Điều khiến Kagami chú ý trong “Deep River” là chủ đề “Luân hồi chuyển kiếp”.
Dòng sông sâu thẳm được nhắc đến trong tiêu đề là sông Hằng - con sông thiêng liêng trong Ấn Độ giáo. Nếu tắm mình trong làn nước của dòng sông thiêng, mọi tội lỗi sẽ đều được thanh tẩy. Nếu ta để tro cốt của người chết trôi theo dòng sông, người chết sẽ được giải thoát khỏi vòng luân hồi.
Hình ảnh nơi hỏa táng các thi thể được gọi là ghat khiến Kagami nhớ đến ngày tận thế.
“Tôi muốn được tái sinh ở nơi tận cùng thế giới.”
Suy tư của Hiyori trở nên rõ ràng đến đau đớn khi Kagami nghĩ về sự ra đời của cô.
Kagami đã bị thuyết phục. Hiyori đã đọc cuốn sách này và lên đường đi tới sông Hằng.Ngày hôm sau, Kagami đến thăm một công ty du lịch do người Nhật điều hành ở Khaosan.
Vì không thể đi từ Bangkok đến Ấn Độ bằng đường bộ nên anh phải đi máy bay.
Anh đã tìm kiếm các loại vé máy bay rẻ nhất, nhưng dù cố gắng thế nào thì anh vẫn cần khoảng 60000 yên, tương đương 20000 baht.
Giờ đây Kagami chỉ còn ít hơn 100 baht.
“Mình nên làm gì đây!?”
Đôi chân của Kagami đang hướng về phía ngôi chùa.
Khi cởi giày và bước vào chánh điện, anh nhìn thấy bức tượng Phật đang mỉm cười.
Ngôi chùa này chính là nơi Kagami tìm thấy tờ 10000 yên trong lá bùa và mang lại may mắn khi anh mất tất cả vì bị chuốc thuốc ngủ.
Kagami nghĩ rằng lần này mình sẽ có thể nghĩ ra giải pháp tốt.
Và nó đã đến một cách đầy bất ngờ.
Đến chùa, Kagami lại gặp phải gã đàn ông người Thái đó.
Mặc dù đã "lột" sạch đồ của Kagami nhưng anh ta không hề tỏ ra xấu hổ mà còn mỉm cười.
“Mai pen rai!”
Đó là một câu tiếng Thái có nghĩa là “Đừng bận tâm nhé!”
Ngay cả Kagami không nói được tiếng Thái, cũng hiểu được câu này.
Đúng là không thể sống được nếu cứ lo lắng về quá khứ.
Nhưng anh không muốn nghe điều đó từ một kẻ đã lừa mình.
Kagami kìm nén cơn giận dữ sắp bùng nổ.
Sau đó, người đàn ông mua cho Kagami một ít mì Thái tại một quầy bán đồ ăn.
Kagami đã cố làm những gì mình có thể làm.
Người đàn ông nhìn Kagami đang húp mì, vẻ mặt chán nản của anh ta như muốn nói, ``Bây giờ tôi đang cố làm việc tốt rồi đấy.”
Tuy nhiên, giá tiền bát mì mua cho Kagami chỉ có 20 baht, tương đương 60 yên Nhật. Nó chưa là gì với số tiền anh ta đã trộm từ Kagami.
Bằng thứ tiếng Anh lõm bõm, Kagami kể lại những gì đã xảy ra cho đến nay.
“Thật là một người bất hạnh.”
Người đàn ông cảm thấy có lỗi cho dù anh ta là nguyên nhân gây ra bất hạnh cho Kagami.
“Xin anh trả lại tôi số tiền mà anh đã lấy của tôi.”
Khi Kagami hỏi điều đó, người đàn ông không hiểu sao vẫn mỉm cười tươi vui.
Xét theo cử chỉ của bàn tay, anh ta đã đặt cược vào các trận đấu Muay Thái và thua sạch tiền.
Kagami không còn sức để tức giận nữa, sau cùng họ lại cười với nhau.
