Tiểu Thuyết Kamen Rider Kuuga

chương bốn: cường địch pt.1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Gió nhẹ nhàng lướt qua má anh.

Tiếng kêu yếu ớt của ve sầu chợt âm ỉ.

Khi từ từ mở mắt, anh được chào đón bởi một trần nhà cổ kính xa lạ.

Anh không biết mình đã ngủ được bao lâu. Thời gian trôi qua có vẻ yên tĩnh đến đáng sợ. Lơ đãng nhìn một luồng sáng không rõ ràng uốn cong trên trần nhà, Ichijo vẫn còn trong trạng thái buồn ngủ. Đã nhiều năm rồi anh mới ngủ sâu như thế này.

Tiếng còi báo động bắt đầu đến gần. Đó là một chiếc xe cứu thương. Sau khi hít một hơi thật sâu, Ichijo ngửi thấy mùi thuốc khử trùng thoang thoảng. Đây là... một bệnh viện.

Trí nhớ của Ichijo dần hiện lên... giọng của Mika phát ra từ tai nghe... cột đỡ đổ nát... hai hình bóng có thể thấy rõ sau tiếng động ầm ầm... một trong số đó là Dạng Sống Không Xác Định với vô số xúc tu vươn ra... và bóng dáng còn lại... Ichijo chỉ thoáng nhìn qua, nhưng anh chắc chắn đó là Kuuga màu trắng.

Những dư ảnh đó lặp đi lặp lại ngoài mí mắt của Ichijo.

Khi lẩm bẩm cái tên đó, một cơn gió dễ chịu lạ thường bao trùm lấy Ichijo. Khi đưa mắt nhìn về hướng gió thổi tới, anh nhìn thấy bầu trời trong xanh đằng sau khung cửa sổ hé mở. Anh không biết ở đây là tầng 3 hay tầng 4, hay thậm chí còn có thể cao hơn. Dù sao thì khung cảnh chẳng có gì ngoài bầu trời trong xanh thật yên bình.

Tiếng gõ cửa từ đâu đó vang lên.

Nhưng nó không phát ra từ hành lang.

Đúng hơn là... phát ra từ bên ngoài cửa sổ.

Không thể nào.

Anh tiếp tục quan sát và thấy một bàn tay từ bên dưới khung cửa sổ đưa ra, nhẹ nhàng mở cửa. Ichijo cố gắng đứng dậy nhưng cơ thể anh không nghe theo.

Chủ nhân của bàn tay nhanh nhẹn nhấc mình qua cửa sổ, đắm mình trong ánh sáng. Nhưng khi chạm đất, người đó bắt đầu vấp ngã với tiếng “Ối!!” và trong giây lát rời khỏi tầm nhìn của Ichijo. Ichijo tập trung toàn bộ sức lực và nhấc người lên, anh nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang đứng dậy.

Mái tóc vẫn theo kiểu giản dị như trước đây… và có vẻ như cậu ta đã cao hơn một chút. Bộ râu trông rất hoang dã, nụ cười dường như hút hồn bất cứ ai, vẫn không thay đổi một chút nào.

Người đứng trước bầu trời xanh, không nghi ngờ gì nữa, chính là khuôn mặt tươi cười của Godai Yuusuke.

Nụ cười Ichijo đã chờ đợi suốt 13 năm.

“Tôi về rồi đây… Anh Ichijo.”

“Godai... Có thực sự là cậu không?”

“Vâng. Chính là tôi.”

Và đó chính là cuộc đối thoại mà Ichijo đã mong chờ. Nhưng điều đầu tiên Yuusuke nói là:

“Ôi trời… chắc tôi sẽ bị mắng vì cứ trèo cây suốt mất.”

“Cậu đang nói gì vậy...!?”

Cậu ta luôn thích nói những chuyện tầm phào, nhưng có cần phải bắt đầu cuộc hội ngộ như thế này không? Còn nhiều cách cảm xúc hơn mà!

“Haha, tôi đang nói gì thế này.”

Yuusuke bắt đầu gãi đầu xấu hổ. Và rồi Ichijo nhận ra. Đây chính là Godai. Anh cảm thấy vô cùng hoài niệm. Vậy nên Ichijo thấy thật yên lòng.

Yuusuke sau đó ngồi phịch xuống mép giường và bẽn lẽn nhìn Ichijo.

“…Tôi đã về rồi, anh Ichijo.”

Cuối cùng cậu cũng nói ra những lời đó.

Vào lúc này, trái tim Ichijo tràn ngập những điều muốn bày tỏ. Nhưng quả thật là rất đột ngột, anh không thể quyết định nên nói gì trước tiên. Cuối cùng, Ichijo đưa tay ra và vỗ nhẹ vào vai Yuusuke đang hơi cúi xuống.

“…Muộn quá, Godai!”

Rồi như thể mong đợi câu trả lời đó, Yuusuke đáp lại với một nụ cười.

“Tôi muộn thật.”

“Đừng nói thế thôi chứ! Tại sao bây giờ cậu mới…”

“Nào, anh bình tĩnh nào. Hãy thư giãn một chút nhé.”

“Nhưng…”

“Được rồi được rồi. Vậy thì đi thôi.”

“Hở?”

“Đi với tôi.”

Yuusuke đứng dậy và bắt đầu đi về phía cửa.

“Nhưng tôi vẫn…”

Ichijo không còn sức để đứng dậy. Nhưng Yuusuke đáp lại:

“Không sao đâu, dù sao thì anh vẫn là Ichijo mà.”

Yuusuke rời khỏi phòng với một nụ cười, khi Ichijo cố gắng đứng dậy để đi theo, cơ thể anh cảm thấy nhẹ nhàng hơn một cách bí ẩn, anh có thể đứng dậy mà không gặp vấn đề gì. Như thể cơn đau trước đó chưa hề tồn tại, anh đuổi theo Yuusuke và bước vào hành lang.

Trước mặt là dàn đèn mang phong cách cổ điển treo trên trần nhà, Ichijo có cảm giác như quay ngược thời gian khi tiếp tục đi theo Yuusuke. Khi Yuusuke đi lên cầu thang, thỉnh thoảng cậu lại nhìn Ichijo và cà khịa "Anh theo kịp được không vậy?". Ichijo cảm thấy mình như cô bé Alice đang đuổi theo con thỏ trắng… Không, nếu là tính cách của họ thì sẽ ngược lại.

Bên ngoài cánh cửa, Yuusuke nhảy qua một khu vườn trông như đang lơ lửng giữa bầu trời trên đỉnh bệnh viện. Không có tòa nhà nào trong tầm mắt, bầu trời trong xanh đến chói chang.

Yuusuke ngồi giữa tất cả, hai tay chắp sau lưng và nhìn lên bầu trời.

“Cậu muốn đưa tôi đến đây à…?”

Ichijo nói với ánh mắt trống rỗng sau khi đến đứng bên cạnh Yuusuke.

“Được rồi, bây giờ anh cứ ngồi đã.”

Ichijo làm theo và ngồi xuống bên cạnh. Sau đó, Yuusuke một lần nữa nhìn lên bầu trời. Ichijo cũng làm vậy. Bầu trời đã hoàn toàn quang đãng.

“Bầu trời Nhật Bản thực sự rất đẹp… Nó giống như thế kia ở bất cứ đâu, nhưng có điều gì đó ở đây thật là hoài niệm.”

Yuusuke nằm xuống với tay chân dang rộng.

“Nào, anh Ichijo.”

Yuusuke kéo vai Ichijo nhưng Ichijo không thể làm theo.

“...Xin lỗi nhé. Chỉ là tôi đang không có tâm trạng, chừng nào mà Dạng Sống Không Xác Định bị đánh bại hoàn toàn…”

Nói đến đây, Ichijo chợt bừng tỉnh.

“...Đúng rồi. Dạng Sống Không Xác Định sao rồi…!?”

Ichijo ngay lập tức đứng dậy liên lạc với Sugita. Nhưng ngay lúc đó, cơ thể anh bắt đầu suy sụp và ngã xuống sàn. Yuusuke đến đỡ ngay lập tức.

“Không sao đâu, anh Ichijo. Mọi chuyện đã được xử lí xong rồi.”

