Trong phòng Mio, hai người họ cúi gằm mặt xuống, chẳng ai nói một câu nào.
Wataru không biết mình nên đối mặt với sự thật rằng Mio là một Fangire làm sao cho phải.
Bởi bản thân Wataru đang bị rơi vào khủng hoảng danh tính trầm trọng, không còn biết mình là con người hay Fangire nữa.
Việc người con gái mà cậu thích hóa ra lại là Fangire kỳ thực cũng không phải quá kỳ lạ. Fangire thường mang hình dạng tương tự con người và sinh hoạt hoàn toàn chẳng khác người thường lấy một li. Wataru cũng thừa biết rằng trong số Fangire vẫn có một phần không gây hại mà chọn chung sống hòa bình với con người.
Thế nhưng, lời thú nhận của Mio khiến con tim Wataru vốn hỗn độn nay lại càng phức tạp hơn nữa.
“Ngay từ đầu, mục tiêu của em là kéo anh về làm đồng đội cho bên Fangire.”
Do không còn chịu được sức nặng của những điều đang gánh vác trên vai nữa, Mio quyết định nói ra tất cả.
Có một nhóm Fangire đã luôn muốn lôi kéo Kiva về làm đồng đội. Bộ giáp Kiva sở hữu một sức mạnh khổng lồ, và chỉ những kẻ mang trong mình dòng máu hoàng gia mới có thể khoác bộ giáp này lên mình.
Một người đồng đội tại Hoa Kỳ đã báo cáo lại rằng “Tổ chức bầu trời xanh đẹp đẽ” có vẻ đã hoàn thành một món vũ khí chống-Fangire đủ sức thay đổi hoàn toàn khái niệm “giao đấu” từ trước tới giờ.
Trước khi thứ đó được triển khai vào thực chiến, bọn họ muốn gia tăng chiến lực phe mình. Thế là họ giao nhiệm vụ mời gọi Wataru cho một con người đáng thương, không ai thân thích mà lại khó sống ngoài xã hội, nói cách khác là Mio.
Mio là một Fangire thiện lương trầm lặng sống náu mình tại một góc xã hội, chưa bao giờ tấn công con người. Với bản tính hậu đậu, Mio chẳng hề tự tin rằng mình sẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ được giao, nhưng cô vẫn buộc phải làm vì số tiền chu cấp sinh hoạt.
“Vậy là, cái hôm trời mưa em lên tiếng gọi tôi đó…”
“Em nghe báo cáo rằng hôm nào anh cũng bước qua nơi đó vào cùng một thời điểm. Người ta cũng đưa ảnh anh cho em xem, bảo rằng chỉ cần thấy khuôn mặt này là phải gọi ngay.”
Cơ thể Wataru run rẩy vì cơn giận mãnh liệt chẳng biết nên xả ra đâu.
“…… Anh không hề nhận thức được rằng mình mang trong mình dòng máu Fangire. Vì thế mà nhiệm vụ của em đồng thời cũng là đánh thức dòng máu Fangire đang yên ngủ trong anh.”
“……”
“Bằng cách chung sống cùng một Fangire là em, dòng máu trong anh sẽ thức tỉnh… Nguyên do dạo gần đây anh không ra ngoài… là do cảm nhận được xung động kêu gọi anh tấn công con người phải không ạ?”
Wataru cảm giác như có một cái que thép cứng vừa xuyên thủng cơ thể mình.
Không thể nào, ngay đến cái xung động làm mình mất ăn mất ngủ bao lâu nay cũng là do Mio chủ động kích hoạt…
“Nhưng mà, xin anh hãy tin em. Chuyện em yêu anh là sự thật.”
Mio níu lấy Wataru.
“Ngay từ lần đầu gặp nhau em đã yêu anh rồi. Lần thứ hai gặp em lại càng yêu anh hơn. Cứ mỗi lần gặp nhau là em lại yêu anh nhiều hơn nữa. Chỉ duy những cảm xúc này là em không thể dối lòng được!”
Mio cố hết mình thuyết phục Wataru, nhưng giờ đây chẳng còn lời nào lọt tai cậu nữa rồi.
Wataru vẫn chưa đủ trưởng thành, không thể nào coi những lời Mio vừa nói là chân thành nổi. Thế là cậu đẩy Mio ra rồi chạy khỏi phòng.
Mình đã chạy bao xa rồi?
Wataru giờ đây muốn chạy trốn khỏi mọi thứ.