Tên người đàn ông đó là Nai. Thật là một cái tên xui xẻo.
“Còn chiếc thắt lưng kim loại trong ba lô của tôi, nó đâu rồi?”
Nai đã bán chiếc thắt lưng cho một tổ chức chuyên kinh doanh đồ ăn cắp. Từ đó trở đi, anh không còn biết tung tích của nó nữa.
Kagami lại cảm thấy buồn bã. Anh không biết Tadokoro sẽ tức giận thế nào nếu biết được chuyện này…
“Mai pen rai!”
Nai nói.
“Đã bảo là anh đừng có nói thế nữa mà!"
Kagami hét toáng lên nhưng Nai lại cười.Nai đưa Kagami đến quán yakisoba kiểu Thái và pad thai nơi mẹ và chị gái anh làm việc. Anh nghĩ rằng nếu Kagami làm việc ở quán này thì sẽ có khách du lịch Nhật Bản tới.
Kagami phải kiếm tiền để trả cho chuyến bay đến Ấn Độ, nên đã quyết định làm việc ở đó.
Đúng như Nai mong đợi, một vài khách Nhật đã đến khi Kagami gọi họ bằng tiếng Nhật.
Tuy nhiên, ngay cả khi làm việc chăm chỉ cả ngày trời, anh cũng chỉ kiếm được khoảng 900 baht.
Sau khi trả tiền chỗ ở và thức ăn, chỉ còn lại khoảng 700 baht.
Kagami thấy có rất nhiều khách du lịch bụi phương Tây nên đề xuất họ ăn thử bánh mì yakisoba. Nai tỏ ra miễn cưỡng nên Kagami đã mua một ít bánh mì rẻ tiền và thử bán nó.
Điều quan trọng là sử dụng sốt cà chua, thứ mà người Tây thích.
Ban đầu khá ít người mua nhưng dần dần nó được truyền miệng và bắt đầu bán chạy một cách đáng ngạc nhiên.
Hơn nữa, khi họ thêm hamburger, xúc xích và bánh mì vào thực đơn, tất cả đều thành công và doanh số bán hàng thậm chí còn tăng nhiều hơn, mặc dù đã tăng giá cao lên một chút.
Hai tuần sau, Kagami có trong tay 30000 yên tiền Nhật.
Anh chỉ có 30000 để trả tiền vé máy bay.
Tuy nhiên, những quán ăn đối thủ ở Khaosan với tinh thần cạnh tranh thương mại quyết liệt đã sớm bắt chước quán của Kagami và bán các món tương tự, và doanh số bán hàng nhanh chóng bắt đầu giảm.Kagami muốn kiếm nhiều tiền hơn nên anh đã đến một địa điểm thi đấu Muay Thái khi lời thì thầm quỷ dữ của Nai mời gọi.
Không giống như những chiếc ghế từ ngoài bờ biển mà khách du lịch nước ngoài ngồi, đống ghế ở tầng hai nơi người dân địa phương đến cá cược ngồi tràn ngập một cảm giác phấn khích đến kỳ lạ.
Thông thường khi đặt cược vào trận đấu Muay Thái, ta nên xem các võ sĩ ở những hiệp đầu trước khi cá cược.
Tuy nhiên, Kagami đã cược toàn bộ số tiền của mình vào một võ sĩ mà Nai đánh giá cao trước trận đấu.
Nai nói không cần lo lắng vì đấu thủ đó là một nhà vô địch bất bại và mạnh đến mức áp đảo.
Khi nhà vô địch mà Kagami đã chọn cược bước vào, Kagami reo hò cùng với sự nhiệt tình của những người xung quanh. Đương nhiên là vì anh đã cược toàn bộ số tiền mà mình đã vất vả kiếm được vào đó.
Kế đến là võ sĩ đối thủ bước vào.
“Nếu mày mà thắng thì tao sẽ giết sống đấy!”
Kagami kêu gào lên khi nhìn võ sĩ đối thủ.
“Cái gì?! Thế quái nào!?”Đối thủ của nhà vô địch chính là Tendo Souji.