“!? Cái gì…!?”

“Dù sao thì tôi cũng quay lại đây để giải quyết chuyện đó mà.”

“Cậu đùa tôi sao?”

“Không, thật đấy ạ.”

Vụ án được giải quyết trong khi mình đang ngủ!?

Thật vô lí…

Ichijo lẽ ra phải cảm thấy vui mừng vì vụ án đã được giải quyết, nhưng trong lòng anh lại thấy hoảng sợ.

...Không thể tin được là mình lại khiến Godai phải chiến đấu lần nữa…!

“Tôi đã phạm phải một sai lầm khủng khiếp…”

“Chuyện đó không sao đâu anh.”

Yuusuke nói với giọng vui tươi như ngày nào của mình. Chuyện đó không ổn chút nào đâu. Ichijo cố gắng đáp lại, nhưng lời nói lại không phát ra. Cơ thể anh ngày càng nặng nề hơn.

“Godai… tôi…”

Ichijo thậm chí không thể diễn đạt ý nghĩ thành lời.

“Được rồi mà anh Ichijo, cứ tựa vào vai tôi rồi ngủ đi, giống như lần trước ấy…”

Cậu đang nói gì vậy… Cậu thực sự ổn sao?

“Đúng mà… Miễn là tôi nhìn thấy được khuôn mặt ngủ say của anh là tốt rồi.”

Đừng có đùa kiểu đó… Cậu đang hơi xúc phạm tôi đấy.

Nhưng cơ thể Ichijo không còn nghe lời anh nữa. Cơ thể anh tự nhiên ngã xuống vai Yuusuke và anh lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa.Khi Ichijo mở mắt ra lần nữa, anh cảm thấy có gì đó không ổn.

Anh nhìn thấy một trần nhà màu trắng hoàn toàn mới.

Những tiếng động anh nghe thấy và mùi xỗ vào mũi anh hoàn toàn khác so với trước đây...

“Anh tỉnh dậy rồi hả? Anh có biết tên mình là gì không?”

Cô y tá bắt mạch cho anh bằng một động tác thành thạo.

“Anh có đau ở đâu không?”

“Anh cảm thấy thế nào?”

Trước những câu hỏi dồn dập của y tá, Ichijo ngơ ngác trả lời. Trong khi đó, anh vô thức bắt đầu nhìn quanh phòng. Khuôn mặt tươi cười đó đã không còn ở đây nữa.

Chỉ là mơ... thôi sao?

Nếu vậy thì có lẽ Kuuga trắng đó cũng là một giấc mơ chăng?

Khi các bác sĩ tiếp tục khám cho Ichijo, họ nói rằng đã 2 ngày kể từ sau vụ tai nạn và anh đã hôn mê sâu từ lúc đó. Họ không cho Ichijo đọc những tờ báo gần đây vì sợ gây kích động không đáng có, nhưng họ nói rằng theo tin tức trên tivi, tình hình xung quanh vụ tai nạn đã bắt đầu lắng xuống nên anh có thể thoải mái nghỉ ngơi. Xét từ giọng điệu của họ, danh tính của Togibe Rin là Dạng Sống Không Xác Định vẫn chưa lộ ra.

Trong phòng bệnh không có tivi nên anh không thể biết được gì. Điện thoại di động cùng sổ ghi chép được cất trong két sắt bên cạnh, nhưng đã hết pin. Bây giờ Ichijo đã bình tĩnh lại, anh nhận ra mình thấy khó mà phân biệt đâu là thực và đâu là giả. Những chuyện anh muốn diễn ra và những chuyện anh không muốn đã bắt đầu trộn lẫn vào nhau, khiến Ichijo phải vật lộn để đưa ra kết luận.Sau đó, anh nghe thấy tiếng gõ cửa. Ichijo quay về hướng phát ra âm thanh theo trực giác.

Nhưng người vào phòng lại là Mika.

Đó là lúc Ichijo cuối cùng cũng hiểu được thực tế là gì.

“Anh thấy thế nào rồi ạ?”

Khi cô dịu dàng hỏi Ichijo, anh cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy nụ cười của cô.

“Anh không sao mà. Thật vui khi thấy em cũng ổn.”

“Vâng…”

Cô nói với giọng xin lỗi và cúi đầu xuống.

“Dù đã dính vào một tai nạn lớn mà chỉ bị trầy xước nhẹ như vậy…”

Cô dường như muốn nói gì đó nhưng lại không thốt ra ngay được. Đột nhiên có một sự im lặng khó xử giữa họ, nên Ichijo thay đổi chủ đề.

“...Trước hết hãy kể cho anh tình hình thiệt hại nhé? Togibe Rin sao rồi?”

“Vụ sập khán đài chỉ xảy ra cục bộ nên rất may không có nhiều người bị thương. Về các fan, họ đã đợi đến phút cuối mới vào sân nên không có thương vong trực tiếp nào. Tình hình đã rất náo loạn do tai nạn xảy ra, có nhiều fan lo lắng cho sự an toàn của Togibe Rin, nhưng tổng cộng đã có khoảng 32 người bị thương. Trong số họ có vài người cũng phải nhập viện tại đây cùng anh. Tuy vậy, thi thể của quản lý Ogawa đã được phát hiện bên dưới đống đổ nát. Nguyên nhân tử vong là do sốc phản vệ giống như những vụ ở Aichi.”

“Ả ta chỉ lợi dụng cô ấy… và rất có thể ả đã tính đoạt mạng Ogawa ngay từ đầu nếu cô ta trở nên phiền toái. Có lẽ giám đốc và ekip còn lại cũng như vậy. Ogawa đã đứng lên bao che cho ả nhưng cuối cùng lại bị giết…”

“Có lẽ Togibe Rin đã chờ thời cơ cho chuyện đó rồi. Nhưng có vẻ như ả không thể làm khác, anh có nghĩ vậy không ạ?”

“Hả?”

Ichijo không thể hiểu ngay những gì Mika đang nói khi đang nhìn xuống.

“À, không có gì ạ, em tiếp tục báo cáo được chứ ạ?”

“…Ừ.”

“Em đã ghi lại và gửi báo cáo việc Togibe Rin được xác nhận là Dạng Sống Không Xác Định Số 48 rồi.”

“Số 48 à…”

Togibe Rin cuối cùng cũng có số hiệu như những Dạng Sống Không Xác Định khác. Nhưng Ichijo không hề thấy hài lòng. Trên thực tế, Ichijo cảm thấy đó là một sự thất bại.

“Tóm lại, chúng ta đã xác nhận cái chết của Dạng Sống Không Xác Định Số 48.”

Mika im lặng, rồi tỏ ra do dự trước khi ngẩng mặt lên và tiếp tục.

“Người đã đánh bại nó là…Số 2.”

Trong khoảnh khắc, Ichijo cảm thấy trái tim như thể bị giằng xé ra khỏi cơ thể. Mặc dù anh đã chuẩn bị tinh thần cho việc này.

“…Vậy ra... thực sự không phải là mơ…”

Số 2... Kuuga màu trắng chắc chắn đã ở đó, trong tầm tay.

“Anh Ichijo… Anh đã chứng kiến được gì rồi ạ?”

“Sau khi nghe tin em đang gặp nguy hiểm, anh đã lao vào khán đài… Khi sân vận động bắt đầu đổ nát, anh đi vào qua hành lang dành cho nhân viên. Điện đã bị cắt nên mọi thứ hoàn toàn tối đen, rồi đột nhiên xung quanh sáng lên… Có lẽ lúc đó anh bị một mảnh trần nhà đập vào đầu. Anh đã thoáng thấy Kuuga trắng đang chiến đấu với một hình bóng khác… Không, chính xác hơn là anh nghĩ mình đã thấy vậy. Nhưng sau khi nghe báo cáo của em, bây giờ anh đã chắc chắn rồi.”

Mika im lặng lắng nghe. Ichijo mang một vẻ mặt nặng nề. Sau khi do dự một lúc, cuối cùng anh cũng nói ra cái tên mà bấy lâu nay chưa nói.

“Em đã… được Godai cứu, phải không?”