Khỏi việc mình là con người.
Khỏi việc mình là Fangire.
Khỏi việc phải suy nghĩ nên đứng ở bên nào.
Wataru chạy dọc con đê bờ sông, để rồi ngã ụp xuống bờ sông cạn.
Lần đầu dừng chân lại kể từ lúc chạy ra khỏi phòng Mio, cậu quan sát mặt sông.
Khi dừng chân đứng lại, cậu còn chẳng thể đứng vững, liền ngả người xuống nằm trên một tảng đá lại. Những giọt nước lạnh lẽo va phải mặt Wataru, rồi cậu chợt nhận ra rằng trời đang đổ mưa.
Chẳng hề quan tâm rằng có thể mình sẽ bị ướt. cậu cứ vậy nằm dài ra.
Cậu vừa là con người, vừa là Fangire. Điều ấy cũng có nghĩa là cậu chẳng thuộc về nơi nào trong đó cả.
Wataru muốn níu lấy ai đó. Nhưng nếu níu lấy Mio thì khác nào tự thừa nhận bản thân là Fangire, để rồi quay sang đối địch với loài người.
Điều ngược lại cũng tương tư. Nếu cậu níu lấy phần người thì sẽ trở thành kẻ địch của Fangire.
Kể từ khi sở hữu sức mạnh cường đại mang tên Kiva, cậu đã phải gánh trên vai định mệnh chiến đấu mà không được thuộc về một phe nào rồi.
Vậy chẳng thà cậu tự kết liễu bản thân tại đây… thì sẽ được thanh thản hơn hay chăng?
Đúng lúc ấy, có ai đó từ trên dòm xuống khuôn mặt Wataru, khiến cậu hớt hải dựng người dậy.
Đó là một người đàn ông. Anh đang giơ chiếc ô đỏ thẫm chẳng hề hợp với vẻ ngoài nghiêm trang của mình ra che cho cậu. Wataru nhận ra người đàn ông này, đó là vị khách khi nào cũng có mặt tại tiệm Café mald’amour mà Shizuka đã dẫn cậu tới không biết bao nhiêu lần.
Cậu nhận ra khuôn mặt hoang dã sâu hoắm đó, nhưng do không biết rõ về đối phương nên thành ra cơ thể Wataru cứng đờ lại.
“Đây là lần đầu ta nói chuyện với nhóc đấy nhỉ.”
Người đàn ông ấy nói với Wataru bằng chất giọng tuy trầm nhưng lại vô cùng rõ ràng, rành mạch.
“Ta là bạn thân cũ của cha nhóc.”
“Của cha…”
Người đàn ông này trông quá trẻ để có thể gọi là bạn của cha cậu. Bầu không khí điềm đạm khiến anh ta trông già hơn tuổi nhưng mèng ra cũng chỉ tầm đầu ba là cùng, mà cũng có thể là mới đôi chục tuổi không chừng. Do tuổi tác chênh lệch nhường ấy nên Wataru mới đâm hoài nghi.
“Anh là… Fangire à?”
“Không. Quả thực ta không phải con người, nhưng cũng chẳng phải Fangire. Cứ coi như ta là hậu duệ của một chủng tộc còn cao quý hơn cả thế đi.”
Không phải con người, chẳng phải Fangire, mà là một chủng tộc hoàn toàn khác?
Wataru thoáng ngạc nhiên khi biết có một chủng tộc như vậy tồn tại.
“Chớ có sợ hãi, ta không phải kẻ địch của nhóc. Là bạn của cha nhóc nên ta đã luôn quan sát nhóc. Ta đã luôn muốn có một ngày kể cho nhóc về tên đó, nhưng toàn lỡ mất cơ hội thôi.”
“Về cha…”
“Ờ. Hồi trẻ, ta với cha nhóc là tình địch, cùng nhau tranh giành một người con gái… Thế nhưng, đó lại không phải mẹ của nhóc. Người con gái ta yêu đã chọn tên đó, nhưng hắn lại chia tay cô ấy để nên vợ nên chồng với một người phụ nữ Fangire. Từ đó nhóc mới được sinh ra.”
Wataru chú tâm lắng nghe từng lời người đàn ông nói. Có nằm mơ cậu cũng chẳng thể tưởng tượng được rằng trên đời này lại có người kể cho cậu về cha.
Thế rồi, người đàn ông ấy bắt đầu kể về nguyên do anh ta và Otoya làm bạn.
