/ /
- Mà nói đến thì Cố Tư Thiên kia không phải học ngành Kinh tế đối ngoại sao? Vậy không phải chính là cùng ngành với tôi rồi sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, Lăng Hạo Hiên sau đó mới nhớ ra rằng Cố Tư Thiên cũng học cùng khoa với anh ta, vậy còn không phải là bạn học rồi còn gì nữa.
Cái người Lăng Hạo Hiên này ra nước ngoài hơn năm, đến thi cuối kỳ cũng là thi qua internet rồi gửi bài về, xem ra chừng ấy thời gian đã làm cậu ta quên vài việc rồi thì phải.
Sau khi nói xong câu kia, Lăng Hạo Hiên dường như lại chợt nhớ ra thêm điều gì đó, reo lên:
- Khoan đã, trước đây không phải em thích Cố Tư Thiên sao? Tôi nhớ rất rõ ràng, lúc ấy em còn đang mất trí nhớ.
Vừa nói dứt câu, Lăng Hạo Hiên đã bị ánh mắt đầy sát khí của Tống Tử Ngôn dọa sợ.
Cái việc Lệ Thư Vy từng thích Cố Tư Thiên, Tống Tử Ngôn một chữ cũng không muốn nhắc lại, nay Lăng Hạo Hiên lại quên mất mà lỡ miệng nói ra, khiến anh tức giận.
Biết Tống Tử Ngôn sẽ tức giận, Lệ Thư Vy liền đưa tay nắm lấy bàn tay đặt ở trên bàn của anh, lắc đầu một cái.
Bàn tay ấm áp của Lệ Thư Vy vừa chạm vào tay mình, Tống Tử Ngôn bao nhiêu tức giận đều quay trở lại, tan biến khi va phải ánh mắt và câu nói của cô:
- Trước đây là trước đây, không liên quan gì đến bây giờ.
Tôi và hắn hiện tại chính là địch, ai cũng muốn đối phương chết.
Một bên tay siết chặt thành nắm đấm, Lệ Thư Vy giấu không nổi ánh mắt căm hận khi nhắc về Cố Tư Thiên khiến cả Lăng Hạo Hiên và Thủy Thiên Quân bọn họ vừa tò mò vừa lạnh sống lưng.
Một nữ nhân mà thôi, lại có thể đáng sợ không kém gì tên Diêm la Tống Tử Ngôn trước mặt kẻ địch, bọn họ quả thực bì không nổi Lệ Thư Vy.
- Nói đến, anh lần này quay lại chắc cũng phải về Học viện tiếp tục học chứ?
Lật mặt nhanh như chớp, Lệ Thư Vy mới giây trước đầy căm hận trong mắt, phút sau đã trở lại thành một cô gái xinh đẹp hoàn mỹ, không tỳ vết mà hỏi Lăng Hạo Hiên.
Không mấy ngạc nhiên trước trình lật mặt nhanh hơn lật bánh của Lệ Thư Vy vì đã từng chứng kiến qua nhiều lần, Lăng Hạo Hiên vẫn thản nhiên bình tĩnh mà gật đầu, trả lời rất bình thường:
- Phải, tuần sau sẽ quay về học.
Học viện vừa ra luật mới, Học viên bắt buộc phải thi ở trong Học viện để đảm bảo sự chính xác cho kết quả, không có ngoại lệ.
Vì không quan tâm đến mấy cái loại luật lệ quy củ linh tinh của Học viện, Lệ Thư Vy tuy không biết đến nhưng cũng chẳng mảy may ngạc nhiên, chỉ nhìn Lăng Hạo Hiên mà nói luôn:
- Vậy nhờ anh giám sát Cố Tư Thiên giúp tôi.
Mặc dù chỉ là một kẻ ngu ngốc dễ đoán nhưng đề phòng vẫn hơn, không khéo anh ta lại là một con cáo già âm thầm tính toán.
Cười nhẹ một cái, Lăng Hạo Hiên cầm lên ly rượu vang, làm bộ một chút mà nói với Lệ Thư Vy:
- Chuyện nhỏ.
Bạn bè với nhau, em không nói tôi cũng giúp.
Chỉ là em và Tử Ngôn còn định chiếm no bảng xếp hạng Học viện bao lâu nữa đây? Từ lúc đi học, tôi thấy no vẫn luôn là hai người, chẳng thay đổi chút nào cả.
Xem ra Lăng Hạo Hiên đây chính là cố ý tỏ rằng mình có ý định với vị trí đầu bảng đây mà.
Biết âm mưu của Lăng Hạo Hiên, Tống Tử Ngôn cũng hùa theo một chút, giả vờ cười nhạt:
- Sao? Cậu muốn chiếm lấy vị trí đó?