Mika ngay lập tức ngẩng đầu lên và nhìn Ichijou với đôi mắt mở to, trước khi cúi đầu xấu hổ. Ichijo nghĩ rằng cô cảm thấy có lỗi vì mình không có thông tin mà anh muốn nghe.Nhà ăn của bệnh viện trở nên yên tĩnh khi thời gian của những bệnh nhân không nhập viện kết thúc. Ichijo chuyển đến một khu vực khác để làm quen lại nhịp sống của mình. Mika lo lắng Ichijo đã ngủ suốt 2 ngày sau vụ tai nạn, nên cô yêu cầu Ichijo không làm điều gì quá sức. Nhưng Ichijo nhất quyết không nghỉ ngơi cho đến khi xác nhận rằng việc điều tra vẫn suôn sẻ. Anh cũng bị một y tá bắt gặp và nói rằng anh cần phải quay lại nghỉ ngơi nhiều hơn, nhưng anh cũng không hề nghe theo. Như mọi khi, Ichijo thể hiện tốc độ hồi phục phi thường.

Khi Ichijo quyết định mua cà phê từ máy bán hàng tự động, Mika năn nỉ anh ít nhất nên chọn loại không chứa caffeine, cuối cùng cô đã thuyết phục được anh. Ichijo cảm thấy hơi hụt hẫng vì anh luôn quen thư giãn đầu óc bằng cà phê đậm đặc, nhưng lần này, anh nói chuyện với Mika một cách dè dặt.

“Vậy…cậu ta thế nào rồi?”

“Nói thế nào nhỉ, em vẫn chưa thực sự nhìn rõ anh ấy…”

Như vậy cũng phải thôi, Ichijo nghĩ. Mika phải đối mặt với khủng hoảng liên quan đến Số 48, rồi người đàn ông đó bất ngờ xuất hiện và giải cứu cô. Việc cô không hiểu rõ tình hình là hoàn toàn dễ hiểu.

“Lúc đó cơ thể em đang bị ả siết chặt, rồi lại được thả ra, em nhớ là Số 48 đã hét lên gì đó… Ả ta trông khá sốc trước sự xuất hiện bất ngờ của Kuuga trắng. Nhưng ả đã sớm tấn công…”

Chắc là Mika đã lánh nạn đến nơi an toàn rồi.

“Em thấy cậu ta chiến đấu rồi hả?”

“Dạ, có lẽ vậy… Thật kỳ diệu khi em không bị gì trước khung cảnh xung quanh đang tan nát.”

“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao lại sụp đổ chứ...?”

“Khi Số 48 quấn những xúc tu quanh Kuuga trắng, một vài cái cũng đâm xuyên qua trần nhà. Ngay sau đó, một vụ nổ kinh thiên động địa phát ra, trần nhà rơi rụng xuống. Đây chỉ là suy đoán của em, nhưng có khả năng là Số 48 đã phóng ra một loại PAB nào đó từ đống xúc tu, phá hủy bê tông và đá nền.”

PAB là viết tắt của Plasma Acoustic Blast. Đây là một công nghệ sử dụng sóng xung kích phát ra từ plasma để nghiền nát đá hoặc bê tông. Đầu tiên, một cái lỗ được mở ra trên bê tông cần phá hủy, lỗ này chứa đầy nước và có một que điện cực. Sau đó, plasma tạo ra từ sự phóng điện công suất cao, nhanh chóng phát triển thành sóng xung kích. Sóng xung kích sau đó lan truyền khắp bê tông và làm nó vỡ vụn.

“Có khả năng là Số 48 muốn chuyển trận chiến ra ngoài tòa nhà. Hoặc có lẽ ả đang cố dẫn dụ vào bể nước… Dù là trường hợp nào thì ả cũng phải trả giá bằng mạng sống.”

“Ý em là gì?”

“Trần nhà chấn động mạnh hơn dự định và Số 48 đã bị một mảnh bê tông lớn rơi trúng. Nếu không phải vì chuyện đó gây ra thiệt hại nặng nề thì Số 2 đã không thể đánh thắng được ạ.”

“Cậu ấy… vẫn là màu trắng phải không?”

“Anh ấy màu trắng... suốt lúc đó ạ.”

“Không biến thành đỏ à? Hay màu tím, xanh dương, xanh lá…?”

“…Em không nghĩ vậy đâu.”

“......!”

Mika nhìn xuống trong im lặng. Ichijo hiểu điều đó có nghĩa là gì. Thật khó khăn với cô khi phải nói thêm nữa. Kuuga không thể biến thành màu đỏ… Lý do chính xác vẫn chưa rõ ràng, nhưng đáng lẽ Godai có thể tự do thay đổi hình dạng nếu cậu ở trong trạng thái ổn định cơ thể và tinh thần. Mika hẳn cũng đã nhận ra điều này.

“Cuối cùng em cũng hiểu ý của anh vào lúc đó…”

“Hở…?”

“Khi anh nói… rằng anh không muốn anh Godai chiến đấu nữa…”

“...Ừ…”

“Thật không ngờ cậu ấy lại gặp khó khăn khi chiến đấu với Số 48…”

Lúc này, Mika dường như đang thì thầm cảm xúc của chính mình hơn là kể chi tiết cho Ichijo về chuyện đã xảy ra.

“Em đã phạm sai lầm… Em luôn đánh giá mọi thứ dựa trên dạng người của anh ấy, vì vậy em chưa bao giờ nghĩ đó là vấn đề lớn đến vậy. Nhưng thực ra…”

“...Anh hiểu rồi.”

“Những cú đấm được tung ra biết bao nhiêu lần… nhưng chúng chẳng làm được gì cả… những âm thanh buồn tẻ, ẩm ướt đó vang lên hết lần này đến lần khác…”

Ichijo vô thức nhắm mắt lại. Ký ức về những âm thanh từ nhiều năm trước lại hiện lên một cách sống động. Cảm giác mà Kuuga... Godai khi tung ra những cú đấm đó.

“Một nửa trần nhà đã sập xuống… Số 48 đã dính đòn rất nặng... Cuối cùng Số 2 cũng sử dụng được cú đá kết liễu... và rồi... Số 48 phát nổ... cùng lúc đó, nó trở lại nhân dạng Togibe Rin... em…”

Cô im lặng một lúc, khuôn mặt hơi nhăn lại. Nhưng cứ như đang vắt kiệt những lời còn lại từ bên trong mình vậy, cô vẫn tiếp tục.

“Ngay trước mắt em… là cái đầu của ả…”

“......!”

Mika đang run rẩy. Cô cố hết sức để kìm nén bản thân. Và cô tiếp tục thì thầm.

“...Cảm xúc này là gì đây? Không phải sợ hãi... không phải đau buồn... mà thật kinh khủng... hoảng loạn khi nhận ra mình đã làm một việc mà không còn có thể cứu vãn được... Dù trước đó em đã mong ả ta chết đi... nhưng khi nhìn thấy một sinh mạng biến mất ngay trước mắt... em không thể chịu nổi…”

Một lần nữa cô ngắt lời, nước mắt chảy dài trên má cô.

“Anh Godai đã chiến đấu suốt thời gian qua…với những xung đột như vậy…”

Ichijo im lặng và quan sát. Mika liên tục lau nước mắt và xin lỗi, nhưng nước mắt vẫn không dừng lại.

Mika sau đó nắm lấy bàn tay phải của mình.

“Cảm ơn em…”

Lời cảm ơn ngắn gọn mà Ichijo nói với Mika khiến ngay cả chính anh cũng ngạc nhiên.

“Dạ…?”

Đối mặt với Mika đang ngước khuôn mặt ướt át của mình về phía mình, Ichijo ngập ngừng trả lời.

“...À không... đột nhiên anh lại nói thế.”

“.......”

“Có lẽ hơi bất thường khi cảm ơn em như vậy nhỉ…”

“Không đâu ạ…”

Không cần phải nói thêm lời nào, Mika hoàn toàn hiểu được cảm giác của Ichijo.

“Xin lỗi vì đột nhiên em lại khóc thế này…”

Mika lau mặt, thoải mái bày tỏ mối quan ngại với Ichijo.