“Ngay cả khi đã thấy hình dạng thực sự của một Ma Tộc như ta, tên đó vẫn chẳng hề chùn chân. Đó là lần đầu tiên ta gặp một con người như hắn.
Tên đó không hề đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Bất luận là con người hay Ma Tộc, hay thậm chí là Fangire…”
“Bất kể là con người, hay là Fangire…”
Wataru lặp lại những lời người đàn ông vừa nói.
Những lời ấy hệt như một tia sáng lấp lánh soi rọi tâm trí rối bù của Wataru.
“Phải, tên đó bảo rằng hắn chỉ lắng nghe thứ âm nhạc phát từ đối phương mà thôi…”
Wataru chợt thấy những lời này phù hợp với vị nhạc công thiên tài ấy đến lạ. Trong Wataru, hình bóng của người cha cậu thậm chí còn chẳng biết mặt đang dần thành hình.
“Ta đã sống rất lâu, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ta thấy con người và Fangire giao chiến khốc liệt nhường này. Đứng ở vị thế của nhóc hẳn phải vất vả lắm…… Nhưng mà này, với một kẻ chẳng phải con người hay Fangire như ta thì sao cũng được. Quan trọng là nhóc tính về sau sẽ sống thế nào.”
“Em ấy ạ…?”
“Hãy lắng nghe con tim mình mách bảo. Hãy nghĩ về điều nhóc thực sự muốn làm. Cha nhóc là con người đã sống theo cách đó đấy. Chính cha nhóc đã nói với ta, rằng khi đã yêu rồi thì con người hay Fangire cũng chẳng hề quan trọng, nhờ thế mà nhóc mới được sinh ra. Thật ra nhóc tự do hơn nhóc nghĩ nhiều đấy.”
“Điều mà… em thực sự muốn làm…”
Khoảnh khắc ấy, thanh âm từ cây “Bloody Rose” một lần nữa vang vọng trong lồng ngực Wataru.
Thanh âm ấy đang dần dần tăng âm lượng, như thể đang gắng sức truyền tải gì đó đến cậu.
Khi lắng tai nghe rõ hơn, chợt cậu nghe như có tiếng ai đó hét lên.
Giọng nói này nghe vô cùng quen thuộc.
“Mio?”
Bỏ lại người đàn ông vẫn đang chìa cây dù cánh dơi ra, Wataru chạy đi về phía giọng hét ấy.
◯
Địa điểm là công viên nơi diễn ra trận chiến.
Sau khi Wataru chạy như bay khỏi phòng, Mio đã đi ra tìm cậu, và đến một lúc nào đó, cô đã tới nơi này.
Trận chiến kết thúc rồi, mà đang ở nhân dạng thì chắc mình sẽ không bị phát hiện là Fangire đâu, Mio thầm nhủ.
Thế nhưng, Mio nào có hay biết.
Để tìm kiếm Kiva vừa bỏ chạy cùng Fangire cứu giúp hắn, nhóm thợ săn Fangire trong đó có IXA đã ẩn mình tại đó.
Lại nói, IXA có chức năng nhìn thấu lớp vỏ bọc con người của Fangire. Vậy nên dầu cho dưới mắt trần Mio chỉ trông như một cô gái bình thường đang đi lạc, cảm biến của hệ thống IXA Nago đang khoác lên mình lại phát tín hiệu cảnh báo đinh tai, định dạng cô gái chính là một Fangire.
Megumi tình cờ nhìn thấy cảnh tượng Nago đang tiếp cận sau lưng một cô bé, cố gắng hết sức để cô bé không nhận ra.
Megumi biết rằng Hệ thống IXA Nago đang trang bị đã cho anh biết rằng cô bé là một Fangire, từ đó lập tức luận ra nguyên do anh ta tiếp cận là để tiêu diệt cô bé.
Miễn hình dáng thực sự là một Fangire thì dù có khoác lên mình nhân dạng đi nữa cũng sẽ bị trừ khử. Đó là những điều Nago luôn miệng nói, và cô cũng đã nghe được nhiều bằng chứng cho thấy anh không chỉ nói suông.
Thế nhưng trong mắt Megumi bây giờ chỉ là hình một chiến binh trang bị khí giới hạng nặng tiếp cận một cô bé tay không tấc sắt với ý định trừ khử cô bé mà thôi.
Megumi không thể không hét lên.
“Dừng tay! Nago-kun!”
