Tiểu Thuyết Kamen Rider Kuuga

chương ba: thiên phi (amadam) pt.1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Lúc đó đáng ra ông phải ôm cô ấy chứ, dễ hiểu mà?”

Trước giọng điệu thản nhiên của Tsubaki Shuichi, Ichijo thất vọng trả lời.

“Ông chỉ nói được như thế thôi sao? Không thể nào, tôi gần gấp đôi tuổi cô ấy, biết không hả?”

“Đồ ngốc, vậy nên nó mới xảy ra đấy. Lớn tuổi hơn nghĩa là điềm tĩnh trong mọi việc. Bởi vì tất cả kinh nghiệm ông có, những điều ông làm sẽ trở nên tuyệt vời đối với cô ấy. Nếu không bê đê hay gì khác, thì sao lại phải ngần ngại nhỉ?”

“Được rồi, được rồi.”

“Này nhé, nếu đã đến mức đó thì ôm cô ấy là phép lịch sự bình thường mà.”

“Lần đầu tiên tôi nghe đến phép lịch sự như thế đấy.”

Ichijo đang hối hận khi kể cho người bạn thân nhất thời trung học của mình những chuyện riêng tư trong thời gian ở Kyoto. Ý định của Ichijo chỉ là để cho thấy Mika, mặc dù hơi say nhưng vẫn đam mê điều tra. Nhưng cuối cùng tên này vẫn luôn nói về chuyện yêu đương, Ichijo nghĩ, và mỉm cười gượng gạo trong lòng.

“Đó là vì ông chưa bao giờ gặp Natsume trước đây. Cô ấy không phải là loại con gái như vậy đâu.”

“Này nhé, ông sẽ phải hối hận vì đã đối xử với cô nàng như một đứa con nít như thế. Cô Natsume đó cũng đã 27 tuổi rồi mà.”

“Tính cách không phải lúc nào cũng thay đổi khi già đi đâu. Nhìn xem, ông vẫn là một kẻ săn gái từ thời trung học!”

“Gớm ạ! Tôi từ một kẻ săn gái nghiệp dư đã lên chuyên nghiệp rồi đấy nhé! Nghe này, phụ nữ qua tuổi 25 đều cảm thấy lo lắng. Nếu hẹn hò với họ ít nhất một năm, 'hôn nhân' chắc chắn sẽ xuất hiện. Hãy nói với cô ấy rằng vẫn còn hơi sớm, làm sâu sắc thêm mối quan hệ và cuối cùng hai người sẽ gắn kết với nhau. Theo nghĩa nào đó thì đấy chính là điểm mà ông cần chiều chuộng họ nhất. Vậy nên ông cần hẹn hò với Natsume!”

“Thế quái nào ông lại có logic như thế chứ?”

“Tôi chỉ muốn thấy vẻ thảm hại của ông khi bị phụ nữ trêu đùa thôi.”

Khi họ tiếp tục đùa giỡn vô nghĩa, những ngón tay của Tsubaki vẫn đang gõ lách cách trên bàn phím laptop. Trên màn hình hiển thị thông tin liên quan đến việc khám nghiệm tử thi chính thức của một xác chết. Đó là từ hồ sơ y tế của Bệnh viện Thủ đô Tokyo. Tsubaki Shuichi làm việc tại bệnh viện Kanto với tư cách là bác sĩ, và là một trong những đồng nghiệp quan trọng nhất của Ichijo. 13 năm trước, anh làm giám định y tế trong chuyên án Dạng Sống Không Xác Định, tìm kiếm phương thức hoạt động của chúng bằng cách khám nghiệm tử thi các nạn nhân và xác định nguyên nhân cái chết. Anh cũng gần như là bác sĩ riêng cho Godai sau khi có được khả năng biến thân, thậm chí anh đã từng nhiều lần cứu mạng Godai khỏi nguy hiểm. Dù gì thì đó cũng là minh chứng cho thấy Ichijo hoàn toàn tin tưởng Tsubaki.

Cả hai đều cùng quê, họ gặp nhau lần đầu vào năm đỗ vào trường trung học Asahigaoka của tỉnh Aichi. Ngôi trường này nổi tiếng với sự tự do và là trường duy nhất trong tỉnh không có chính sách khắt khe về đồng phục. Có một tỷ lệ chênh lệch lớn về năng lực học tập và việc đề cao tính cá nhân, thậm chí học sinh được phép nhuộm tóc và xỏ khuyên. Tuy nhiên, Ichijo trong 3 năm theo học đã luôn tuân thủ các nội quy chính thức của trường và mặc đồng phục phù hợp. Mặt khác, Tsubaki hồi đó cũng là một kẻ săn gái giống như bây giờ và khá nổi tiếng với các nữ sinh. Thành tích học tập của anh thuộc top đầu và đạt điểm cao nhất trong suốt thời trung học. Khi theo học tại Asahigaoka, lần đầu tiên anh nếm mùi thất bại cay đắng khi chỉ đứng thứ hai, và người chiếm lấy vị trí đầu tiên không ai khác chính là Ichijo.

Sau đó, Tsubaki bắt đầu coi Ichijo là đối thủ và cố gắng cạnh tranh bất cứ khi nào có thể. Ichijo không chú ý đến những gì mình làm, điều này chỉ càng làm tăng thêm ngọn lửa trong Tsubaki. Đến mùa thu năm nhất, Tsubaki đã vượt qua Ichijo. Kể từ đó, họ không ngừng vượt mặt nhau, nhưng vì họ cảm thấy mình sẽ không bao giờ hợp cạ nên mối quan hệ đó cũng không thể thân thiết được. Khi cả hai học cùng lớp vào mùa xuân năm hai thì chuyện đã thay đổi. Giáo viên tiếng Anh liên tục giới thiệu một nhà xuất bản cụ thể về từ điển Anh-Nhật, đến mức ông nói luôn rằng những nhà xuất bản khác đều chỉ đáng vứt đi. Tsubaki đang ngồi ngay phía trước lớp và đang sử dụng một cuốn từ điển “khác”, anh quay mặt về phía thùng rác phía bên kia căn phòng và ném cuốn từ điển, nó rơi thẳng vào thùng rác. Sau khi Tsubaki định đổ lỗi cho giáo viên vì đã bắt cậu làm vậy, Ichijo đứng dậy khỏi chỗ ngồi và cũng vứt cuốn từ điển của mình đi. Thấy rằng ngay cả Ichijo ngoan ngoãn cũng làm theo lời mình, thầy giáo không còn cách nào khác đành phải thừa nhận mình đã đi quá xa.

Chuyện đó đã giúp họ hiểu nhau hơn. Cuối cùng, sau khi thử bắt chuyện làm quen, họ nhận ra rằng mình thực sự có nhiều điểm chung. Chẳng hạn như cuốn sách tranh yêu thích của họ là “Con mèo sống 1 triệu lần”, cả hai đều từng mê sưu tập tem hồi xưa, khóc vì bộ truyện tranh shoujo đã mượn từ các bạn nữ cùng lớp hồi cấp hai…họ có chung nhiều sở thích bất ngờ. Cả hai cũng chuyển đến Tokyo khi theo đuổi tham vọng đại học của mình. Con đường đã bị chia cắt khi họ trở thành cảnh sát và bác sĩ, nhưng cả hai đều đã vượt qua ranh giới và trở thành người đứng đầu trong lĩnh vực của mình. Cả hai môi trường họ lớn lên và tính cách có thể rất khác nhau, nhưng có lẽ đều đi cùng một hướng. Nếu bỏ qua phần theo đuổi các cô gái thì đúng là như vậy.

Một trong những lần hiếm hoi trong đời, Ichijo đã nhờ Tsubaki một ân huệ to lớn. Ichijo muốn Tsubaki bí mật lấy kết quả khám nghiệm tử thi chính thức của Koichi Nakata. Trước đây, Sugita đã điều tra độc lập mối nghi ngờ về sự liên quan của Nakata trong các vụ án về buồng oxy. Tuy nhiên gần đây, vì lý do nào đó mà thông tin liên quan đến Nakata đã bị hạn chế.

“Rõ ràng là Sugita đang cố trì hoãn việc hỏa táng Nakata. Theo tôi được biết thì, thi thể của Nakata thực ra đã bị đốt trước ngày dự kiến. Có vẻ như sẽ thuận tiện hơn cho nhà tang lễ do nhiều hoàn cảnh khác nhau.”