“…Anh Ichijo... có nghĩ đây là hồi kết của Dạng Sống Không Xác Định không?”

“Em nghĩ sao, Natsume?”

“Em muốn tin rằng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng không hiểu sao em thấy vẫn chưa thể xong…”

“Anh cũng thế... Nếu đúng như vậy thì mình phải khẩn trương tăng cường nhân lực cho Trụ sở điều tra.”

“Vâng… Nếu một Dạng Sống Không Xác Định mới xuất hiện, lực lượng cảnh sát sẽ cần phải có khả năng tốt nhất để đối phó... Nếu không thì…”

Nhìn Mika đang cúi đầu, Ichijo liền nghĩ đến Godai.

13 năm trước, Godai hợp tác với cảnh sát và không ngừng chú ý đến xung quanh. Cậu thường tự ý xông vào, nhưng dù vậy cậu vẫn luôn hành động và cân nhắc ý kiến của Trụ sở điều tra. Thế nhưng tại sao Godai vẫn tiếp tục giấu mình với mọi người? Những suy nghĩ đó tiếp tục lặp đi lặp lại trong đầu Ichijo.

Godai đang chiến đấu với tư cách là Kuuga trắng... giống như lần cậu rơi vào trạng thái suýt chết sau trận chiến với Số 26. Cậu đã phải vật lộn một thời gian.

Những lời Godai nói với Ichijo trước trận chiến với Số 0 bỗng hiện lên trong ký ức.

“Tôi không hề có cơ sở cho việc này, ý tưởng này mới chợt nảy ra thôi, nhưng tôi nghĩ rằng một khi thanh tẩy trái tim mình bằng giếng thiêng, Amadam có thể sẽ biến mất.”

Có lẽ đó chính xác là những gì đang xảy ra với Godai, và là lý do tại sao cậu chỉ còn có thể biến thành Kuuga trắng...

Nỗi bất an bắt đầu nhói lên trong ngực Ichijo.

Dù Godai có thể đang trong quá trình lấy lại cơ thể ban đầu, nhưng cậu vẫn buộc phải biến đổi hình dạng một lần nữa chăng? Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán của Ichijo, nhưng dù sao thì…

“Em nghĩ anh sẽ hiểu sau khi xem qua báo cáo, nhưng…”

Mika cắt ngang dòng suy nghĩ lặp đi lặp lại của Ichijo.

“Em đã yêu cầu cơ quan chức năng chuyển giao cho chúng ta đồ đạc của Togibe Rin từ công ty và nơi ở của ả ta. Em cũng đã nhờ anh Tsubaki phụ trách khám nghiệm tử thi chính thức cho Số 48. Việc Togibe Rin được chính thức công nhận là một Dạng Sống Không Xác Định sẽ không còn lâu nữa.”

“Anh hiểu rồi. Tối nay anh sẽ đọc báo cáo cẩn thận, ngày mai ta sẽ nộp cho Trụ sở với mọi thông tin đầy đủ.”

“Hở!? Anh định quay lại vào ngày mai sao?”

“Tất nhiên rồi. Sẽ không có vấn đề gì nữa đâu.”

“Thật sao? Nhưng có hơi…”

Liều lĩnh quá, Mika định nói vậy nhưng đành bỏ cuộc. Bằng trực giác, cô nhận ra rằng một khi anh đã quyết định thì không gì có thể ngăn cản được.Khi Ichijo quay trở lại phòng bệnh, anh nhìn thấy một nhóm người mặc vest bước ra từ phòng khác. Anh đi ngang qua khi họ cúi đầu lịch sự với bệnh nhân nhập viện, một giọng nói vang lên “Anh Ichijo?” phát ra từ đằng đó. Quay lại, Ichijo nhận ra một người đàn ông quen thuộc.

“Biết ngay mà, anh Ichijo từ Sở Cảnh sát Trung Ương! Đã lâu không gặp, tôi Gouhara đây.”

Người tiến tới Ichijo với nụ cười rạng rỡ là thứ trưởng trẻ tuổi của Bộ Đất đai, Cơ sở hạ tầng, Giao thông và Du lịch, Gouhara Tadayuki.

“Anh Gouhara! Thực sự đã khá lâu rồi đấy!”

“Tôi nghĩ chắc là anh đã nằm viện ở đây sau khi thấy tên anh trong sổ đăng ký, nhưng… mong rằng anh sẽ sớm khỏe hơn.”

“Ồ không, xin đừng lo lắng, tôi vẫn ổn. Nhân tiện thì... hôm nay sao anh lại ở đây?”

“À, vì số lượng thương vong lớn, với tư cách là Bộ trưởng Bộ Đất đai, Hạ tầng và Giao thông và Du lịch, tôi đã giao cho Tổ chức Hiệp hội Xây dựng và thành lập Đội Điều tra Tai nạn. Tôi nghĩ nên tiến hành điều tra càng sớm càng tốt, bắt đầu bằng việc chào hỏi bất kỳ ai có liên quan đến vụ tai nạn. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp lại anh ở đây.”

36 tuổi cùng với tố chất của một nhà lãnh đạo, nét mặt duyên dáng, anh thường được mệnh danh là hoàng tử của giới chính trị, và thu hút đông đảo người ủng hộ trong các bài phát biểu trước công chúng. Sự nổi tiếng của anh có tác dụng lớn trong việc tăng cường quyền lực chính trị cho đảng phe anh, thậm chí có lúc còn giành lại được ghế từ đảng cầm quyền. Những bài phát biểu của anh luôn xen lẫn sự dí dỏm và được quần chúng kính trọng. Những lời khen ngợi như “Một chính trị gia biết nghĩ cho nhân dân” và “Chính trị gia số một đáng để chúng ta giao phó tương lai”. Sự nổi tiếng của anh tăng nhanh đến đáng kinh ngạc, hiện anh đang ngồi ở ghế thứ trưởng.

Gouhara rất thân thiết với các luật sư nhân quyền, và anh cũng là người đã nỗ lực sửa đổi luật liên quan đến Dạng Sống Không Xác Định 5 năm trước. Ngay cả hiện tại, Gouhara vẫn cố gắng sử dụng cái lưỡi sắc bén trong các bài phát biểu để tránh gây tranh cãi, và thu hút sự chú ý đối với các sự cố Dạng Sống Không Xác Định. Điều gì định nghĩa con người chính là con người? Điều gì khiến cho nhân quyền phải được bảo vệ? Thay vì chỉ tập trung vào những định nghĩa về Dạng Sống Không Xác Định, Gouhara còn chuyển sang thảo luận làm thế nào để xã hội có thể ngăn chặn Gurongi. Giờ đây, khi những sự việc tương tự lại xảy ra lần nữa, anh đã nỗ lực giải quyết mọi căng thẳng tâm lí của lực lượng cảnh sát, và anh cũng từng đến thăm Ichijo rồi say sưa nói về tương lai của Nhật Bản.

Trong những lần đó, Ichijo nhấn mạnh rằng Gurongi là một sự tồn tại đặc biệt, là mối đe dọa quốc gia, nếu chỉ có lực lượng cảnh sát thì sẽ không thể đối phó nổi. Nói cách khác, anh tuyên bố rằng cần phải triển khai thêm lực lượng phòng vệ để duy trì hòa bình. Bất kể Dạng Sống Không Xác Định hiện đang được đối xử như con người, nếu chúng được coi là mối đe dọa khủng bố từ nước ngoài, thì các biện pháp sử dụng vũ khí hạng nặng sẽ trở nên linh động hơn nhiều. Mặc dù Ichijo phát biểu vì anh đã trực tiếp đối mặt các Gurongi, nhưng lại có nhiều ý kiến cho rằng cách triển khai của Lực lượng Phòng vệ quá là thận trọng, còn ý kiến thẳng thắn của Ichijo là họ đã quá mất cảnh giác. Kết quả là anh cảm thấy khá khó chịu trước áp lực và sự phản kháng đối với cuộc điều tra gần đây.

“Vậy anh hãy bảo trọng nhé. Dù gì thì cũng rất vui vì đã được gặp lại anh. Hy vọng lần sau sẽ là ở một nơi vui vẻ hơn.”

