Tiểu Thư Trọng Sinh - Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế

nhân viên hạ vũ thất kinh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

/ /

- Bảo bối.

Quả nhiên rất biết giữ lời với Lệ Thư Vy, Tống Tử Ngôn nói chỉ đi một lát rồi quay lại thì tuyệt đối không đi lâu hơn phút, trong khoảng thời gian đó nhất định sẽ nhanh chóng quay lại.

Đứng bên trong, Lệ Thư Vy đang bấm điện thoại, chưa đọc xong một bài báo đã nghe thấy tiếng của Tống Tử Ngôn vang lên bên tai rồi.

- Ngôn, anh quay lại rồi à? Chúng ta đi thôi, còn vài phút nữa là họp rồi.

Thấy Tống Tử Ngôn đi vào, Lệ Thư Vy lập tức liền đem điện thoại cất đi mà nói với anh.

Nói xong, Lệ Thư Vy đang định đi đến thang máy thì đột nhiên bị Tống Tử Ngôn kéo lại, ghé sát tai mà dùng một cái giọng êm dịu nói bên tai cô:

- Bảo bối, môi anh nẻ rồi.

Em xem, chảy máu rồi này, đau.

Tự dưng làm nũng, Tống Tử Ngôn làm toàn bộ người đang có mặt ở đó phải thất kinh, tròn mắt mà hét lên trong não:

“ Người này là ai vậy? Có phải là Tổng tài tàn bạo máu lạnh mà chúng ta biết không vậy? Loạn rồi, loạn hết rồi.”

Trong một khoảnh khắc, lần đầu tiên mọi người trong Hạ Vũ có thể có chung một suy nghĩ như vậy, đơ toàn tập luôn.

Cái dáng vẻ làm nũng của Tống Tử Ngôn, Lệ Thư Vy vừa nhìn một cái liền bật cười, đôi mắt cũng bị nụ cười kia làm cho không mở ra nổi:

- Thật là, anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm nũng như thế hả?

Nụ cười xinh đẹp của Lệ Thư Vy vừa lộ ra, đám người kia tuy suy đoán lung tung cũng hiểu được phần nào vấn đề: cô gái xinh đẹp thế kia, ai mà chẳng bị thu hút chứ?

Vì nụ cười kia của Lệ Thư Vy mà Tống Tử Ngôn cũng cười theo, chỉ có điều nụ cười ấy của anh lại nhẹ nhàng đến mức làm cho mấy người chỉ từng thấy vẻ cao lãnh của Tống Tử Ngôn sợ hãi vì tưởng anh đang có âm mưu gì kinh khủng lắm.

- Được rồi, lại đây em xem nào.

Không cười nữa, Lệ Thư Vy giọng nhẹ tựa nước mà nói, Tống Tử Ngôn cũng ngoan ngoãn nghe lời cúi đầu thấp xuống để cô nhìn.

Cái chuyện hết sức bình thường đối với Lệ Thư Vy ấy vậy mà lại khiến người người thán phục.

Đưa ngón tay thon dài chạm nhẹ vào đôi môi mỏng có sắc hồng xinh đẹp của Tống Tử Ngôn, Lệ Thư Vy đột nhiên cau mày, đưa tay vào túi lấy ra thỏi son dưỡng.

Vừa thoa son dưỡng cho Tống Tử Ngôn, Lệ Thư Vy vừa giả bộ quở trách anh:

- Anh đúng là, sao lại để môi nẻ thành thế này chứ? Vừa hôm qua mới dặn anh phải chú ý xong, hôm nay môi còn nẻ hơn cả hôm trước, rướm cả máu ra, anh đây là đang chọc tức em sao?

Thực chất thì không phải là đang cố tình chọc tức Lệ Thư Vy mà Tống Tử Ngôn chính là cố tình để thế, mục đích chính là muốn để cô thoa son dưỡng cho.

Bình thường không thích mấy loại mỹ phẩm như thế này, Tống Tử Ngôn cho dù môi có nẻ ra cũng chẳng quan tâm nhưng vì hành động hôm trước của Lệ Thư Vy nên anh mới nảy ra ý định này, muốn làm nũng với cô.

- Không phải, chỉ là anh muốn em giúp anh thoa son dưỡng thôi.

Anh chẳng phải tay chân vụng về, không biết phải làm như thế nào sao?