“Hoàn cảnh khác nhau à… Chúng ta cũng có nhiều chuyện đang xảy ra ở đây. Vẫn chưa có bất kỳ thông tin mới nào cả.”

“Chắc chắn ai đó đang bưng bít thông tin lại.”

“Ừ. Dạng Sống Không Xác Định cũng từng giống vậy. Cho đến rất lâu sau khi sự vụ xảy ra thì thông tin về chúng mới được công bố rộng rãi. Khi tình hình trở nên thực sự tồi tệ, có một luật thép là thông tin phải được lan truyền sau khi sự việc được giải quyết.”

“Câu hỏi đặt ra là, ai đã kiểm soát thông tin, làm vậy để làm gì? Thường thì không thể nào Sở Cảnh sát Trung ương nơi tôi làm việc lại không có thông tin đó trong tay.”

“Chắc là vô vọng rồi. Tôi sẽ phải liên hệ với người quen nhưng, à, đừng mong đợi nhiều nhé.”

“Nhờ ông.”

“Quan trọng hơn…”

“Hửm?”

“Đây có thật là điều ông thực sự muốn nói không vậy?”

Hình ảnh hiển thị trên màn hình của Tsubaki chính là hình ảnh mà Mika đã cho Ichijo xem trước đó, một Kuuga màu trắng.

“Biết rồi hả… Ông nghĩ sao?”

“Chà, mờ thế thì khó mà khẳng định. Trông như ảnh của một kẻ đã biên tập chỉnh sửa vậy. Ai mà biết được, chắc lại là một trong những vụ bắt chước nữa.”

“Trước đây đã có rất nhiều vụ như vậy nhưng đây là lần đầu tiên có một Kuuga màu trắng.”

“Hmm… Chuẩn đấy, hẳn ông phải cực kỳ hứng thú đến việc này.”

“Chỉ có một điều làm tôi chú ý thôi.”

“......Trắng à.”

Đó là màu sắc của hình dạng Yuusuke lần đầu biến thành… Màu trắng dường như tượng trưng cho sự bối rối và xa lạ trong cơ thể mà cậu đang trải qua. Đó được gọi là “Dạng Sống Không Xác Định Số 2”, và là giai đoạn chưa hoàn thiện của Kuuga màu đỏ - Dạng Sống Không Xác Định Số 4, hình thái phù hợp hơn cho chiến đấu. Đó là lý do tại sao khi Kuuga thay đổi thành các màu khác như xanh lam, xanh lục và tím để thích ứng với sự tiến hóa năng lực, cảnh sát chỉ đơn giản gọi là Số 4 có màu khác. Đã có một khoảng thời gian Kuuga trở lại hình dạng màu trắng, nhưng vì cảnh sát không công bố thông tin đó nên Ichijo khó mà tin rằng người dân sẽ biết về sự trở lại của Kuuga trắng. Nhưng hình ảnh của Kuuga quả thực đã xuất hiện một lần nữa, và lần này là Kuuga màu trắng.

“Nếu đúng là cậu ta, nghĩa là sức mạnh đã suy yếu đáng kể.”

“Ừ.”

“Khả năng đó tin được không đây?”

“...Ý ông là gì?”

“Tôi vẫn còn nhớ rất rõ cho đến bây giờ. 13 năm trước, sau khi cậu ta đánh bại Số 0....... một thời gian sau ông đến đây phải không?” Tsubaki hỏi.

“Phải.”

“Dù đã bị thương nặng sau trận chiến đó, nhưng cậu ta đã hồi phục một cách thần kỳ nhờ sức mạnh của Amadam. Rồi cậu ấy bắt đầu một chuyến phiêu lưu mới mà chỉ tạm biệt ông, đồng thời nhờ ông nói lời tạm biệt những người còn lại thay cho mình.”

“Đúng vậy.” Ichijo nói.

“Đó là nói dối phải không?”

Tsubaki nhìn Ichijo bằng ánh mắt sắc bén. Ichijo nhìn lại kiên quyết. Chỉ mới vài giây trôi qua nhưng Ichijo cảm thấy lâu hơn rất nhiều.

“Điều gì khiến ông nói thế?” Ichijo nói.

“Tôi còn nhớ lúc đó là đã hỏi ông một câu. ‘Ông có nghĩ Godai hiện đang mỉm cười không?’ Nhưng ông chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ bầu trời xanh trong với vẻ mặt phức tạp, phớt lờ câu hỏi của tôi.”

“Đó là…”

“Thường ông sẽ trả lời những câu như ‘Tôi chắc chắn vậy.’”

“………”

“Đó là vì ông thành thật với bản thân. Đó là điểm yếu của ông. Vậy nên tôi đã từ bỏ anh chàng đó rồi. Nhưng hình ảnh này đã khiến ông phải chú ý nên tôi nghĩ khả năng là có.”

“Ừ… Khả năng vẫn còn đó.”

Ichijo nhớ đến những ký ức nặng nề và bắt đầu kể lại chi tiết cho Tsubaki. Ký ức về những gì đã xảy ra trong trận bão tuyết đó.“Có vẻ như vết nứt trên thắt lưng vẫn chưa lành rồi. Vậy nên là…xin anh hãy nhắm vào đây nếu lúc đó xảy ra.”

Godai Yuusuke chỉ vào bụng mình và nói với nụ cười dịu dàng. Để đánh bại Số 0, cậu phải sử dụng được sức mạnh tối thượng. Nếu như Yuusuke trở thành “Kẻ mang đến bóng đêm tối thượng”, Ichijo phải tự tay dừng cậu ta lại bằng cách bắn đạn gây tổn thương thần kinh vào chỗ đó. Ichijo đã chuẩn bị đầy đủ tinh thần để bóp cò nếu thời điểm đó đến. Kể từ khi thề với Tổng thanh tra Matsukura rằng “Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ loại bỏ cậu ấy”, Ichijo đã quyết tâm.

Godai Yuusuke thực hiện lần biến thân cuối cùng thành Kuuga đen, và đã biến mất trong cơn bão tuyết. Chỉ trong chốc lát nhưng Ichijo đã nhìn thấy rõ ràng đôi mắt đó màu đỏ. Đó là minh chứng cho thấy Godai đã chiến thắng bóng tối và giữ được sự tỉnh táo. Ichijo cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng đồng thời ngực anh cũng thắt lại. Bất chấp việc Godai còn giữ được trái tim nhân hậu, cậu vẫn buộc phải thực hiện việc giết chóc cuối cùng.

Ichijo chạy. Với tất cả tâm trí, anh chạy. Godai sẽ thắng. Đó là những gì anh tin. Anh muốn nhìn thấy khoảnh khắc Số 0 ngã xuống trong trận chiến, và anh muốn được ôm lấy Godai… Chỉ với những suy nghĩ đó, anh chạy vào khu rừng bạc, chống chọi với tuyết rơi tát vào mặt, rồi đôi chân trở nên chậm lại. Đột nhiên tầm nhìn của anh mở ra, một vùng đồng bằng bị bao phủ trong bão tuyết mờ mịt hiện ra trước mắt. Nhìn thấy cảnh tượng hai cơ thể ngã gục ở trung tâm, Ichijo hiểu rằng cuộc chiến sinh tử đã kết thúc.

Cậu ta chưa bao giờ đánh mất trái tim mình. Godai Yuusuke đã chiến đấu đến cùng. Trong cơn bão tuyết dữ dội đến mức không thể phân biệt giữa trời và đất, Số 0 đã bị đánh bại và chìm trong tuyết.

“Godai…”

Mình đã quá muộn rồi, Ichijo nghĩ khi đứng ngay tại chỗ. Godai đã chiến đấu với hy vọng từ mọi người giao phó cho, vậy mà Ichijo thậm chí còn không thể ở đó, đỡ lấy cậu bằng hơi ấm của mình.

“GODAIIII!!!”

Khoảnh khắc Ichijo gào thét lên, một cơn gió bất ngờ thổi tung tuyết và cản trở tầm nhìn một lần nữa. Khoảng cách giữa hai người là bao xa? Càng vùng vẫy, gió càng thổi dữ dội, có lúc khiến anh không thể bước thêm bước nữa. Cuối cùng, khi đến được trung tâm vùng đồng bằng đầy tuyết, anh tìm thấy xác của Số 0 bị tuyết phủ kín, còn Godai thì đã mất tích. Ichijo tuyệt vọng cố gắng xúc tuyết, nhưng cơn bão đã xóa sạch mọi dấu vết của Godai. Cuối cùng, Ichijo không thể tìm thấy cậu.“Có lẽ Godai không muốn tôi nhìn thấy cậu ấy nếu không có nụ cười… Có lẽ vậy.”