Gouhara cúi chào Ichijo và định rời đi, anh chợt dừng lại với một câu “Ồ, suýt quên mất,” rồi quay lại và chỉ vào máy bán hàng tự động bên cạnh và nói.

“Cái này khá ngon đấy. Anh đã thử chưa?”

Dán trên máy bán hàng tự động là tờ quảng cáo mô tả một cầu thủ bóng đá nổi tiếng đang cầm một chai Lionel với nụ cười sảng khoái trên khuôn mặt.

“Lionel…”

“Nó sẽ mang lại nụ cười cho mọi người! Lấp lánhhh! Lionel!, anh biết nó không? Haha.”

Gouhara tinh nghịch bắt chước đoạn quảng cáo phát sóng trên truyền hình hàng ngày. “Lấp lánhhh!” là hiệu ứng âm thanh phát ra khi chàng cầu thủ bóng đá nhe hàm răng trắng tinh của mình. Anh ta có thể dễ dàng thực hiện những trò như vậy mặc dù là một chính trị gia có vẻ ngoài ưa nhìn, có lẽ đó là lý do tại sao anh ta được người dân mến mộ.

“Bệnh viện cũng có máy bán hàng tự động nhỉ. Ngày nào tôi cũng uống nó.”

“Vậy hả… Chắc là lần sau tôi sẽ thử nó…”

Ichijo đáp một cách lịch sự. Anh không nói “Tôi sẽ thử” vì thực sự anh không định uống nó. Gouhara nhận ra và vẫn cứ mỉm cười, anh cúi chào một lần nữa và rời đi.

“Ngay cả một chính trị gia như anh ta cũng uống thứ này à.”

Mika lẩm bẩm sau khi tiễn nhóm Gouhara rời đi. Lionel là một “loại thực phẩm bổ sung hữu cơ mà trẻ sơ sinh cho đến người già đều có thể sử dụng”. Nó có vị gây nghiện, khi uống vào thì các hoạt chất sẽ được hấp thụ ngay lập tức, khiến người uống cảm thấy sảng khoái và mỉm cười, và sẽ có nhiều người lại uống tiếp. Còn có “Lionel E” đang được bán tại các máy bán hàng tự động và cửa hàng tiện lợi, cùng với “Lionel Z” thậm chí còn chứa nhiều thành phần hoạt tính hơn. Đây là dược phẩm loại 3 và về cơ bản chỉ có thể mua được ở các hiệu thuốc, nhưng nó cũng có thể được mua trên mạng.

“Em luôn nắm bắt chậm những thứ thế này… Có lẽ là do cha em.”

“Cha em?”

“Đúng vậy. Cha em là người rất coi trọng mấy thứ kiểu như “Mẹo vặt của bà”. Nếu nửa đêm răng của em bị đau, cha sẽ bôi mận ngâm lên má em... Ngay cả khi em bị cảm, ông cũng sẽ không cho uống thuốc mà chỉ nói: Đổ mồ hôi là được.”

“Hiểu rồi. Mẹ anh là y tá, nên mỗi khi mọi người uống đồ có ga thì mẹ anh vẫn nghĩ: Thứ đó có nhiều màu sắc, vì vậy hãy tránh càng xa càng tốt. Khi anh nhận ra thì cũng đã thấy mình bắt kịp xu hướng muộn giống như em rồi.”

Sau một lúc cười cay đắng, Ichijo đột nhiên trở nên nghiêm túc và thì thầm, “Dù sao thì...”

“Anh lo nếu Bộ Đất đai, Hạ tầng, Giao thông và Du lịch hành động nhanh như vậy...”

“Đúng nhỉ... nếu nhìn vào báo cáo của em, anh sẽ thấy là không cần thiết phải thành lập một ủy ban điều tra tai nạn.”

Để xua tan nỗi lo lắng, Ichijo ngay lập tức liên lạc với Sugita và thông báo ý định quay trở lại làm việc, sau đó làm các thủ tục xuất viện. Anh muốn quay lại trụ sở điều tra tạm thời càng sớm càng tốt để tìm hiểu tình hình. Bản chụp CT mà anh nhận được khi xe cấp cứu đến đón không cho thấy có gì bất thường, vì vậy các bác sĩ đành để anh rời đi. Tuy vậy Mika lại lo lắng hơn nhiều, nói với anh: “Em sẽ tìm hiểu việc điều tra, anh vẫn nên nghỉ ngơi ít nhất một đêm nữa…”. Nhưng Ichijo quyết không nghe và chạy ra thành phố khi hoàng hôn buông xuống, đi thẳng tới trụ sở điều tra tạm thời.Khi Ichijo và Mika đến Sở cảnh sát Trung ương thì mặt trời đã lặn. Phòng 4 trụ sở điều tra tạm thời hoàn toàn im lặng, không một bóng người. Có lẽ tất cả họ đều đã được chuyển đi hỗ trợ các bộ phận khác. Sugita không có mặt, và ông cũng không hề liên lạc với Mika nên Ichijo cảm thấy hơi lo lắng. Tuy vậy, anh tập trung hơn vào việc sắp xếp thông tin và lên kế hoạch cho những việc cần làm tiếp theo.

Nhưng Mika đã đi trước Ichijo một bước, cô mở cửa và bị tê liệt vì thấy bất an trong phút chốc. Khi bật đèn lên, cô vô thức thốt lên “Không thể nào…!?” Những chồng hộp các tông chứa đầy tài liệu, vô số báo cáo điều tra trên bàn, không còn dấu vết nào còn sót lại. Căn phòng đã trở lại trạng thái ban đầu, chẳng có thiết bị nào được lắp đặt, chỉ còn là một căn phòng họp nhỏ xíu khác.

“...!? Chuyện gì thế này!?”

Mika thẫn thờ đến gần bàn, đột nhiên một giọng nói phát ra từ phía dưới.

“Hôm nay cô mặc đồ lót khá nhạt nhẽo nhỉ?”

“Ơ…!?

Ah... Sếp Sugita!?”

Sugita nằm dài dưới gầm bàn, dang rộng tay chân.

“Sếp đang làm gì dưới đó vậy!? Nói thế là quấy rối tình dục đấy ạ!”

“Xin lỗi… nhưng tôi đang ngủ trên bàn từ lúc đầu rồi.”

Sugita chậm rãi bò ra khỏi gầm bàn và đứng dậy với vẻ mệt mỏi thấy rõ, rồi ngồi thẳng lên đầu bàn.

“...Mặt trời lặn rồi tôi nghĩ nên bật đèn lên, nhưng sau khi rời khỏi bàn thì không biết có còn cần thiết không nên tôi cứ thế mà ngủ dưới sàn nhà.”

“...!?”

Thay cho Mika đang ngơ ngác, Ichijo liền hỏi.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Trông anh có vẻ rất khác với lúc tôi gọi điện trước đó…”

“Ngay sau đó thôi. Những kẻ tự xưng là từ bên Naicho đã đến và yêu cầu tôi giao nộp tất cả tài liệu điều tra.”

“Naicho…!? Nhưng tại sao họ lại làm vậy…?”

Naicho được đề cập ở đây là Văn phòng Điều tra thông tin và Tình báo Nội các. Một tổ chức tình báo có quan hệ với CIA của Hoa Kỳ, họ nắm giữ thông tin trọng yếu của đất nước.

“Đừng hỏi tại sao nữa. Vì cái chết của Số 0 đã chính thức thông báo tới toàn quốc rằng các Dạng Sống Không Xác Định đã bị tiêu diệt. Những tin tức về Số 48 xuất hiện được lan truyền như một trò đùa nên sẽ chỉ gây ra sự hoảng loạn lớn, vì vậy chỗ này phải giải tán và dừng ngay việc điều tra thêm về vấn đề này, vậy đấy.”

“Ôi không...!”

Mika thốt lên tiếng kêu không chịu chấp nhận.

“Họ cũng phớt lờ báo cáo của tôi ạ? Cần phải đối chiếu các mảnh linh thạch của Số 48 với thứ chúng ta có từ trước, hoặc khả năng có thêm kẻ khác tham gia Trò chơi, tôi đã viết ra hết rồi mà!”