Thế nhưng tiếng hét ấy lại không hề chạm tới tai… tới trái tim Nago…
“Sinh mạng đó, hãy trao trả cho Thượng đế!”
Nghe thấy giọng nói vang lên phía sau lưng, Mio bất giác quay lại.
Thế nhưng, trước kịp nhìn thấy khuôn mặt cô, Nago đã— IXA đã liên tục khai hỏa khẩu súng trong tay.
Vô số viên đạn xuyên thủng cơ thể Mio.
Megumi chợt thấy dòng máu đỏ thẫm tuôn ra từ cơ thể cô gái trông thật chẳng khác nào con người.
“Dừng lại đi!”
Megumi vội chạy đến bên IXA, gồng hết sức bám lấy anh, nhưng lại lập tức bị đẩy ra nhẹ như lông hồng,
Nago chẳng hề có chút dao động nào khi xuống tay với cô gái mà anh ta nhận dạng là Fangire.
Đến lúc Megumi hiểu ra được điều đó, sợi chỉ mong manh kết nối Nago với con tim Megumi liền đứt phựt.
Mio sau khi bị bắn liền ráng sức dùng những bước chân loạng choạng để chạy trốn khỏi IXA càng xa càng tốt.
Cứ giữ nguyên nhân dạng thì cô sẽ chết ngay lập tức. Bản năng sinh tồn trong cô đã tự động chuyển hóa cơ thể Mio về hình dáng Fangire.
IXA thì vẫn ngoan cố đuổi theo. Việc Mio biến thân trở thành Fangire hoàn toàn nằm trong dự tính của anh.
Nago liền chuyển IXA Calibur sang dạng kiếm, đoạn vung xuống chém Mio một cái.
Cơ thể Mio co lại mỗi lần nhận một chấn thương gay gắt. Dù vậy, cô vẫn gắng sức phun ra một làn sương mù để hạn chế cử động của kẻ địch.
Nếu thành công, nhất định ngay cả IXA cũng sẽ phải chật vật.
Thế nhưng sau khi đã nhận phải vô vàn vết thương lớn nhỏ, Mio đã chẳng còn đủ sức để tung ra vũ khí của mình nữa rồi.
Con tim đập thình thịch liên hồi hệt như hồi chuông báo động, hơi thở ngắt quãng, tầm nhìn bị cản trở do mồ hôi cùng những giọt mưa rơi, thế nhưng Wataru vẫn cứ chạy không ngừng.
Thời điểm cuối cùng cũng tới được công viên, cũng là lúc cậu thấy một Fangire đang bị IXA chém liên tục phía bên kia đường đi bộ.
Cậu nhanh chóng nhận ra Fangire đang bị chém trên nền đất kia chính là Mio.
“MIO!!!”
Vừa khi hét lên như vậy, Wataru lập tức biến thân thành Kiva rồi lao vào đó.
Trước khi tới được nơi này, tiếng nói từ con tim Mio đã luôn chạm tới tai Wataru.
Càng tới gần, giọng nói ấy lại càng rõ ràng hơn, để rồi đến một lúc nào đó nghe chẳng khác nào giọng Mio bình thường.
Giọng nói ấy đã luôn gọi tên Wataru. Giọng nói ấy đã luôn mong được Wataru tha thứ.
Phải đến khi này Wataru mới cảm thấy hối hận vì khi đó đã chạy ra khỏi phòng Mio.
Cậu lập tức dồn hết cơn giận dữ cùng lòng tiếc nuối dâng trào vào nắm đấm, để rồi phi thẳng vào kẻ đã chém chết Mio - IXA…
Một người bạn của cha đã bảo Wataru nên lắng nghe con tim mình.
Điều mình thực sự đang tìm kiếm, và điều mình thật sự muốn làm là gì?
Cho tới hiện tại, Wataru đã luôn sử dụng sức mạnh Kiva mình nhận được để bảo vệ con người khỏi Fangire, bởi cậu đã luôn cho rằng đó là điều đúng đắn.
Vậy tại sao mình lại nghĩ rằng đó là điều đúng đắn?
Là bởi Wataru được nuôi dạy như con người, luôn suy nghĩ từ vị trí con người. Vậy lối suy nghĩ đó âu cũng là lẽ hiển nhiên.
Nhưng đó không phải tất cả. Đó còn là bởi con người luôn yếu thế hơn Fangire, và khi Fangire tấn công con người, trận chiến luôn diễn ra vô cùng một chiều.