“Vậy nên ông đã giữ mọi thứ trong lòng và nói với mọi người rằng Godai đã bắt đầu một chuyến phiêu lưu khác.”

“Đến bây giờ, tôi vẫn kiểm tra xem có thi thể nào chưa được tìm thấy ở khu vực đó hay không. Tính đến lúc này thì chưa có điều tồi tệ nào xảy ra.”

“Nên là vẫn có khả năng đó phải không?”

Tsubaki quay lại nhìn hình ảnh giống Số 2 hiển thị trên màn hình.

“Nhưng nếu đúng như vậy, có khi cậu ấy sẽ trở lại và đánh mất nụ cười của mình một lần nữa…”

Ichijo ngẫm nghĩ về lời nói của Tsubaki và im lặng một lúc. Đôi mắt anh sau đó từ từ quay trở lại màn hình.

“Sau đó, tôi cứ lặp đi lặp lại một giấc mơ.”

“Mơ…?” Tsubaki thắc mắc.

“Đúng… Nó luôn ở một đất nước xa xôi nào đó, cùng những đứa trẻ trên bãi biển cát trắng tinh khôi. Bầu trời xanh trong và những con sóng lăn tăn… Nó giống như xứ thiên đường vậy. Bọn trẻ nô đùa với nhau rất vui vẻ nhưng lần nào cũng có chuyện bất ngờ xảy ra và cuối cùng chúng lại đánh nhau. Sau đó, một anh chàng đeo ba lô sẽ vô tư chạy vào và bắt đầu tung hứng những quả bóng. Kỹ năng đó khiến bọn trẻ ấn tượng đến mức nụ cười dần dần xuất hiện trở lại trên khuôn mặt chúng…”

Có lẽ đã tưởng tượng được cảnh đó, Tsubaki cũng bắt đầu mỉm cười.

“...Sau khi nhìn thấy điều đó, cậu ta sẽ chuyền bóng cho bọn trẻ và giơ ngón cái lên với nụ cười đặc biệt trước khi bắt đầu một cuộc hành trình khác…”

“…Một giấc mơ à…”

“Một giấc mơ…”

“...Hiểu rồi…”

Tsubaki lẩm bẩm những lời đó mà không nhìn Ichijo, anh hướng mắt về phía bầu trời xanh ngoài cửa sổ.

“Chà, thế thì chịu rồi, đi ăn gì đó thôi nào.”

Ichijo chấp nhận lời đề nghị của Tsubaki, họ cùng lên xe đến quán cà phê quen thuộc. Ichijo cảm thấy hơi lo lắng về ý của Tsubaki khi nói “thế thì chịu rồi”, nhưng anh ngạc nhiên hơn về chính chiếc xe của Tsubaki. 13 năm trước, đó là chiếc xe Chevrolet Corvette Stingray mui trần màu đen trông khá ấn tượng, nhưng giờ đây lại là một chiếc Fiat 500F cũ với tông màu ngọt ngào. Đây là đồ cổ từ năm 1965, chiếc ô tô nhỏ dài chưa tới 3 mét, không chỉ có dây an toàn mà còn có cả điều hòa. Nó đã được đăng ký trước năm 1969 nên không bị ảnh hưởng bởi chính sách yêu cầu thắt dây an toàn, nhưng dù sao đi nữa thì Ichijo vẫn bối rối không hiểu sao Tsubaki lại chọn chiếc xe đặc biệt này.

“Lái con xe cũ kỹ này hẳn là khó khăn lắm nhỉ.”

“Đồ ngốc. Ngày nay phụ nữ rất thích những chiếc xe như thế này đấy.”

“Thật vậy sao?”

“Đúng là mấy con xe này tốn nhiều công sức hơn. Khói sẽ đột nhiên thoát ra khỏi động cơ khi đang lái xe, gây khó chịu khi dừng đèn giao thông, ... Nhưng đối với cả ô tô và phụ nữ, ông càng nỗ lực thì tình yêu càng trở nên có giá trị”.

“…Chà, nếu ông thấy ok thì cũng được thôi…”

Khi nói xong, cuối cùng Tsubaki cũng đến được một góc phố và dừng xe ở một bãi đỗ nhỏ. Sau đó Tsubaki đưa Ichijo đến một cơ sở gần đó.

“Này, nơi đây là…”

“Ờ. Đại học Jounan.”

“Không phải ta đang đến quán cà phê quen thuộc sao?”

“Có một quán cà phê rất cao cấp trong sảnh này, đó là quán mà tôi hay ngồi.”

Bước vào quán cà phê mới được xây cách đây vài năm với trần nhà cao đặc biệt, họ thu hút sự chú ý của một người phụ nữ mặc áo phông Ito Jakuchu và váy maxi phong cách caribbean, cô ấy đứng dậy chào đón họ. Với kiểu tóc bob ngắn nữ tính, cô cầm một cuốn sổ ghi chú và một cây bút chì, cùng với một tấm thẻ ID treo trên cổ có ghi chức danh “Phó giáo sư”. Và cái tên theo sau danh hiệu đó là… “Sawatari Sakurako”.

“Cô Sawatari…!?”

“Đã lâu không gặp, anh Ichijo!”

“Cô vẫn chẳng hề thay đổi chút nào nhỉ.”

“Thật sao? Dù có là tâng bốc thì tôi cũng rất vui khi nghe!”

Đôi mắt cô có hình trăng lưỡi liềm mỗi khi cười, vẫn như ngày nào. Nhưng lần này cô trông dịu dàng hơn, mang đến vẻ ngoài của một phụ nữ trưởng thành. Dường như cô đã già đi một cách xinh đẹp vì kiến thức và kinh nghiệm đã từng trải.

“Không, gã này nịnh nọt dở òm từ hồi bọn tôi học trung học rồi. Cậu ta nói thật đấy.”

“Vậy thì tôi sẽ tin anh Tsubaki và xin nhận lời khen đó. Ồ đúng rồi, cảm ơn anh vì bữa ăn lúc nãy nhé.”

“Không có gì đâu mà, bất cứ lúc nào cũng được hết.”

Ichijo chuyển ánh mắt về phía Tsubaki, anh ta đáp lại bằng cách vờ như không biết. Tên này thực sự vẫn còn theo đuổi Sawatari à? Nhưng xét theo bầu không khí thì có vẻ như cậu ta chẳng tiến triển tí gì, Ichijo nghĩ khi đọc tình hình. Nếu họ thực sự có mối quan hệ đó, cô đã không cảm ơn anh khách sáo như vậy. Dù vậy, Ichijo thấy Tsubaki trong tâm trạng vui vẻ như vậy có chút dễ thương.

“Tôi rất cảm kích vì hai anh đã dành thời gian đến đây vì tôi ngày hôm nay.”

“Hở? …Vậy chính cô Sawatari là người đã mời chúng tôi à?”

“Vâng. Tôi đã nhờ anh Tsubaki đưa anh đến đây khi có dịp ạ.”

“Trời ạ, ông hỏi kiểu gì vậy Ichijo? Tôi đã nói với ông lý do ta tới đây rồi mà.”

Ichijo cuối cùng cũng hiểu ý của Tsubaki khi nói “thế thì chịu rồi”.

Khi họ cùng Sakurako đi dọc hành lang, có thể nghe thấy tiếng gọi “Cô Sawatari” từ nhiều sinh viên đi ngang qua. Và mỗi lần như vậy, cô đều dừng lại và dành thời gian để trả lời chân thành những câu hỏi của họ. Rõ ràng là các sinh viên đều kính trọng và yêu mến cô.

“Ôi cô ơi! Em đã xem bộ phim Lupin siêu cổ đó rồi ạ! Chiếc xe Fiat thực sự rất đáng yêu nhỉ! Cô vẫn chưa định mua một chiếc sao?”

Nghe nữ sinh đó kể, Ichijo ngay lập tức hiểu ra lý do đằng sau chiếc xe của Tsubaki. Trong một bộ phim điện ảnh của anime Lupin Đệ Tam, do Miyazaki Hayao đạo diễn và chiếu tại rạp hơn 30 năm trước, nhân vật chính đã lái chiếc Fiat 500F.