“Còn việc Natsume đã đưa ra chỉ đạo cụ thể cho cơ quan chức năng, yêu cầu gửi thi thể đến Tsubaki, chuyện đó ra sao rồi ạ?” Ichijo hỏi.

“Thi thể vẫn chưa được bàn giao… họ thậm chí còn không thèm liên lạc với bác sĩ Tsubaki. Thực ra họ đã làm như vậy nên có lệnh phải đốt cái xác.” Sugita đáp.

“Hả!?”

Chẳng trách khi Mika bị sốc vì chính cô là người đã phối hợp với chính quyền. Trong khi thi thể được đưa đến đại học Y khoa Kanto, một chiếc xe pháp y đã được liên lạc và đưa thi thể đến lò hỏa táng và tiêu hủy vì lý do nào đó. Sugita cũng không hề hay biết vụ hỏa táng. Có người đã tự xưng là đại diện của đội điều tra và ra lệnh đốt xác vì lí do có nguy cơ thi thể sẽ phát tán chất độc dễ lây lan.

“…Đó cũng là do Naicho nhúng tay vào ư…?”

Sugita không phủ nhận sự nghi ngờ của Ichijo.

“Có lẽ tất cả là đều do chính Naicho, nhưng thực chất là ai đã ra lệnh cho họ làm thế? Họ sẽ không làm quá như vậy nếu không được Nội Các yêu cầu trước, nhưng cấp trên chẳng cho tôi biết gì cả.”

“…Mình nên làm gì bây giờ ạ? Nếu một Dạng Sống Không Xác Định khác xuất hiện…”

“Chẳng giống cô chút nào, Natsume. Đừng nên yếu đuối như vậy chứ.”

“Nhưng… ngay cả sếp lúc nãy cũng ngủ dưới gầm bàn mà!”

“Đồ ngốc. Tôi không chợp mắt vì yếu đuối đâu. Tôi đang suy nghĩ xem phải làm gì tiếp theo, với tư cách là trưởng nhóm điều tra đấy.”

“Vậy là mình vẫn sẽ không giải tán ạ…?”

“Dĩ nhiên là không.”

“May quá...”

Khi Mika đã nhẹ nhõm hơn, Sugita tiếp tục.

“Chúng ta vẫn chưa gặp được Số 2… Cái cậu Godai ấy.”

“Ah…”

“Dù chưa có bằng chứng nào, nhưng tôi cảm giác rằng cậu ta vẫn chưa liên lạc với ai, kể cả Ichijo, là vì mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.”

Ichijo suy nghĩ suốt thời gian qua rồi mở miệng.

“Cũng là một khả năng…nhưng…”

“Hửm?”

“Cũng có thể... Godai định sẽ không bao giờ gặp lại chúng ta nữa.”

“Hả!? Tại sao vậy!?”

“...Tôi cảm thấy rằng... cậu ta đang cố hết sức mình để chiến đấu với tư cách là Kuuga.”

“Tôi không đồng ý đâu… cậu biết tại sao không?”

“...Không ạ.”

“Đồ ngốc, đó là vì tôi muốn gặp lại cậu ấy! Vậy nên cậu cũng phải tin chứ. Hãy tin rằng ta sẽ gặp lại Godai chứ không phải là Kuuga.”

“...Anh nói đúng.”

Mika im lặng trong suốt lúc đó, đôi mắt cô cụp xuống. Có lẽ là vì cô nhận ra mình không thể hiểu được mối liên kết sâu sắc của Ichijo và Yuusuke. Và rồi Ichijo cắt ngang suy nghĩ của cô bằng câu “Hãy quay lại cuộc thảo luận chính nào...”

“Nếu xem xét những vụ việc của Nakata và Togibe Rin được kết thúc nhanh đến mức nào... còn cả lệnh giải tán đội điều tra của chúng ta… có lẽ chúng liên quan khá sâu sắc đến nhau.”

“Chà, lệnh bịt miệng vẫn còn hiệu lực thế này thì nói về nó cũng chẳng ích gì. Nó có thể gây rắc rối thêm, nhưng ta vẫn sẽ phải cố gắng hết sức để tiếp tục mà không bị cấp trên để ý.”

“Đúng rồi… dù sao đi nữa, vấn đề chính là liệu Trò chơi có kết thúc với Dạng Sống Không Xác Định Số 48 hay không. Chúng ta không thể giải tán cho đến khi xác minh được điều đó. Dù sao thì hãy tiếp tục tiến về phía trước.”

Sugita hết sức đồng ý khi ông gật đầu rõ ràng và vỗ vào cái đầu trọc lóc của mình.

“…Vậy chính xác thì ta sẽ tiến hành như thế nào...?”

“Tôi đã suy nghĩ khi từ bệnh viện trở về, nhưng nói chung, ta đã biết những dấu hiệu cho thấy các Dạng Sống Không Xác Định thường tập trung lại một nơi để xác định điều kiện cho Trò chơi tiếp theo.”

“Phải. Giống như việc bôi máu lên ma nơ canh hay xây những cái tổ cực kỳ đáng sợ nào đó.”

“Tuy nhiên lần này, cả Nakata và Togibe Rin đều đã thích nghi với xã hội loài người trong vài năm và dần dần hoàn thành Trò chơi của mình. Nếu đúng như vậy, có lẽ chúng sẽ không tập trung tại nơi ẩn náu như trước đây nữa.”

“Sẽ rất đáng ngờ nếu một gã bán van bí mật gặp gỡ một thần tượng tuổi teen nhỉ.”

“Tuy vậy, vì đây là Trò chơi tàn sát hàng loạt nên những kẻ tham gia dĩ nhiên sẽ cố gắng hiểu tình hình của nhau… hoặc có thể nói rằng chúng sẽ khoe thành tích của mình với nhau...”

“Làm thế nào để không bị nghi ngờ… qua mail chăng?”

“Cũng có thể là LINE ạ.” Mika im lặng một lúc rồi đột nhiên tham gia.

“Đấy là cái gì thế?”

“Ừm… Nó gần giống như e-mail ạ. Sếp tra Google để biết thêm chi tiết nhé.”

“Chậc, vậy hãy bắt đầu điều tra khu vực đó từ ngày mai. Có vẻ như lệnh tiết lộ thông tin sẽ không được duyệt ngay đâu, nên sẽ hơi rắc rối một chút. Tôi sẽ tổ chức lại hệ thống phía sau. Cụ thể là... liên hệ với Sakurai và những người khác trong nhóm từ 13 năm trước, để xem liệu có thể nhờ họ làm gì không. Giờ đây sẽ là một mạng lưới điều tra bí mật giống như trong 'Oedo Sosamo' vậy. Mặc dù thực tế sẽ rất khó có ai sẵn lòng tham gia vì ‘Sẽ không có ai đến nhặt xác chết đâu’.” [note56499]Ngày hôm sau, Ichijo và Mika đến căn hộ riêng của Togibe Rin. Dĩ nhiên là tất cả tài liệu, hình ảnh và hiện vật liên quan đến cô ta đã bị xóa bởi Naicho. Vì vậy nên không còn manh mối nào để họ điều tra. Tuy nhiên, Mika đã móc nối được với một thanh tra nào đó, lấy được thông tin ngoài hồ sơ rằng: thứ duy nhất bị mất một cách kỳ lạ là chiếc smartphone của Togibe Rin trong túi xách ở phòng thay đồ. Ngoài ra một thành viên trong công ty quản lý khẳng định rằng anh ta đã chứng kiến mẹ Rin rời khỏi căn hộ với trạng thái thẫn thờ. Naicho vẫn chưa biết gì về lời khai này. Những chi tiết đó đã thu hút được sự quan tâm từ Sở cảnh sát Tokorozawa, khiến nhóm Sugita nhận được sự hỗ trợ mới.

Căn hộ của Togibe Rin nằm trong khu dân cư đắc địa của thành phố. Người ta nói rằng tầng trên cùng giống như một món quà dành cho người mẹ chăm chỉ của cô, nó ở trên cao đến nỗi dường như che khuất bầu trời. Hai mẹ con rất hợp nhau cứ như chị em vậy.

