Kagami tiếp tục làm việc tại quán ăn của Nai.
Như Tendo đã chỉ ra, Kagami đã đánh mất mục đích của mình và cố gắng trì hoãn câu hỏi nên làm gì kế tiếp.
Vào đêm họ gặp lại nhau tại sân vận động Muay Thái ở Bangkok, Tendo bảo Kagami hãy quay lại Nhật Bản và rồi biến mất.
Nhưng Kagami nghĩ rằng:
“Dù Tendo đã nói vậy nhưng có lẽ cậu ta vẫn đang tìm kiếm Hiyori ở đâu đó trên thế giới.”
Kagami thỉnh thoảng uống rượu với Nai và một người bạn Thái quen qua Nai, họ vui vẻ bên bờ sông cho đến sáng.
Nhưng những ngày đổ mưa sao mà u buồn.
Sau khi đóng cửa quán ăn và nghỉ ngơi trong nhà trọ giá rẻ, anh cảm thấy nhớ nhung Nhật Bản.
Mưa rơi ở Bangkok giống như thác nước vậy, Kagami ngủ gật trong tiếng mưa và có một giấc mơ.
“Anh về rồi đây”
“Về rồi hả”
Đó là những lời mà Hiyori nói với Kagami, cô đang dọn dẹp Bistro la Salle vào một ngày mùa đông mưa lạnh.
Như thường lệ, cô vẫn mang khuôn mặt khó ưa và chẳng hề thân thiện. Dù cuộc trò chuyện chỉ có vậy nhưng không hiểu sao Kagami lại nhớ rất rõ khoảnh khắc đó.
Anh đã thấy mình rất hạnh phúc.
Mùi thức ăn ngon đang sôi trong bếp, căn phòng ấm áp và sự hiện diện của Hiyori...
Kagami tỉnh dậy khỏi giấc mơ và thầm nghĩ:
“Tại sao lúc đó mình lại nói 'Anh về rồi đây'? Đấy còn chẳng phải là nhà mình... Và tại sao Hiyori lại nói 'Về rồi hả'?”
Bất chợt anh nghĩ đến điều đó.
Kagami cũng sống một mình như Hiyori, cô không có cha mẹ, Kagami cũng đã cắt đứt quan hệ với cha mình. Đối với Kagami và Hiyori, quán ăn đó là nơi duy nhất mang lại cảm giác như ở nhà.
Kagami muốn nói “Anh về rồi đây” với ai đó, và có lẽ Hiyori cũng muốn nói “Chào mừng anh về”.
“Rốt cuộc mình vẫn phải đi tìm Hiyori thôi!”
Kagami nghĩ vậy.
“Hiyori sẽ quyết định cách cô ấy sống. Và mình cũng sẽ quyết định cách sống của mình. Không, chẳng cần quan tâm đến mấy lí lẽ phiền phức nữa. Mình sẽ làm những gì mình muốn. Chỉ vậy thôi.”Đêm đó, Kagami lấy hết số tiền tiết kiệm được và đến chỗ trận đấu Muay Thái.
Có một võ sĩ mà Nai đã khuyên là phải đặt cược vào.
Tuy nhiên, Kagami đã dám cược toàn bộ số tiền của mình vào đối thủ của võ sĩ đó.
Và anh đã thắng.
Cuối cùng có lẽ nhờ có Nai mà anh đã thắng.
Số tiền thắng cược đủ để trả chuyến bay tới Varanasi, Ấn Độ, nơi sông Hằng chảy qua.Vào ngày rời Bangkok, Nai đưa Kagami đến sân bay trên chính chiếc xe cũ kỹ đã lừa Kagami từ ngày đầu.
Không hiểu sao khung cảnh thành phố Bangkok ẩm ướt, mưa gió từ đường cao tốc tắc nghẽn khiến anh cảm thấy được yêu mến.
Khi đến sân bay, Nai nói rằng mình có một món quà và đưa cho Kagami chiếc ba lô đã từng bị trộm.
Bên trong chính là chiếc thắt lưng Gatack.
Khi nghe tin Kagami sắp rời đi, Nai đã tìm đến mạng lưới chuyên xử lý hàng ăn trộm, cùng với sự giúp đỡ của bạn bè nên anh đã lấy lại đồ đạc đã bán của Kagami.
“Mai pen rai!”
Kagami và Nai chia tay nhau.
Kagami ở một mình trong sân bay sạch sẽ đến chói mắt, anh cảm thấy xấu hổ vì không tìm được mục đích nào khác ngoài đi tìm Hiyori.
“Nhưng vậy mới là mình. Kagami Arata.”
Kagami ngồi một mình và lên máy bay tới Ấn Độ.Giờ đây Kagami đang sống trong sự hối hả và nhộn nhịp của Varanasi, Ấn Độ.
Cuộc hành trình sau khi đến Ấn Độ thậm chí còn khó khăn hơn, nhưng Kagami đã tận dụng kinh nghiệm ở Bangkok và đến được thành phố Varanasi mà không bị mất tiền.
Rồi anh đi đến sông Hằng, có lẽ Hiyori sẽ ở đó.
Giữa đám đông chật cứng không thể bước nổi, Kagami tự mình tìm hướng dẫn du lịch và lờ đi những người Ấn Độ xin tiền, đôi khi anh còn quát tháo ầm ĩ, để rồi cuối cùng cũng tới được sông Hằng.
Đó là một cảnh tượng kỳ lạ.
Các bà cô đang giặt quần áo, trẻ con đang tắm, những con bò cũng đang tắm, những kẻ ăn xin, người hành hương, du khách ba lô đang lang thang khắp nơi, quán xá xếp hàng dài, những xác chết đang bị thiêu gần đó.
Ở đây hơi khác một chút so với ấn tượng của Kagami về cuốn tiểu thuyết “Deep River”.
Thật kỳ lạ, nhưng đó lại là chuyện thường ngày nơi đây.
Kagami suy nghĩ một lúc.
“Tận cùng thế giới mà Hiyori nói có lẽ không phải ở đây rồi.”
Bỗng có một cô gái gọi tên Kagami.
Khi anh quay lại, Misaki chính là người đang đứng đó.