“Hmm, sau khi nhờ người quen cho xem chiếc xe thực tế, cô không chắc là mình đã sẵn sàng mua đâu. Mẫu mới cũng khá đắt nữa. Chà, dù sao thì cô cũng không thực sự nghĩ đến nó nhiều lắm.”

Ichijo có thể cảm nhận được Tsubaki xì hơi như một quả bóng sau khi nghe những lời đó, anh cảm thấy hơi tiếc cho Tsubaki. Sakurako sau đó tạm biệt bạn sinh viên và quay lại với Ichijo, ngay lập tức anh đáp lại bằng một nụ cười khi ánh mắt họ chạm nhau.

“Cô đã trở thành một cố vấn thực thụ rồi.”

“Nếu được tự quyết thì tôi sẽ ở trong phòng nghiên cứu cả ngày. Tất nhiên là không thể được vì tôi còn có nhiều bài giảng mỗi tuần nữa.”

Là sinh viên tốt nghiệp của Phòng thí nghiệm Đại học Nghiên cứu Khảo cổ học, Sakurako đã nghiên cứu về văn tự cổ đại. Cô gặp Yuusuke tại trường đại học, và 13 năm trước, cô đã giải mã được những thông tin từ các hiện vật khai quật ở khu tàn tích Kurougatake, chúng vô cùng có giá trị trong việc phá án về Dạng Sống Không Xác Định. Nhờ cô ấy mà Kuuga đã có thể thay đổi hình dạng và trở nên mạnh mẽ hơn. Nhìn Sakurako trước mặt mình, Ichijo nghĩ về thân hình nhỏ bé ấy đã từng phải lao tâm khổ tứ biết bao nhiêu. Việc thẻ tên của cô vẫn ghi họ “Sawatari” [note54574] có thể là bằng chứng cho thấy cô vẫn muốn tiếp tục những cảm xúc của hồi đó. Khi Ichijo suy ngẫm về tất cả, anh không thể ngừng mong ước rằng cô sẽ tiếp tục tham gia vào nghiên cứu, việc mà cô vô cùng say mê.

Cuối cùng họ đã đến được Phòng thí nghiệm Nghiên cứu Khảo cổ học đầy hoài niệm. Đó là nơi Ichijo thường xuyên ghé thăm cùng Yuusuke. Các thiết bị và máy tính đã được thay thế bằng những mẫu mới, nhưng cách bố trí trong phòng, bàn làm việc hầu như không thay đổi như thể thời gian đã dừng lại trong phòng vậy. Tất nhiên, chiếc mặt nạ đặc biệt mà Yuusuke cầm sau chuyến đi đến một quốc gia nào đó cũng vẫn còn nguyên.

“Chiếc mặt nạ đó không chỉ là một lá bùa ngăn tai họa mà còn có duyên với đàn ông nữa nhỉ.”

Sakurako mỉm cười khi rót cà phê vào một cái siphon. Ichijo đáp lại nụ cười đó trong khi nhìn vào đống tài liệu tràn ngập trong phòng. Có vẻ như mối quan hệ giữa Đại học Shinano và Đại học Jounan bắt đầu từ 13 năm trước liên quan đến các hiện vật vẫn đang tiếp tục, dù cho tốc độ rất chậm. Đội khai quật sẽ mang những hiện vật mới đến phòng thí nghiệm này, còn Sakurako thực hiện phần lớn công việc khám nghiệm.

“Tôi muốn gặp trực tiếp anh là vì có hai lí do…”

Sakurako cho Ichijo lần đầu xem một bức ảnh mô tả trạng thái đang phục hồi của một tấm bia đá.

“Đây là gì vậy? Tôi không nhớ là mình đã từng thấy tấm bia này.”

“Đúng vậy, vài năm trước chúng tôi phát hiện ra một luận văn chưa được xuất bản mà giáo sư Natsume đã để lại. Chúng tôi đã sử dụng nó làm cơ sở, tái điều tra và khôi phục các mảnh vỡ được khai quật thành như hiện tại. Trong luận văn có một số từ rời rạc khiến tôi chú ý…”

Sakurako hướng Ichijo và Tsubaki tới bàn làm việc, nơi hiển thị kết quả dịch thuật của một dòng chữ. Ở cuối câu có hai phần được đánh dấu là “Quan tài của Bóng tối” và “Quan tài của Ánh sáng”.

“Quan tài Bóng tối và Quan tài Ánh sáng…”

“Vâng, còn đây là cách đọc chuẩn. Quan tài Bóng tối phải được bảo vệ cùng với Quan tài Ánh sáng vĩ đại. Không được phép lãng quên Quan tài Bóng tối.”

Nghe những lời đó, Tsubaki tham gia vào cuộc trò chuyện.

“Quan tài Bóng tối… Quan tài của Số 0 được giấu dưới quan tài của Chiến binh Vĩ đại Kuuga, vậy chẳng phải nó đang nhắc nhở chúng ta đừng quên điều đó sao?”

“Không, nếu tôi nhớ không lầm thì Số 0 đã bị phong ấn dưới lòng đất. Hắn không có quan tài.”

“Vậy sao…”

“Đúng thế. Sau khi thay đổi góc nhìn, tôi nhận thấy kí tự đó còn có nghĩa là 'phòng' trong ngôn ngữ Linto. Từ đó dùng để chỉ một căn phòng như một phần của tòa nhà, thậm chí là mô tả một ngôi nhà chỉ có một phòng và không có vách ngăn bên trong. Bản thân kí tự ‘quan tài’ cũng bắt nguồn từ kí tự ‘phòng’.”

“Vậy cô cho rằng chính Tàn tích Kurougatake rất có thể là Quan tài Ánh sáng vĩ đại đó…và có lẽ còn có một quan tài ở nơi khác…”

Sakurako gật đầu nhẹ trước khi tiếp tục.

“Vâng. Khả năng cao là có một khu tàn tích nhỏ hơn, nơi mà có Gurongi đang bị phong ấn.”

Ichijo vô thức chạm mắt với Tsubaki nhưng nhanh chóng quay đi và im lặng. Khả năng mà anh đã cố gắng hết sức để phủ nhận sắp trở thành hiện thực. Có khoảng 200 Gurongi đã bị phong ấn xung quanh Tàn tích Kurougatake. Thậm chí nếu quy mô có nhỏ hơn, thì việc lũ Gurongi không xác định đang nằm dưới một số tàn tích khác trông chờ được hồi sinh là cực kì đáng sợ.

“Chờ đã, chờ đã.”

Tsubaki thốt lên.

“Khi Số 40 lần đầu tiên xuất hiện, đã có bằng chứng về một cuộc tàn sát quy mô lớn đối với các Dạng Sống Không Xác Định mà? Ông đã viết gì trong báo cáo cuối cùng về vụ đó vậy?”

“Đó chỉ là phỏng đoán, nhưng giả thuyết của tôi là có thể Số 0 đã diệt trừ những tên Gurongi không đủ điều kiện tham gia Trò chơi.”

“Nếu là sức mạnh áp đảo của Số 0, tôi cho rằng rất khó có Dạng Sống Không Xác Định nào thoát khỏi cơn thịnh nộ của hắn.”

“Phải. Vậy nghĩa là chắc chắn ai đó đã đánh thức Gurongi chưa được hồi sinh đang say ngủ.”

“Ông có biết kẻ đó có thể là ai không?”

Tsubaki hỏi.

“…Tôi nghĩ là tôi biết.”

Hình bóng của một nhân vật hiện rõ trong đầu Ichijo. Người đã bị một viên đạn của Ichijo găm vào ngực. Dạng Sống Không Xác Định Số B-1... Người phụ nữ có hình xăm hoa hồng. Nỗi sợ hãi ẩn sâu trong lòng anh kể từ ngày đó đã gần trở thành sự thật. Thấy Ichijo vẫn im lặng, Sakurako ngập ngừng cắt ngang.

“Xin lỗi đã xen vào, nhưng…”

“...À đúng rồi, cô nói có hai lý do muốn gặp chúng tôi mà nhỉ...”

“Vâng... xin hãy đi với tôi.”