Cho rằng đã lừa được Tống Tử Ngôn, Lăng Hạo Hiên còn thêm dầu vào lửa, nói thêm một câu ý định chọc tức anh:
- Cậu nói xem? Hai người độc chiếm lâu như vậy, lần nào thi cũng là điểm tuyệt đối, không thể nhường tôi một chút sao?
Không cần suy nghĩ nhiều Lệ Thư Vy đã nhận ra cách nói chuyện “giả trân” của Tống Tử Ngôn và Lăng Hạo Hiên, chỉ nghe qua thôi đã biết rằng anh ta đã bị anh lừa rồi.
- Cái vị trí này cũng đâu khó gì, nếu anh muốn thì cứ thử một lần xem, biết đâu…
Cố tình nói không hết câu, Lệ Thư Vy sau khi dùng khăn lau miệng mới cười một cái, nói nốt câu kia:
- … biết đâu trèo cao ngã đau.
Nghe câu nói của Lệ Thư Vy, Lăng Hạo Hiên có chút giật mình, cười ngại mà vội vàng thanh minh:
- Không, tôi chỉ là đùa một chút, em không cần coi là thật.
Trình độ diễn xuất của Lệ Thư Vy quả nhiên cao siêu, khiến Lăng Hạo Hiên tưởng rằng anh ta đã làm cô tức giận rồi, lại còn sợ hơn khi nghĩ đến cảnh Tống Tử Ngôn vì cô mà đem anh ta cắt cổ cho chó ăn.
Nhận ra màn trình diễn của Lệ Thư Vy, Tống Tử Ngôn tuy rằng buồn cười nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh mà hỏi cô:
- Bảo bối, ăn xong rồi?
Chỉ gật đầu một cái đáp lại, Lệ Thư Vy đưa tay cầm lấy chiếc túi xách bên cạnh, đứng dậy theo câu nói của Tống Tử Ngôn:
- Vậy chúng ta về thôi, đến giờ em phải nghỉ trưa rồi.
Thấy Tống Tử Ngôn và Lệ Thư Vy đều chuẩn bị ra về, Lăng Hạo Hiên còn tưởng rằng hai người họ đã thực sự tức giận vì câu nói của mình.
Lo nghĩ cho mạng sống và cái đầu của bản thân, Lăng Hạo Hiên vội vàng sợ hãi mà níu kéo:
- Này, tôi thật sự chỉ nói đùa thôi.
Hai người đừng tức giận, tôi thật sự không có ý định ấy mà.
Màn trình diễn đã hoàn thành xuất sắc, Lệ Thư Vy khi ấy mới bật cười còn Tống Tử Ngôn bên môi trái khẽ nhếch lên, quay qua đằng sau mà nói với Lăng Hạo Hiên:
- Cậu, còn non lắm.
Dăm ba cái thứ hạng, tôi và Bảo bối không quan tâm đến nhưng có thể đồng hạng với bọn tôi hay không, cái đó các cậu phải tự xem lại rồi.
Ngồi xem từ đầu, Thủy Thiên Quân lúc này mới bật cười khi thấy Lệ Thư Vy và Tống Tử Ngôn rời đi, bỏ lại Lăng Hạo Hiên vẫn đang ngây ngô chưa hiểu gì ở lại.
Không bỏ lỡ cơ hội, Thủy Thiên Quân liền quẳng cho Lăng Hạo Hiên một câu trêu chọc:
- Đồ ngốc.
__________________________________________________________
Huhu mai toy thi cấp ba rồi, toy run quá đi mất ㅠㅠ
Trời ơi toy ôn mà nó không vào đầu toy trời ơi ㅠㅠ Mai thi rồi mà vẫn còn ngơ ngơ trời ơi toy chết mất ㅠㅠ
Huhu toy sợ quá đi mất, mai vào phòng thi khéo kiến thức bay màu hết mất thôi ㅠㅠ
Tại sao làm người lại khổ vậy chứ ㅠㅠ
Toy cũng muốn lười lắm nhưng không học hành thì mai sau khổ, cạp đất mà ăn nên không học không được.
Trời ơi, toy điên lên mất thôi ㅠㅠ
Kiếp sau toy nhất định chỉ làm một con gấu trúc thôi, toy chỉ muốn nghỉ ngơi, lười biếng như nó thôi ㅠㅠ
À mà ai muốn nhắn tin trò chuyện với toy thì theo dõi twitter của toy nha, là cái này nỳ: @Moon_Ha_Eun_
Toy không cho mý kô acc facebook của toy là vì acc đấy toy toàn đăng linh tinh gì đâu không á ^^