Hai mẹ con thường xuyên được chứng kiến đi cùng nhau trong các nhà hàng và trung tâm mua sắm gần đó. Họ thường che mặt bằng mũ và kính râm... nhưng ngay cả khi có người nhận ra họ là ai, họ vẫn luôn được đối xử tôn trọng.

“Dù Rin cố gắng che giấu thì họ vẫn có thể nhận ra cô ta ngay lập tức. Giống như có một vầng hào quang xung quanh vậy. Rin luôn mỉm cười đáp lại những fan đến xin chữ ký. Nhân viên chúng tôi giao tiếp với cô ấy cũng khá thoải mái.”

Các nhân viên cửa hàng và nhà hàng gần đó đều đã xin ảnh và chữ kí của Rin, họ đều trả lời giống nhau. Số 48 hoàn toàn phù hợp với vai Togibe Rin. Và giờ đây Rin đã biến mất, người mẹ đã bị bỏ lại một mình trong căn hộ hoành tráng đó.

Khi bước vào lối vào rộng rãi có mái che bằng kính, họ được chào đón bằng những tác phẩm cắm hoa rực rỡ trải dài từ trung tâm hội trường đến tầng hai, tỏa ra cả mùi hương và vẻ cao sang. Họ đi đến lối vào tòa tháp đôi và gọi đến số phòng của Rin qua điện thoại nội bộ, nhưng không hề có phản hồi. Tiếp theo, họ thẩm vấn nhân viên tại quầy hỗ trợ khách hàng rồi đưa cho cô ấy xem thẻ cảnh sát, nhưng cô ấy trả lời quanh co: “Tôi không biết thông tin gì đâu.” Không còn lựa chọn nào khác, họ bước ra ngoài và bắt gặp một người làm vườn đang sợ hãi. Cuối cùng họ đã có được vài manh mối về tung tích của người mẹ.

“Cô ấy rời khỏi ngôi nhà với tay cầm bó hoa, nên chắc là cô ta đã đi thăm mộ.”

“Mộ? Nó được làm xong nhanh vậy sao...?”

“Tôi không rõ lắm nhưng hình như có chuyện đã xảy ra... Cô ta nói có thể sẽ rời căn hộ một thời gian… Tôi không nghe rõ chi tiết nhưng thật là bất thường... Còn chưa cúng Thất đầu mà...”

Đang nói chuyện, người làm vườn lấy ra một bức ảnh chụp chung với Rin cùng khuôn mặt có biểu cảm dịu dàng, trên đó còn có chữ ký của Rin.

“Cô bé đó rất là ngoan. Mỗi ngày cô bé đều rời đi và nói 'Cháu đi đây ạ!' và khi về thì 'Cháu về rồi ạ!' với giọng nói tràn đầy năng lượng. Tôi xem cô bé giống như cháu mình vậy... nhưng thật đáng thương... Mẹ nó thì ngày một tiều tụy, nhưng trách sao được... Cháu nó chỉ mới 16 tuổi thôi mà!? Tôi sẵn lòng chịu thay nỗi đau này cho bà mẹ nếu có thể.”

Người làm vườn nhẹ nhàng lau nước mắt bằng chiếc khăn quàng trên cổ. Khi nhìn thấy ai đó khóc vì Rin, cả Ichijo và Mika phân vân không biết có nên tiết lộ danh tính thật của cô hay không. Rin mỉm cười với mọi người, ngay cả đối với những người bình thường chỉ lướt thoáng qua trong cuộc sống của cô. Nhưng thực sự Rin đã phản bội những người tốt bụng đó, và chắc chắn Rin từ tận đáy lòng đã rất mong chờ họ bị sốc. Rốt cuộc, cô sắp giết chết hàng chục ngàn người hâm mộ đã yêu quý mình.

Câu nói “cô bé đó rất là ngoan” chẳng khác nào đâm xuyên trái tim của Ichijo và Mika.

Sau khi nghe tin Rin được chôn cất trên đỉnh một ngọn đồi giữa thành phố, cả hai tiếp tục di chuyển. Trên đường đi, Ichijo gọi “Natsume này” với Mika đang đi trước.

“Dạ?”

“…Em ổn không?”

“Dạ? Ổn cái gì chứ?”

“…À không, chỉ là trông em có vẻ hơi suy sụp.”

“Hoàn toàn không phải đâu anh.”

“Vậy hả…”

“…Hay đấy là nói dối nhỉ.”

“Hửm…?”

“Mấy ngày gần đây thực sự đã tác động đến em…”

“Dĩ nhiên rồi.”

“Nhưng… chán nản cũng chẳng ích gì, nên em đã cố gắng hết sức để tỏ ra vui vẻ.”

“…Anh hiểu rồi… nhưng đừng gắng gượng quá nhé.”

“Anh Ichijo mà nói vậy thì chẳng có tí thuyết phục nào đâu.”

Môi Mika hơi nhếch lên và nở một nụ cười buồn bã.

“Cũng đúng... nhưng với tư cách là cấp trên, để anh nói với em điều này. Đừng làm quá sức, nếu có nhiều khó khăn hơn thì đừng ngại cho anh biết. Anh sẽ cố gắng giúp em trong khả năng của mình.”

“Cảm ơn anh. Vậy nếu mà chịu hết nổi rồi thì em sẽ trông cậy hết vào anh đấy, cứ chuẩn bị đi nha.”

“Ừ.”

Ichijo coi Mika là một cấp dưới đặc biệt không thể thay thế. Vì thế anh mới nói với cô điều đó. Tuy vậy anh vẫn không hiểu được hết những cảm xúc sâu thẳm trong ánh mắt Mika. Ichijo không phải là thần thánh, nên anh không thể biết rằng điều đó sẽ khiến anh đau khổ sau này.Khi cả hai đi qua một lối vào hình vòm và đi dọc theo một con đường nhỏ lát đá, họ bắt gặp một nghĩa trang kiểu Tây được bao quanh bởi những bông hoa theo mùa, vô số bia mộ kiểu cách rải rác khắp mọi nơi, trong đó có nhiều cây thánh giá và tượng thiên thần. Khung cảnh trái ngược với vẻ ngoài điển hình của nghĩa trang, mang một vẻ đẹp phù hợp với thần tượng Togibe Rin.

Ở giữa bia mộ bằng đá cẩm thạch trắng tinh khôi là một thiết kế hoa linh lan trên tranh kính, khắc bên dưới là tên thật của cô, Yamano. Yamano Manami, đã qua đời ở tuổi 17. Nếu chỉ là một con người thì cô ấy đã ra đi khi còn quá trẻ. Ban đầu sẽ có tháp đá được thiết kế theo những bài hát của cô và trang trí xung quanh mộ. Những bức chân dung tự họa và chữ ký viết tay như "Cảm ơn chủ nhân!" được khắc trên bia mộ như graffiti. Nhiều fan hâm mộ cũng đã đến dâng hoa để tưởng nhớ... Nếu Togibe Rin vẫn được coi như một cô gái loài người, thì cảnh tượng đó cũng sẽ trở thành hiện thực. Trên bia mộ có dòng chữ:

[RIN TOGIBE 1997 - 2013]

Rin Togibe… “Rinto, Gibe”… “Chết đi, con người”... Fan hâm mộ sẽ tiếp tục đến bên bia mộ này, dâng hoa viếng mà không hề biết rằng cái tên mang ý nghĩa như vậy. Để ngăn chặn điều đó, cảnh sát cần phải công bố sự trở lại của các Dạng Sống Không Xác Định cho công chúng càng sớm càng tốt.

Một bó hoa lớn được đặt trước bia mộ Yamano nhưng không thấy người mẹ đâu cả.

“Chúng ta chậm chân rồi sao…”

Sau khi Ichijo lẩm bẩm, anh và Mika lập tức rời khỏi đó để tìm điểm đến tiếp theo của mẹ Rin.

Nhưng đúng lúc đó, một cơn gió đột ngột bao trùm lấy họ, mang theo hương thơm ngột ngạt của hoa hồng. Trong khoảnh khắc, toàn thân Ichijo rùng mình. Anh quay lại, chạm mặt với bóng dáng người phụ nữ mà mình không thể nào quên được.