Ichijo và Tsubaki cùng Sakurako ra khỏi phòng nghiên cứu. Ra ngoài khuôn viên Khoa Văn học, họ băng qua một cầu vượt dẫn đến Khoa Nông nghiệp, nơi có nhiều nhà kính nghiên cứu nằm nối đuôi nhau. Nghiên cứu về cây trồng không thuốc trừ sâu và canh tác thủy canh có lẽ là đã được thực hiện ở đây. Bước vào một nhà kính và đi ngang qua thảm thực vật, họ bất ngờ bắt gặp một cái lán kiểu sàn nâng có chiều cao bất thường. Bảng tên có ghi “Quản trị viên - Phòng thí nghiệm Khảo cổ học”. Sakurako mở khóa điện tử bằng thẻ ID của mình, cánh cửa khổng lồ không khác gì Stevenson screen [note54575] được mở ra, để lộ cơ thể hóa thạch khổng lồ của cộng sự đang nằm im lặng của Kuuga.

“Gouram…”

Đã lâu không nhìn thấy, Ichijo không cần suy nghĩ mà lên tiếng. Gouram... Một sinh vật nhân tạo có hình dạng bọ cánh cứng sừng hươu, một tạo tác từ công nghệ tiên tiến của Linto. Ngôn ngữ cổ đại được khắc trên đầu nó có nội dung:

“Mang hình dạng bọ ánh cứng và làm áo giáp cho chiến mã. Ta đây”

Gouram hồi sinh như để đáp lại tình cảm của Yuusuke, người đã trở thành Kuuga. Gouram coi chiếc xe máy tiên tiến Trychaser 2000 và mẫu nâng cấp Beatchaser 2000, là “ngựa” và hợp nhất với chúng. Ngoài việc tăng tốc độ, Gouram còn là áo giáp bảo vệ và là phương tiện để bay trên không trung. Bản thân nó đã giúp Kuuga thực chiến trên không. Sau khi Yuusuke mất tích, nó trở lại dạng hóa thạch và không còn dấu hiệu sự sống nữa. Nó đã được trả lại cho Đại học Jounan hai năm trước sau khi phân tích khoa học chi tiết. Đến khi thu thập đủ dữ liệu nghiên cứu từ nó, người ta đã có kế hoạch tặng nó cho một bảo tàng. Nhưng do Sakurako khăng khăng yêu cầu, họ đã đồng ý để Gouram ở trong khuôn viên trường vì lịch sử của nó. Sau khi chứng kiến Gouram hoạt động, Sakurako không còn coi nó chỉ là một hóa thạch nữa. Gouram có kích thước tương đương một chiếc ô tô dài 3m và nhiệm kỳ quản lý của Sakurako chỉ kéo dài 2 năm. Cô quyết định tận dụng thời gian này và làm tất cả những gì có thể cho Gouram, yêu cầu cho Gouram được bao quanh bởi mùi cỏ mà nó yêu thích, để nó có thể yên nghỉ.

“Trời ạ, đã lâu lắm rồi mới nhìn thấy nó… Tôi quên mất nó to lớn đến mức nào.”

Tsubaki bước vào và chen vào giữa Ichijo và Sakurako.

“Vâng. Ở trạng thái hiện tại, nó nặng khoảng 150 kg.”

“Nặng đến thế sao trời!?”

Tsubaki cố tình tỏ ra ngạc nhiên hơi lố một xíu, nhưng Ichijo đã đưa cuộc trò chuyện trở lại đúng hướng.

“Quan trọng hơn, lý do thứ hai là gì vậy?”

“Vâng… Thực ra... Gouram có thể đã cử động.”

“...Nó đã cử động!?”

Đó là một chuyện vô cùng kinh ngạc. Gouram là một sinh vật nhân tạo được Linto tạo ra với mục đích duy nhất là hỗ trợ chiến binh Kuuga. Sự hồi sinh đó đánh dấu sự trở lại của Kuuga hiện tại… Yuusuke.

“Đó là khoảng một tháng trước. Các sinh viên của Khoa Nông nghiệp nói rằng đã nghe thấy âm thanh phát ra từ chỗ này… Tôi đến kiểm tra thì quả thực Gouram đã trượt khỏi bệ. Nhưng đã có nhiều trận động đất trong vài năm qua, nên có lẽ nó đã hơi dịch chuyển vị trí từng chút một cho đến khi mất thăng bằng.”

Ichijo gật đầu đồng ý với suy nghĩ đó.

“Nhưng tôi đã nhìn thấy Kuuga màu trắng trên mạng…”

“Vậy là cô cũng thấy nó à…”

“Vâng... Cũng gần như cùng lúc đó…”

Sakurako đưa tay xoa đầu Gouram như thể đang vuốt ve nó, rồi tiếp tục với vẻ mặt thoáng buồn.

“Tôi... luôn cho rằng viên Amadam bên trong Godai sẽ biến mất sau khi cuộc chiến kết thúc... Và rồi gần đây tôi đã hỏi qua anh Tsubaki về nó, anh ấy nói rằng Amadam đã hợp nhất với các cơ quan nội tạng và hệ thần kinh, nghĩa là sẽ không có gì lạ nếu Amadam có thể tự phục hồi sau hơn 10 năm…”

“Tôi xin lỗi, tôi… thành thật quá.” Tsubaki nói.

“Không, tôi rất vui... vì anh đã giải thích cặn kẽ. Ngoài ra, chắc chắn Godai đã chuẩn bị tinh thần cho đến lúc đó rồi… Có lẽ cơ thể của cậu ta sẽ phải tiếp tục chiến đấu cho đến khi chết…”

Ichijo lắng nghe những lời đó và cũng có cảm xúc lẫn lộn.

“Sau khi Godai chiến đấu lần đầu tiên ở Nagano...cậu ta đã ngủ li bì như chết ở nhà hàng rồi vậy... Khi tỉnh dậy, cậu ấy vẫn nở nụ cười quen thuộc đó...Cuối cùng tôi đã nói rằng tôi muốn cậu ấy quay lại Tokyo, rằng tôi không muốn Godai biến thân và chiến đấu nữa… Và rồi, cậu ấy đột nhiên trở nên nghiêm túc trong giây lát. “Sẽ thật tuyệt nếu tớ quay trở lại cuộc phiêu lưu”......

“Tớ không bao giờ ưa nổi cảm giác đó”, cậu ấy nói, siết chặt tay…

“Vì vậy… lần sau chúng ta gặp nhau, tớ muốn cậu chỉ là một nhà phiêu lưu thôi nhé…”

“Tôi cũng cảm thấy vậy.”

Ichijo cuối cùng cũng lên tiếng. Sự việc cứ tiếp tục đi theo hướng không mong muốn. Ichijo tiếp tục tin rằng họ sẽ gặp lại nhau một cách tốt đẹp, nhưng niềm tin đó đã khá dao động.

Tsubaki rời khỏi bãi đỗ để mang xe ra, trong khi Ichijo và Sakurako chậm rãi đi về phía cổng sau. Ichijo suy nghĩ xem họ đã đi đến đây cùng với Godai biết bao nhiêu lần. Nhìn thấy những cành cây thường xuân đặc trưng bao quanh tòa nhà Khoa Văn học đã mọc cao thêm, chúng khiến Ichijo cảm thấy rõ sức nặng của thời gian.

“Tôi xin lỗi… vì đã bắt anh đến đây chỉ để cho biết anh về những chuyện mơ hồ như vậy…”

“Không hề gì cả. Công việc của tôi là tìm ra sự thật từ hàng đống thông tin thu thập được mà, nếu cô tìm ra điều gì khác, xin hãy liên hệ với tôi nhé.”

Tiếp tục trò chuyện thêm chút nữa, cuối cùng họ cũng đến được cổng sau. Tsubaki bước ra khỏi chiếc Fiat 500F đang đỗ và tiến đến chỗ họ như thể không đợi nổi được nữa.

“Vậy thì chúng tôi đi đây.”

Tsubaki như đang cố bỏ qua lời chia tay lịch sự của Ichijo, anh thản nhiên giơ một tay lên và nói:

“Tạm biệt cô Sakurako, gặp lại sau nha.”

Sau đó, khi Tsubaki quay lại một cách tao nhã và tiến về phía xe, Sakurako bước tới trước với tiếng “Đợi đã!”

“Vâng?”

Tsubaki quay đầu lại trước tiên, nhưng ánh mắt của Sakurako lại hướng về phía Ichijo.

“Nếu tình cờ gặp Godai, xin anh có thể nói với cậu ấy điều này giúp tôi không?”

“… Cô muốn tôi nói gì nào?”

“... Hãy nói với cậu ấy rằng an ninh bây giờ đã thắt chặt hơn nên tôi không thể để cửa sổ phòng mở như trước nữa... và tôi cũng không thể ở đây cả đêm được nữa đâu, nên đừng đến vào ban đêm nhé.”