Kẻ mạnh tấn công kẻ yếu, tấn công kẻ yếu thế vô tội.
Wataru ghét điều đó.
Giả như tình thế bị đảo ngược… nói cách khác, nếu một con người với sức mạnh áp đảo tấn công Fangire, khi ấy Wataru lại muốn giúp đỡ phía Fangire.
Đã là hành động sinh vật sống chém giết lẫn nhau thì có là con người hay Fangire cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Cứu giúp kẻ yếu đuối vô tội khỏi những kẻ mạnh sử dụng bạo lực một chiều, đó là điều cậu phải làm khi nhận được sức mạnh.
Quả thực Fangire có bản năng tấn công con người.
Chính cậu cũng đã luôn đau đầu về điều đó. Thế nhưng, đã có vô số Fangire kiềm nén xung động ấy để hòa nhập vào xã hội, chung sống với con người. Dầu rằng lần đầu trải nghiệm có thể hơi bối rối, nhưng rồi cậu sẽ học được cách điều khiển xung động ấy thôi.
Đã vậy rồi thì, giữa con người và Fangire chẳng có gì khác biệt cả.
Chẳng việc gì phải chiến đấu với nhau cả.
Thay vào đó…
Phải rồi, ta có thể yêu nhau.
Cha mẹ của Wataru đã chứng minh điều ấy.
Trên hết, chẳng phải việc cậu vẫn còn sống thế này là bằng chứng xác đáng vô cùng rồi hay sao?
Wataru vận lực toàn thân, tung nắm đấm vào cơ thể IXA.
Cho dù đối phương có là con người, thì giờ đây cậu đã chẳng còn ngần ngại chiến đấu nữa rồi.
Những kẻ truyền tải ý chí của bản thân thông qua bạo lực đều là kẻ địch của cậu.
Sau khi trở thành Kiva, Wataru đã đoạt mạng không biết bao nhiêu Fangire.
Đôi bàn tay cậu giờ đây đã nhuốm đầy máu.
Vậy nên cậu không còn ngần ngại bẩn tay nữa, nếu là để bảo vệ kẻ yếu.
Sau khi bị thổi bay đi, IXA bị lún vào mặt đất, nhưng rồi nhanh chóng vực dậy và lao tới tấn công Wataru.
Thanh kiếm của IXA sượt qua cơ thể Kiva. Một cơn đau trì độn lan tỏa khắp bộ giáp của cậu, nhưng Wataru chẳng màng dao động.
Bằng cách để thanh gươm trượt qua, cậu có thể tận dụng chuyển động của đối phương để rồi tấn công.
IXA một lần nữa bị thổi bay, va trúng một cây đèn đường. Thiệt hại lên bộ giáp rất nhẹ, nhưng cây đèn thì lại bị gãy từ tận dưới chân.
Kiva liền nhảy bật tới để bồi thêm một cú nữa.
IXA chuyển thanh IXA Calibur sang dạng súng rồi nhắm bắn vào Kiva.
Kiva tung bay trên không trung, lấy những phần giáp vai cứng nhất để hứng đạn. Dù có là Kiva thì để bị trúng đòn trực tiếp vào những bộ phận ít được bảo vệ thì cũng là vết thương chí tử cả thôi.
IXA điều chỉnh tư thế, chuyển lại vũ khí về dạng kiếm rồi tỏa ra áp lực kinh dị mà chém.
Trong khi chiến đấu, Nago vẫn còn say xỉn trong chính nghĩa của bản thân.
So với các Fangire khác, Kiva mạnh một cách áp đảo. Đối phương càng khiến anh khổ chiến, Nago lại càng cảm thấy thỏa mãn khi được cống hiến cho những điều bản thân tin tưởng.
Đối với Nago, để bản thân bị thương chính là hình thức hy sinh quên mình cao quý nhất.
Giải quyết chuyện này trong một lần thôi.
IXA kiềm đối phương lại bằng kiếm, đoạn nhảy lùi lại để giữ khoảng cách.
Thế rồi, anh liền nạp hạt tích điện vào IXA Calibur, từ đó giải phóng toàn bộ năng lượt một lúc.
“IXA Judgement!”
Đòn tấn công ấy nhất định sẽ đoạt mạng Kiva… hay đáng ra phải là như vậy.
Thế như sức phong thủ của bộ giáp bao bọc Kiva lại vượt trội hơn so với dự tính của người thiết kế ra IXA.