Trong một bộ vest trắng, mái tóc đã dài giờ đây còn dài hơn nữa, vẻ ngoài của ả gần như không thay đổi so với ngần ấy năm, đường nét khuôn mặt quý phái nhưng đầy mê hoặc càng rõ nét hơn theo thời gian, hình xăm hoa hồng trắng trên trán ả ánh lên một tia sáng lạnh lẽo.

“…Vậy ra mi vẫn còn sống…!”

Trước lời nói của Ichijo, Mika sau đó lẩm bẩm theo bản năng.

“…Số B-1…!?”

13 năm trước, Ichijo đã bắn nhiều phát đạn kinh hoàng vào ngực ả, ngay trước khi Godai chuẩn bị bước vào trận quyết chiến với Số 0. Tuy nhiên, ả nở một nụ cười nhợt nhạt và thì thầm bằng ngôn ngữ của mình rồi rơi xuống dưới mặt nước. Đó là những câu từ mà Ichijo chưa bao giờ nghe qua... và anh đã băn khoăn về ý nghĩa của chúng vô số lần, mặc dù anh biết chắc sẽ không thể nào có câu trả lời. Nhưng Ichijo đã luôn cảm thấy một nỗi bất an... Đó là nụ cười ngạo mạn mà ả để lại liệu có mang ý nghĩa "Ta sẽ không bao giờ chết" hay "Trò chơi vẫn chưa kết thúc", và mối lo ngại đó hóa ra không hề thừa.

Số B-1 chỉ im lặng nhìn Ichijo như thể cô ả đang hồi tưởng lại quá khứ một cách trìu mến. Ichijo sau đó chĩa súng vào ả. Mika cũng hành động tương tự. Số B-1 cười sảng khoái để đáp lại.

Ichijo kiềm chế sự thôi thúc muốn bóp cò và hỏi:

“…Sao mi lại tới đây!?”

Số B-1 không trả lời, tiếp tục hướng lòng bàn tay về phía bia mộ Yamano, cánh tay ngay lập tức biến thành những xúc tu thực vật quấn lấy bia mộ một cách hung bạo, rồi nghiền nát nó thành từng mảnh.

Khi Ichijo và Mika vẫn đang cân nhắc việc nổ súng, tay của Số B-1 đã trở lại trạng thái ban đầu.

Bó hoa của bà mẹ bị thổi bay, những cánh hoa từ từ bay ra khắp khuôn viên, Số B-1 quay người và vẫn im lặng. Ngay sau đó một tiếng súng vang lên, người đã bắn vào chân ả là Mika. Khi Số B-1 dừng bước, Mika hỏi ả bằng giọng trầm đầy đe dọa:

“Mau trả lời đi… Nếu không thì…”

Khi Mika chuẩn bị nạp đạn tiếp, Ichijo đã ngăn cô lại và hỏi Số B-1 một lần nữa.

“…Sao mi lại tới đây?”

Sau đó Số B-1 từ từ quay lại đối mặt một lần nữa, với ánh mắt trịch thượng như đang chế giễu họ vì không biết câu trả lời.

“Bị Rinto chôn cất chính là nỗi ô nhục lớn nhất… Bảo vệ niềm kiêu hãnh của Gurongi là nhiệm vụ của ta.”

“…Nhưng, mi đã giết Nakata đúng chứ!?”

Trước câu hỏi đó, Số B-1 trả lời mà không thay đổi vẻ lạnh lùng.

“Zarubo đã phá vỡ quy tắc của Gegeru khi tìm kiếm trợ giúp từ người chơi khác. Những kẻ quên đi niềm kiêu hãnh của mình sẽ bị loại trừ, và bị tước lại linh thạch là điều đương nhiên.”

“Quan trọng hơn…”

Mika vừa nói vừa nạp đạn vào khẩu Python của mình.

“Rốt cuộc là có tàn tích thứ hai phải không? Và chính mi là kẻ đã mở nó ra!?”

“Thứ hai…? Đó là ngọn đồi đầy nhục nhã đầu tiên.”

Chỉ với câu đó, Ichijo và Mika đã hiểu được đại khái tình hình. Bên trong tàn tích mới được phát hiện có những Dạng Sống Không Xác Định đã bị phong ấn, chúng thậm chí còn trước cả những kẻ xuất hiện vào 13 năm trước. Số B-1 đã giải trừ phong ấn đó, hồi sinh nhiều Gurongi và khiến chúng hòa nhập vào xã hội loài người. Trong số đó có giám đốc Nakaken Valves Nakata và Togibe Rin.

“Tàn tích đó sớm muộn gì cũng sẽ được Rinto tự tay mở ra thôi. Ta chỉ làm điều đó sớm một chút.”

“...Còn bao nhiêu tên nữa đây!? Những kẻ khác tham gia Trò chơi là ai!?”

“Phải hỏi cả kẻ thù sao? Bọn mi quả là kém cỏi.”

Trong phút chốc, Mika bắn tiếp một phát từ khẩu Python. Ichijo không tin vào mắt mình, Mika vốn luôn điềm tĩnh nay đã nổi cơn thịnh nộ và bóp cò lần thứ hai. Viên đạn căng não bay thẳng vào ngực Số B-1. Cứ như vậy thì câu trả lời mà họ muốn biết vẫn sẽ chỉ là bí ẩn và rơi vào bóng tối.

Tuy nhiên, tóc của Số B-1 ngay lập tức biến thành những xúc tu quấn quanh viên đạn ngay trước khi chạm ngực, hấp thụ lực tác động. Khi nhận ra rằng hành động của mình trở nên khát máu, khuôn mặt Mika vừa nhẹ nhõm vừa kinh ngạc.

Tóc của Số B-1 trở lại hình dạng ban đầu, và khi đạn rải rác xuống mặt đất, ả nói với Mika với vẻ trịch thượng.

“Còn một người chơi nữa. Nhưng bọn mi không thể làm gì thêm đâu.”

“Cái gì…!?”

“Kẻ đó cực kì hoàn hảo… Và nếu không may bọn mi phải đối mặt với hắn, sẽ không cách nào để bọn mi hạ gục hắn đâu.”

“...Ý mi là gì…!?”

“Đừng so sánh sức mạnh của hắn với mấy kẻ như Geragu hay Zarubo. Cả Kuuga Đen Hoàng Kim cũng không biết có đánh nổi không nữa.”

“Cái gì…!?”

Câu nói đó có sức nặng thực sự đè lên họ. Nếu ngay cả Kuuga Đen Hoàng Kim cũng không thể đánh bại kẻ đó, nghĩa là hắn còn hơn cả cá thể mạnh nhất của bộ tộc Gurongi - N Daguva Zeba, tên Gurongi mà Yuusuke đã liều mạng chiến đấu 13 năm trước. Ichijo chợt nhìn ra khẩu Python của Mika đã bắt đầu rơi xuống từ từ do trọng lực. Khuôn mặt sợ hãi của cô đang nhanh chóng tái nhợt.

Số B-1 một lần nữa bình tĩnh quay lại và tao nhã bước đi. Ichijo cố gắng bắn nhiều phát vào lưng ả, nhưng B-1 biết rõ chuyển động của anh một cách hoàn hảo, mái tóc ngay lập tức hấp thụ chúng như những xúc tu, khiến những viên đạn rơi ngay xuống đất.

Ichijo và Mika sau đó bị tấn công bởi một cơn gió dữ dội và những cánh hoa hồng trắng, chúng cản trở tầm nhìn của họ chỉ trong giây lát, rồi bóng dáng Số B-1 biến mất khỏi đó.

“...Em thực sự xin lỗi…”

Mika yếu ớt nói. Nhìn thấy cấp dưới chán nản của mình, Ichijo đành gác lại vấn đề này. Trong quá khứ, Ichijo cũng đã từng mất bình tĩnh trước sự tàn bạo của một Dạng Sống Không Xác Định. Vào lúc đó, người mà Ichijo đổ lỗi nhiều nhất không ai khác là chính mình.

“…Ả ta nói vẫn còn một tên nữa.”

“Vâng…”

“Hãy tiếp tục đi tìm mẹ của Rin. Chúng ta cần có được chiếc smartphone đó.”

Truyện Chữ Hay