Nhìn thấy nụ cười của Sakurako khi cô trút hết tâm tư vào lời nói, Ichijo không khỏi cảm động.

Có những người đang chờ đợi cậu. Nếu cậu không thể mang lại cho họ nụ cười giống như cậu đã từng làm hồi xưa thì cũng không sao. Mọi người chỉ muốn gặp lại cậu thôi. Tất cả chỉ có vậy. Nếu đã quay lại, tại sao cậu vẫn chưa xuất hiện? Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Đó là những suy nghĩ duy nhất trong tâm trí Ichijo khi anh quay trở lại Sở Cảnh sát Trung Ương trên xe của Tsubaki.

“…Không thể được sao, Godai…”

Ichijo đột nhiên lầm bầm và nhìn lên bầu trời từ cửa sổ. Màu xanh lam lan tỏa khắp mọi nơi. Càng trong và xanh thì dường như càng xa xăm hơn.“Anh Ichijo! Anh đã ở đâu vậy?”

Khi quay trở lại Bộ phận 1 của Cục Điều tra, Ichijo ngay lập tức bị kéo đi khi Mika không kịp giải thích mà đưa anh đến phòng họp nhỏ, nơi trước đây từng là trụ sở điều tra. Trên vô số chiếc bàn gấp trong phòng là hàng chồng tài liệu liên quan đến những cái chết do sốc phản vệ.

Ngay sau khi trở về từ Kyoto, Mika đã phối hợp với cơ quan có thẩm quyền để điều tra kỹ lưỡng các vật dụng của nạn nhân. Dữ liệu từ máy tính và điện thoại di động của nạn nhân cũng đang được kiểm tra chặt chẽ, Mika đang cố hết sức để tìm ra bằng chứng liên quan đến vụ án.

“Em vừa sắp xếp xong các báo cáo khoảng hai giờ trước. Thực sự thì em chờ hết nổi rồi.”

“Xin lỗi vì anh đến muộn như vậy. Tsubaki đã đưa anh đến thăm Đại học Jounan mà không báo trước.”

“…Lẽ nào là đến gặp chị Sakurako ạ?”

“Ồ, vậy là em cũng đã từng gặp cô ấy ở đó à.”

“Vâng. Hồi đó chị Sakurako đã động viên em rất nhiều, và em thường đến thăm chị để tiếp tục công việc nghiên cứu của ba. Dù vậy thì em đã không còn gặp chị ấy kể từ khi vào lực lượng cảnh sát rồi.”

“Ra là thế. Lẽ ra anh cũng nên nói với cô ấy về em, chắc là anh đã quên mất rồi.”

“Không sao ạ. Đã lâu rồi em không liên lạc với chị ấy và cũng ngần ngại viết mail nữa, nhưng bây giờ thì em có chuyện để viết rồi.”

“Chắc là chưa cần em phải đến gặp đâu, nhưng có lẽ cô ấy sẽ tham gia nhiều hơn vào cuộc điều tra của chúng ta trong tương lai, vậy nên là ít nhất hãy gửi lời chào đến cô ấy nhé.”

“Em hiểu rồi.”

“Giờ thì cho anh biết tại sao em kéo anh xuống đây đi chứ?”

“Ừ nhỉ! Lâu lắm rồi em mới xài cái này đó, anh Ichijo!”

Mika giơ ngón cái tán thành nhiệt tình, cho thấy rằng kết quả đã đạt được tiến bộ đáng kể.

“Anh nhớ xem kỹ các báo cáo lại lúc sau nhé. Bây giờ em sẽ chỉ giải thích những điểm chính.”

Trong cuộc nói chuyện, Mika nhờ Ichijo ngồi trước máy tính. Cô định cho anh xem dữ liệu thu được trong khi giải thích.

“Về cơ bản thì Togibe Rin chắc chắn có liên quan tới vụ án này.”

“Em có vẻ khá tự tin nhỉ.”

“Mọi thứ đã liên kết với nhau ạ.”

Ichijo lần đầu tiên được xem danh sách các nạn nhân. 9 người theo thứ tự thời gian tử vong ước tính là: Akashi Youichi, Aoyama Shoudai, Kimura Tooru, Ariga Mitsuoki, Minowa Ryou, Tooyama Hiroki, Furubayashi Akira, Kusakabe Shingo, Watarai Kiyo. Bằng cách nhấp vào biểu tượng bên cạnh tên, thông tin về phòng của họ và các bài viết liên quan sẽ được hiển thị.

“Đầu tiên, cả Minowa và Kimura đều được xác nhận là có poster và đĩa CD trong phòng rồi nhỉ. Sau đó, chúng ta phát hiện ra cả Akashi và Aoyama đều có dây đeo điện thoại di động đặc biệt liên kết với fanclub của Togibe Rin. Tiếp theo là Ariga, Tooyama và Kusakabe. Cả 3 người này đều là sinh viên đại học, sống trong ký túc xá cách xa cha mẹ nên không hỏi họ được thông tin gì. Tuy nhiên, sau khi gia đình dọn dẹp phòng của nạn nhân, một số lượng lớn sản phẩm idol đã được phát hiện.”

“Xác nhận được 7 người cùng một lúc rồi sao.”

“Nhưng kể từ đó mọi chuyện lại khó khăn hơn.”

“Furubayashi 48 tuổi và Watarai 74 tuổi…”

“Em đã nói chuyện với gia đình ông Furubayashi nhiều lần rồi và thậm chí cả âm tiết ‘To’ trong Togibe Rin cũng không xuất hiện. Rõ ràng ông ta cũng khá nghiêm khắc và khắt khe, ông còn làm hiệu trưởng tại một trường tiểu học ở Nagoya. Em đã kiểm tra máy tính của ông ấy để xem có gì không, nhưng chẳng có bất kì gợi ý hay manh mối nào. Một lần nữa, em lại tiếp tục hỏi gia đình ông ấy xem họ có biết thêm gì không, đến mức họ mắng em vì quá cố chấp”.

“Thật ấn tượng khi em vẫn tiếp tục cố gắng đấy.”

“Em quyết định thay đổi quan điểm của mình. Chuyển sang Đỏ (Aka), Xanh lam (Aoi), Vàng (Ki).”

Mika đang đề cập đến giả thuyết rằng các mục tiêu dựa trên đĩa đơn đầu tay của Togibe Rin.

“Không phải chúng ta đã đồng ý rằng việc đó là bất khả thi sao?”

“Đúng thế ạ, và hoàn toàn hợp logic khi thừa nhận việc đó. Nhưng hóa ra lại không phải vậy!”

Sau đó Mika cho Ichijo xem một bức ảnh về buổi sự kiện bắt tay của Togibe Rin. Tất cả những người tham gia đều có thẻ tên treo trên cổ. Rin sẽ gọi họ bằng cái tên trên đó khi bắt tay.

“Thẻ tên cũng đóng vai trò như giấy phép vào cửa, vì vậy chúng luôn được thu thập lại vào cuối sự kiện. Nếu nhìn kỹ vào tấm ảnh này, ta sẽ thấy một số người không sử dụng tên thật của mình. Đó là lý do tại sao em sử dụng quan điểm đó để điều tra thêm về các nạn nhân.”

“Hóa ra là vậy.”

“Ba cái tên đầu tiên khá đơn giản. Aka (Đỏ), Ao (Xanh), Ki (vàng) phải không ạ?”

Mika một lần nữa hiển thị danh sách nạn nhân và khi nhấp vào cột, màu nền của các tên lần lượt chuyển sang màu đỏ, xanh lam và vàng. Cô thậm chí còn nỗ lực đến những chi tiết nhỏ nhất trong bài thuyết trình của mình.

“Tiếp theo là Mitsuoki Ariga, cậu ta thường được gọi là ‘Akamitsu’ kể từ những ngày học cấp hai. Chắc là anh sẽ nghĩ 'Arimitsu' thì hợp lý hơn, nhưng thực ra có một Arita Mitsuteru học cùng lớp, nên 'Arimitsu' đã được sử dụng rồi.”

Khi tiếp tục nói, Mika đã thay đổi màu nền của Mitsuoki Ariga thành màu đỏ.

“Tiếp theo chúng ta có Minowa, một fan của diễn viên hài Okada trong ‘Masuda Okada’. Anh ta thường hét lên ‘MinoWAO!’ khi ngạc nhiên, vì vậy anh ta đã có biệt danh ‘WAO’. Bản thân Minowa sẽ viết biệt danh này bằng chữ latinh.”

