹp trên thế giới này.
「Ta cùng đi nào」
Tay phải của ta nắm lấy tay cô bé.
Đó là lần đầu tiên ta cảm thấy một cảm giác mềm mại. Và ấm áp. Phải chăng đây là cái mà người ta hay gọi là hơi ấm của cuộc sống. Nắm tay xem ra cũng không quá tệ. Ta đã nghĩ như vậy.
「Có lẽ sinh mạng chính là thứ mà ta thực sự khao khát......」
Thật là khôi hài khi một mớ huy chương lại mong muốn có được sinh mạng. Nhưng nếu ta có thể nắm lấy nó, ta sẵn sàng đánh đổi bất cứ điều gì. Cho dù đổi lại là cái chết.
Lúc đó, ta trở lại là chú chim khổng lồ khi xưa.
Ta đặt cô bé trên lưng và vỗ cánh thật mạnh. Để cô bé có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp của thế giới này từ bầu trời.
「Ta đang bay đi đâu vậy ạ?」
「Bay tới bất cứ nơi nào ta muốn, nơi nào cũng được. Chúng ta hãy cứ bay thật xa. Tới nơi mà không ai có thể làm tổn thương nhóc được nữa. Tới nơi được bao phủ bởi những điều tươi đẹp. Nơi ngập tràn sự sống. Chúng ta sẽ mãi mãi, mãi mãi ở bên nhau」
「Quả nhiên, chú chim vẫn sẽ mang lại hạnh phúc cho cháu mà」
「Fufu. Ngay cả khi chú là màu đỏ」
............。
......A......n......
......kh......
......Ankh......
ANKH!
Ta bị thức dậy bởi giọng nói của một tên nhân loại.
「Ankh! Không hay rồi. Yummy lại xuất hiện rồi!」
Uể oải tỉnh dậy với một tâm trạng nặng nề. Ta thực sự muốn bóp cổ cái tên khốn này.
「Hmm. Giờ vẫn chưa phải là lúc đâu. Nó vẫn chưa phát triển hoàn thiện. Đợi thêm một chút nữa đi. Sau đó, Cell medal sẽ.....」
「Trời ạ, giờ là lúc nào rồi mà ông còn nói như vậy! Mau đi thôi! Ankh」
Tên nhân loại nắm lấy tay phải của ta và cố gắng lôi ta đi.
「Bỏ ta ra coi!」
Ta giằng mạnh tay ra khỏi tên nhân loại kia.
「Thực xin lỗi ông. Nhưng dù sao thì chúng ta phải nhanh đi thôi. Ta nhất định phải đi cứu người」
Nói xong, hắn chạy nhanh ra khỏi phòng.
(Đành vậy thôi. Cùng đi nào......)
Ta mở cửa sổ và đặt chân lên khung cửa. Khung cảnh bên ngoài khung cửa sổ bước vào tầm mắt của ta. Thế giới ngoài kia đã hoàn toàn thay đổi sau 800 năm. Duy chỉ có nhân loại là không thay đổi.
Chúng vẫn ngu ngốc và tham lam như vậy.
Nhưng sau khi gặp được OOO của hiện tại, ta có đôi chút ghen tị.
Ta liền nhìn sang bàn tay mà Eiji vừa nắm lấy. Ta là Greeed, cũng vì thế mà ta chẳng cảm nhận được nhiệt độ hay sự đụng chạm cơ thể. Nhưng có những lúc ta ước gì mình có thể cảm nhận được điều đó.
Giống như trong giấc mơ ấy vậy.
「Ta nhất định sẽ có được những gì mình muốn. Chắc chắn là như vậy」
Ta siết chặt lấy bàn tay phải rồi nhảy ra bên ngoài cửa sổ.