Sau khi đã hứng chịu vụ nổ năng lượng khủng khiếp như vậy, Kiva vẫn không hề lui lại lấy một li.
“Cái gì cơ?!”
Khi Nago vẫn còn chưa hết sốc, Kiva đã giữ khoảng cách để tung ra đòn quyết định.
Kiva đạp mạnh lên nền đất, khiến cơ thể cậu bay cao lên không trung.
Trong mắt Nago, cảnh tượng đó trông thật chẳng khác nào một con dơi cỡ lớn dang rộng cánh trên trời cao.
Giữa tầng không, cơ thể Kiva lộn một vòng rồi phi thẳng xuống, đầu ngón chân cứng cáp tựa sắt thép của cậu xuyên thủng bộ giáp IXA, phá hủy cơ thể xác thịt của Nago.
Ba của Nago chợt xuất hiện trước mắt anh.
Đó là người ba đáng tôn kính của Nago, nghiêm khắc và tràn trề tinh thần chính nghĩa, chính là người ba khi còn chưa từng thực hiện hành động bất chính nào. Trước mặt ba, Nago cũng đã trở về dáng hình thời niên thiếu.
“Ba ơi, con đã làm điều đúng đắn đó. Ba sẽ khen con chứ?”
Thế nhưng người ba không đáp. Ông cứ thế, chẳng nói chẳng rằng, ngắn nhìn khuôn mặt Nago.
“Khen con đi mà. Con đã làm điều đúng đắn, là bởi con muốn được ba khen…”
Khuôn mặt người ba dần trở nên mờ nhạt.
“Tại sao ba lại làm khuôn mặt đó chứ? Ba ơi, ba ơi, ba ơi… Con…!”
Bàn tay Nago cố gắng nắm bắt bóng hình người ba đang dần rời xa, thế nhưng những gì anh nắm được chỉ là không khí.
“Con chỉ muốn được ba khen thôi mà!!”
Tức thì, ý thức của Nago biến mất.
Vừa khi Nago ngã gục xuống, Hệ thống IXA sau khi bị hỏng nặng đã giải phóng toàn bộ năng lượng dư thừa rồi phát nổ.
Cây cối xung quanh bắt đầu bắt lửa, để rồi chẳng mấy chốc cả công viên đã chìm trong ngọn lửa hung tàn.
Giữa ngọn lửa cháy bừng, Wataru ôm lấy cơ thể Mio - giờ đây đã trở lại nhân dạng.
Dẫu hơi thở khó nhọc, Mio vẫn liên tục lẩm bẩm “Em xin lỗi” không biết đã bao nhiêu lần.
“Em đừng xin lỗi…… Tôi… vui lắm… vì đã được gặp Mio…”
“……… Em hạnh phúc quá… Được gặp Wataru-san… cũng làm em, hạnh phúc lắm…”
Đó là những lời cuối cùng phát ra từ miệng Mio.
Để rồi sau đó, cơ thể cô dần tan biến thành vô vàn những mảnh kính vỡ trong vòng tay Wataru…
Thế rồi, vài ngày sau.
Một hiệp định bí mật đã được ký kết giữa vô vàn tổ chức, trong đó bao gồm cả của con người lẫn của Fangire.
Nói một cách đơn giản, đây là hiệp định cho phép áp dụng luật pháp của con người lên cộng đồng Fangire.
Việc áp dụng Hệ thống IXA và sắp xếp chiến đấu theo đội chỉ gây ra những tổn thất khổng lồ cho cả hai bên. Đã là như vậy thì thôi cứ quay lại như ngày xưa, khi Fangire tấn công con người - và chỉ khi họ thật sự định tấn công - thì con người sẽ được phép dùng vũ lực đáp trả Fangire.
Bên cạnh việc ký kết hiệp định này, do Hệ thống IXA sau khi bị Fangire đánh bại đã phá hủy một phần lớn thành phố nên nội bộ các tổ chức bên phía con người đã khai trừ bộ phận ủng hộ vũ lực khỏi “Tổ chức bầu trời xanh đẹp đẽ”.
Biết được điều đó, Megumi cảm thấy yên lòng hẳn.
Công việc thợ săn Fangire đã trở về với phong cách truyền thống mà Megumi hằng mong muốn.