“Vậy ‘Ao’ là của ‘WAO’ hả?”

“Đúng ạ!”

Có thể nắm bắt được manh mối bằng cách sử dụng thông tin bên lề là một điều khá kỳ công.

“Tooyama sẽ là màu vàng do chữ ‘Ki’ trong ‘Hiroki’, Kimura cũng vậy nên là bỏ qua ạ. Còn bây giờ là đến Kusakabe Shingo, sau khi nhìn vào cái tên đó, em đã tìm thấy blog này ở đây.”

Màn hình hiển thị một blog du lịch được viết bởi Kusakabe.

“Kusakabe yêu thích các phương tiện giao thông, bao gồm cả đường sắt và xe buýt. Những năm vừa qua, anh ấy thực sự đam mê tàu thuyền và đã đổi tên blog thành tên một con tàu đi và đến từ cảng Kusakabe của đảo Shodoshima.”

Khi nhấp vào hồ sơ, một bức ảnh về một con tàu đi giữa thành phố Takamatsu và đảo Shodoshima. Trên mũi tàu từ được viết bằng chữ lớn là…

“BLUELINE...”

Tên blog đã trở thành ‘Blueline 45’. Số 45 rất có thể được dựa trên tên của anh ấy là 'Shingo'[note54577] . Bao gồm cả 'Ki' của cụ Watarai Kiyo, hiện tại chúng ta có 8 trên 9 nạn nhân đúng theo giả thuyết của em. Sau đó chúng ta có thể giả định rằng nạn nhân thứ 7, ông Furubayashi chắc hẳn phải có một biệt danh nào đó liên quan đến ‘Aka’ hoặc ‘Aki’. Vì thế cuối cùng em đã hỏi vợ ông ấy về chuyện đó…”

“Và cuối cùng cũng đâu vào đấy hả?”

“Không, nó chẳng có ích gì cả ạ. Địa chỉ email của ông ta là một cách chơi chữ từ ‘Furubayashi’ thành ‘Furudanuki’[note54578], và blog chính thức của trường ông ấy chỉ có tiêu đề ‘Blog Hiệu trưởng’. Chẳng có cái tên độc đáo nào được sử dụng cả…”

“......!”

“Cuối cùng em lại rơi vào bế tắc và chỉ nhìn chằm chằm vào cái tên ‘Furubayashi’ trên bàn… Thế rồi sếp Sugita bước vào và nói ‘Ồ, Akai Tractor hả?’”

“Akai Tractor......!”

“Tất nhiên là em đã phản ứng kiểu ‘Sếp đang nói về cái gì vậy!?”

“Hiểu rồi… Nếu đọc ‘Furubayashi’ thành ‘Kobayashi’, thì ‘Kobayashi Akira’......!” [note54579]

“Đúng là ai ở thời đó mới biết được!”

Trở lại những năm 70, có một ngôi sao nổi tiếng tên là Kobayashi Akira, vừa là diễn viên điện ảnh vừa là ca sĩ. Vào năm 1977, ca khúc anh hát cho quảng cáo máy móc nông nghiệp có tựa đề “Akai Tractor” đã trở nên vô cùng nổi tiếng. Sẽ không có gì ngạc nhiên nếu tồn tại một biệt danh tương tự.

“Nhưng chẳng có cái tên như thế khi em nói chuyện với gia đình ông ấy đúng không?”

“Chính xác ạ. Tuy vậy em đã coi phát hiện đó là một đầu mối. Em viết tắt ‘Akai Tractor’ thành ‘Aka Tora’ và sử dụng nó làm từ khóa cùng với ‘Togibe Rin’ để tìm kiếm trên internet.”

“Rồi sao nữa?”

“Đây rồi! Một người dùng có tên ‘Akai Tractor’ đã xuất hiện! Người đó rõ ràng là một trong những fan cuồng nhiệt nhất của Rin, và khá lo lắng về việc cô đột ngột ngừng đăng các bài blog mới. Sau khi điều tra nhà cung cấp Internet và địa chỉ IP theo Điều 197, Khoản 2 của bộ luật Tố tụng hình sự, đó thực sự chính là ông Furubayashi. Em còn phát hiện ra một thứ còn ngạc nhiên hơn.”

Mika bấm vào dấu sao trên cột thông tin của Furubayashi Akira, hiện ra hình ảnh một chiếc chìa khóa.

“Đây là gì?”

“Chìa khóa căn hộ ‘một phòng’ có địa chỉ được đăng ký trong hợp đồng với nhà cung cấp internet ạ. Nó được tìm thấy trong túi quần của ông ấy, thậm chí cả gia đình ông cũng không biết gì về nó. Căn hộ cách ga gần nơi làm việc của ông ấy khoảng 7 phút đi bộ.”

Hình ảnh một tòa nhà chung cư nằm trên khu đất cao, nơi có thể tận hưởng làn gió mát mẻ. Căn phòng rộng 30m2 nhưng vì ở xa trung tâm Nagoya nên giá thuê chưa đến 50.000 yên. Người ta nghi ngờ rằng một người có địa vị như ông ta đã bí mật thuê căn hộ này để chứa chấp nhân tình. Nhưng khi xem xét kỹ hơn những bức ảnh chụp căn phòng, Ichijo cảm thấy khá sốc. Căn phòng hầu như chỉ bày những ấn phẩm liên quan đến Togibe Rin, cho thấy đây là căn phòng dành riêng cho cô. Hàng chục tấm poster của Rin treo trên tường được đóng khung cẩn thận, các giá sách chứa đầy các tạp chí và bộ sưu tập ảnh áo tắm cùng với đĩa bluray được ghi từ TV. Một màn hình cuộn được lắp đặt phía trên cửa sổ và một máy chiếu để có thể thưởng thức vẻ đẹp quyến rũ của Rin trên màn hình lớn.

“Ông Furubayashi đã giấu mọi người về căn phòng này. Có vẻ như đây là nơi duy nhất mà ông ta có thể công khai cảm xúc của mình với tư cách là fan của Rin…”

“Vậy nên là ông ấy mới sử dụng bí danh internet mà ngay cả gia đình cũng không biết.”

“Sau khi nói chuyện với mẹ ông ấy, em biết thêm rằng ông thường bị trêu chọc bằng cái tên ‘Akai Tractor’ vào khoảng cuối những năm tiểu học, và có vẻ như ông ta rất bực bội với điều đó.”

“… Có vẻ như Đỏ Xanh Vàng đã liên kết với nhau một cách hoàn hảo.”

Khi nói những lời đó, Ichijo cảm thấy thoáng chút buồn. Tất cả những biệt danh và tài khoản online này của các nạn nhân giống như ô cửa sổ nhìn thoáng qua chính những mảnh đời đó. Họ không hề biết rằng chỉ vì đã đặt những cái tên đó trong cuộc đời nhỏ bé nhưng hạnh phúc của mình, mà cuối cùng lại bị giết... Nhưng như để cắt đứt cảm xúc đó, Mika tiếp tục chủ đề.

“Anh có biết chúng là gì không ạ? Những thứ xếp chồng lên nhau trong góc phòng giống như tòa tháp ở đây.”

“...CD hả?”

“Vâng. Tất cả đều là bản in đầu tiên của album mà Rin phát hành cách đây 3 tháng.”

“Tất cả đều là cùng một đĩa CD sao? Chắc phải có hơn 100 cái ở đó chứ?”

“Có vẻ là có 108 cái ạ.”

“Sao nhiều đĩa giống nhau vậy?”

“Để có thể nhận được ‘Một vé miễn phí mọi thứ’ đó!”

“Một vé miễn phí mọi thứ?”

“Đấy là một phần của một sự kiện toàn quốc, Rin đã tặng mỗi CD phiên bản đầu tiên kèm theo một ‘Vé miễn phí mọi thứ’. Nó không chỉ cho phép anh bắt tay cô ấy mà còn được phép nói bất cứ điều gì anh muốn với cô ấy trong một giây. Ngoài ra, tất cả sẽ diễn ra trong 'Maid Booth', để mô phỏng cảm giác ở riêng với cô ấy."

“Chỉ 1 giây thôi à?”

“Nếu nói đủ nhanh, anh sẽ nói được khoảng 8 từ. Những câu như ‘Anh yêu em’ sẽ không thành vấn đề.”