Nói dối quả thực không biết ngại, Tống Tử Ngôn trước đây khéo léo tới mức làm được cả túi xách, hoa,...!để tặng cô mà đối với một thỏi son dưỡng chỉ cần mở nắp, xoay lên thoa lên một cũng không hiểu? Anh trai, anh đây là nói dối quá lộ liễu rồi đi.

- Thôi được, nói không lại anh mà.

Lần sau nếu thấy môi khô phải nói với em, nhớ chưa? Môi anh đẹp thế này mà không biết giữ gìn, thật phí của trời mà, em nhìn mà thấy đau lòng thay đấy.

Ngoan ngoãn gật đầu, hiện tại những người có mặt ở đấy đều đã đơ hết rồi, não cũng chưa load kịp nên cho dù bây giờ có ai nói với họ cô gái kia đã câu hồn của Tổng tài nhà họ đi, họ cũng chẳng ngần ngại mà tin luôn ấy chứ.

- Được rồi, đi mau thôi.

Anh thật là, muộn rồi đấy, không khéo bọn họ lại trách em đến muộn thì làm sao?

Nắm tay Tống Tử Ngôn kéo đi, Lệ Thư Vy nhận ra chỉ còn vài phút nữa thôi là cuộc họp bắt đầu rồi, liền không do dự mà kéo anh đi luôn.

Nếu cứ để Tống Tử Ngôn như thế này thì đúng là không biết bao giờ anh mới thành thật muốn bước vào phòng họp nữa.

Tuy rằng Lệ Thư Vy miệng nói sợ bị trách mắng nhưng trong đầu mấy người kia, bọn họ lần thứ hai đều có chung một suy nghĩ không dám nói ra ngoài:

“ Tổng tài Phu nhân, thế giới này còn ai dám trách mắng người nữa chứ.

Kẻ nào dám thì chắc chắn chán sống hết rồi.”

Đi sau Tống Tử Ngôn và Lệ Thư Vy, Tiết Huy đi ở một khoảng cách khá xa, quay qua lườm đám người nhất định sẽ bép xép kia:

- Nếu kẻ nào dám lan truyền linh tinh, để lộ ra ngoài cho đám chó săn biết thì cứ cẩn thận cái mạng của các ngươi đấy.

Chuyện là cái việc này được lan truyền khắp Tập đoàn là việc không thể tránh khỏi nhưng Hạ Vũ luôn có một quy định bất biến: việc trong Tập đoàn nếu để lộ ra ngoài, cho các Tập đoàn khác hay giới truyền thông biết thì người để lộ ra chắc chắn nhận hậu quả rất đáng sợ.

Nhân viên của Hạ Vũ khi vào Tập đoàn ai cũng đã ký một bản cam kết, cái việc này chung quy bọn họ cũng âm thầm mà hiểu được, dù sao họ vẫn tiếc cái mạng của họ lắm.

Trong Hạ Vũ thang máy có cái mà trong đó, có một chiếc chỉ dành riêng cho Tống Tử Ngôn và thêm một người được đặc cách - Lệ Tổng Lệ Thư Vy, không ai khác ngoài cô.

Trong khi Lệ Thư Vy và Tống Tử Ngôn ở trong chiếc thang máy riêng kia thì Tiết Huy và vài vệ sĩ khác đang đứng ở trong chiếc thang máy dùng chung ở ngay bên cạnh.

- Mà Ngôn, anh có phải dùng nước hoa không?

_________________________________________________________________________

Uhm, an nhon các kô, lại là toy - Lam đey.

Hôm nay toy lại ngoi lên làm phiền rồi, sorry các kô nhưng mong các kô có thể kiên nhẫn đọc hết cái thông báo này nha.

Uhm, chuyện là như đã thông báo từ trước thì bắt đầu từ tháng - tức là từ chương ( chương sau) trở đi thì toy sẽ đăng chương mới theo lịch là cách ngày một chương nha.

Tuy rằng rất muốn viết nhiều để các kô đọc nhưng vì toy đang ôn sấp mặt để chuẩn bị thi cấp nên đành vậy thôi, mong các kô thông cảm.

À mà đợi thi xong thì toy sẽ bão nha, coi như là một lời xin lỗi đến các kô vì lúc đấy toy thi xong rồi, thời gian rảnh nhiều lắm mà.

Đợi thi xong thì lịch ra chương mới sẽ là chương/ ngày trong vòng tuần nha.

Mong các kô thông cảm và đừng vì toy ra ít chương mà ghét bỏ toy nha.

Yêu các kô nhiều.

Truyện Chữ Hay