Nói là vậy chứ, sau một cuộc chiến ác liệt như thế, hẳn Fangire sẽ phải tạm ngưng công khai tấn công con người một thời gian. Điều ấy cũng đồng nghĩa, rằng công việc thợ săn của Megumi cũng sẽ phải tạm hoãn.
Thời gian rảnh mình nên làm gì đây ta?
Lại đi tìm đối tượng yêu đương à?
Thôi thôi thôi, Megumi lắc đầu mạnh mẽ trong tâm tưởng.
Tạm thời bỏ chuyện yêu đương qua một bên nào. Chừng như mình chẳng có mắt nhìn đàn ông gì ráo, hay đúng hơn là ngay từ đầu mình đã chẳng có duyên với đàn ông rồi ta?
May mắn làm sao mình vẫn còn công việc người mẫu. Cố gắng hết mình nào.
Quả nhiên phụ nữ là cứ phải làm việc ha, Megumi tự nhủ với lòng mình như vậy.
Công việc người mẫu sẽ sớm bắt đầu ngày hôm nay.
Khi Megumi lên đường tới studio, cô ngắm mình trên cửa sổ để kiểm tra dung mạo một lần nữa.
Ôkê rồi, hôm nay cũng thật tỏa sáng nào.
Sải bước lên đường, tiếng lạch cạch khô khốc từ đôi giày cao gót đập vào mặt đường nhựa vang lên trên bầu trời trong xanh nơi phố nhà cao tầng.
Sau vài tháng bặt tăm, cuối cùng Wataru cũng trở lại căn nhà của mình.
Nhìn tòa dinh thự kiểu Tây lỗi thời phong bế đằng sau cánh cửa sắt này làm cậu cảm thấy bồi hồi đến lạ.
Lại phải về đây sống ẩn mình thôi.
Căn nhà này vẫn còn sót lại bóng dáng người cha của cậu.
Hơn hết, giờ đây cậu đã chẳng còn lạc lối trên đường đời nữa. Cậu đã đạt được lòng tự tin để khẳng định điều này.
Vừa khi định mở cửa vào nhà, Wataru chợt nhận ra rằng mình không mang chìa khóa.
Cậu đặt tay lên tay nắm cửa, nhận ra cửa đang bị khóa không mở được.
Giờ nhớ lại, cậu từng giấu chìa khóa dưới chậu cây cảnh đặt cạnh cửa chính để nhỡ Wataru không có nhà thì Shizuka vẫn có thể tự mở cửa vào được.
Khi Wataru ngồi xổm xuống kiểm tra, thì chợt, tiếng đàn vĩ cầm vang lên từ trong dinh thự kiểu Tây.
“Chẳng lẽ là…”
Wataru nhìn lên cửa sổ căn phòng trên tầng hai nơi tiếng nhạc phát ra. Tất cả cửa sổ đều được mở toang, thậm chí cậu còn thấy rèm cửa tung bay theo gió.
Đến khi tiếng nhạc không còn vang lên nữa, Shizuka liền xuất hiện bên cửa sổ. Khi Shizuka để ý thấy Wataru, khuôn mặt cô lập tức nở ra một nụ cười. Tiếp sau đó, cậu có thể nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ gian tầng một phía bên kia cửa ra vào.
Cánh cửa bật mở từ bên trong, và rồi Shizuka lên tiếng chào đón Wataru.
“Wataru! Mừng anh về nhà!”
“…… Tại sao?”
“Em đã bảo rồi kia mà, rằng em sẽ chờ anh.”
Quả tình Shizuka có nói thế khi Wataru rời nhà đến bên Mio. Tuy nhiên, Wataru lại không nghĩ những lời đó là thực lòng. Cậu thậm chí còn chẳng nghĩ Shizuka sẽ tha thứ cho mình vì đã bỏ lại mọi thứ rồi chạy khỏi nhà.
Ấy thế mà.
“Em ấy, đã luôn luyện tập một mình đó.”
“Ừm, tôi vừa nghe rồi. Tốt hơn hẳn lúc trước rồi đấy.”
“Anh lại dạy em tiếp nhé?”
“Có được không?”
“Cái gì được không ạ?”
Wataru không còn biết nói gì, mà chỉ thuần túy vui mừng khi nhìn lại khuôn mặt Shizuka.
Shizuka kéo Wataru lên phòng rồi từ từ đóng cửa lại. Một câu chuyện mới từ đây sẽ được mở ra.
《Tiểu thuyết Kamen Rider Kiva》Kết thúc