“Ngay cả như vậy thì…”

“Vì thế những fan cuồng nhiệt nhất muốn thể hiện trọn vẹn tình yêu sẽ mua rất nhiều bản sao của cùng một CD. 10 đĩa CD có nghĩa là 10 giây, 100 đĩa CD có nghĩa là 100 giây, cứ như vậy.”

“Thế giới này điên thật đấy.”

“Đã có nhiều chỉ trích về chiến dịch này rồi ạ, kiểu nó quá là lố bịch chẳng hạn. Mặc dù trên blog chính thức của Togibe Rin, cô ấy đã viết là ‘Làm ơn chỉ mỗi người một vé’. Cô ta nói rằng chỉ cần một giây thôi cũng đủ để hiểu được tình yêu của họ rồi. Có lẽ ngay từ đầu vé đã được giới hạn cho một người, phải không ạ? Nhưng để đáp lại chỉ trích, hãng thu âm chỉ đơn giản tuyên bố 'Chúng tôi không có ý định tước bỏ quyền lợi của những ai mong muốn chúng.' ...Ahhh Có phát điên không chứ!”

“Bình tĩnh lại nào. Tại sao em lại nhắc đến ‘Vé miễn phí mọi thứ’ thế?

“Aa, em xin lỗi… Cho đến nay, 8 nạn nhân đã mua hơn 20 bản CD này. Nghĩa là…”

“Họ đã tiếp xúc khá lâu với Togibe Rin tại sự kiện bắt tay…”

“Theo quan điểm của Togibe Rin, những người đó chính là mục tiêu dễ dàng nhất. Cô ấy rõ ràng nổi tiếng với việc nhìn thẳng vào mắt fan khi bắt tay họ, nên không còn nghi ngờ gì nữa, cô ta đã nhân cơ hội đó để biến ra một chi giống như xúc tu sứa và đốt họ.”

Tại thời điểm này, Mika đã chắc chắn rằng Rin Togibe là một Gurongi, thủ phạm đằng sau các vụ án.

“Nhưng làm thế nào mà người thứ 9 Watarai Kiyo, lại trở thành nạn nhân? Bà cụ ấy không thể tham dự buổi sự kiện bắt tay đó mà?”

“Vâng. Em không tìm thấy được gì về việc bà cụ tiếp xúc với Togibe Rin. Em đã hoàn toàn thất bại. Nhưng quả thực cụ Kiyo đã có mặt ở Nagoya vào ngày diễn ra sự kiện, còn chút hy vọng cuối nên em quyết định đến Gifu vào sáng sớm nay.”

“Em đã đến Gifu và quay về trước buổi trưa!? Anh rất ấn tượng vì em còn có thể hoàn thành báo cáo đấy.”

“Em đã xong được khoảng 80% trên đường trở về tàu cao tốc rồi ạ.”

Mong chờ sự ngạc nhiên của Ichijo, Mika mỉm cười đáp lại.

“Trên hết, thực sự là nhờ bác Matsukura mà em mới đi được đến mức này.”

“Bác Matsukura?”

"Đúng rồi! Bác Matsukura từng làm Giám đốc trụ sở điều tra tổng. Có vẻ như hiện giờ bác ấy đang làm đồ gốm ở Nakatsugawa rồi ạ.”

Ichijo biết rằng cô ấy hẳn đã nghe qua từ Sugita.

“Em nhớ con trai của cụ Kiyo kể rằng bà cụ cũng có bạn bè làm gốm sứ. Em đã hy vọng nếu bác Matsukura biết họ thì bác ấy có thể đi cùng để em không cảm thấy quá xa lạ khi nói chuyện với họ... và quyết định hóa ra đã thành công! Khi em đến, tất cả bạn bè của cụ Kiyo đã tập trung tại một nơi, cùng với đó là một bầu không khí thực sự dễ gần!”

Ichijo không chỉ ngạc nhiên khi nghe tên Matsukura phát ra từ miệng Mika, anh còn ngạc nhiên trước sự táo bạo của cô khi đã nhờ cậy đến một vị tiền bối nổi bật mà cô chưa từng gặp trước đây. Ichijo thực sự ấn tượng khi thấy sự liều lĩnh đó được đền đáp xứng đáng.

“Vào ngày cụ Kiyo và bạn bè đến thăm Tháp Tokyo, khi họ quyết định đi đến chùa Oosukannon, cụ Kiyo đã đề xuất một ý tưởng là ‘Vì thời tiết rất đẹp nên chúng ta đi bộ đến đó thì sao?’”

“Khoảng cách giữa Tháp Tokyo và Oosukannon là khoảng 5 km… Xem ra sẽ không có vấn đề gì với một người đi bộ nhiều như cụ Kiyo.”

“Khi đến Oosukannon, cụ ấy cảm thấy đói và đi đến một cửa hàng hầm miso phía sau đền Banshoji. Sau đó, cụ vô tình đi ngang qua cửa hàng khiến mọi người hô lên mời cụ dừng chân. Đúng lúc đó, một cô gái đeo kính bước ra khỏi cửa hàng và hô theo cụ Kiyo. Và cô gái đó chính là Togibe Rin, người vừa rời khỏi sự kiện bắt tay và đang dùng bữa với quản lý của mình. Cụ Kiyo và bạn bè của cụ ấy không biết về cô ta, mà là nhờ vào những bức ảnh mà em đã xác nhận rằng Togibe Rin ở đó.”

“Có mối liên hệ trực tiếp nào giữa họ sao?”

“Vâng. Sau khi Togibe Rin biết rằng nhóm của cụ Kiyo đã đi bộ từ Tháp Tokyo đến cửa hàng, cô ta đã xin được bắt tay họ và nói 'Cháu xin được nhận một phần năng lượng mà các quý cô đáng yêu này có ạ.' Có vẻ như cái bắt tay của cô ấy với cụ Kiyo kéo dài lâu nhất…”

“Vì vậy, sau khi nghe đến cái tên 'Kiyo', cô ta đã tìm cách hoàn thiện mảnh ‘Ki (Vàng)’ còn thiếu… Nhưng tại sao cô ta lại muốn chọn một người đến từ một nơi hoàn toàn khác, không hề có mối liên hệ nào với 8 người kia?”

“Theo Twitter của Kusakabe, lượt của anh ta tại sự kiện bắt tay là ở cuối. Có thể sau đó không có fan nào khác tại sự kiện có ‘Ki’ trong tên của họ nữa.”

“…Vậy là cô ta đạt được Đỏ Xanh Vàng, Đỏ Xanh Vàng, rồi muốn hoàn thành bộ ba cuối cùng à?”

“Có thể là vậy ạ. Hoặc có lẽ cô ta thấy rằng chỉ có 8 người thì không ổn chút nào.”

“Không ổn?”

“Vâng. Ví dụ, khi học tiếng Anh hồi cấp 3, em đã quyết định đặt mục tiêu ghi nhớ 10 từ mỗi ngày. Các nhà hàng cũng sẽ có sự kiện 'Bữa ăn giới hạn ở 10', nhưng anh sẽ không bao giờ thấy 'Giới hạn ở 11' hoặc 'Giới hạn ở 9' hoặc kiểu tương tự khác. Em nghĩ đó là vì chúng ta thường làm việc trên hệ thập phân, hay còn gọi là cơ số 10.”

“À…vậy ý em là cô ta làm việc trên hệ cơ số 9!”

Ichijo kể lại rằng bộ tộc Gurongi sử dụng hệ thống đánh số hệ 9. Điều này được xác định sau khi phát hiện ra chiếc bàn tính mà chúng sử dụng trong trò chơi giết chóc Gegeru 13 năm trước.

Nhưng bên cạnh đó, Ichijo rất ngạc nhiên khi Mika lại đề cập đến chủ đề đó. Hiểu được cơ sở đằng sau hành động của Gurongi bằng cách tính đến phong cách thường ngày của chúng là một cách tuyệt vời để giải quyết vụ án, nhưng ý tưởng đó chưa bao giờ nảy ra trong đầu Ichijo. Lý do là anh thấy Gurongi không thể so sánh với con người hiện đại. Ý nghĩ đó là rào cản tinh thần chống lại việc chiến đấu với những kẻ đội lốt con người.

Tuy vậy…

Ichijo hiểu được góc nhìn mang tính con người hơn của Mika khi tìm hiểu hành tung của Gurongi. Một làn sóng bất mãn lan khắp ngực Ichijo. Nếu Gurongi tiếp tục ngày càng giống người hơn mà không có ranh giới thì…

Truyện Chữ Hay