" Ấm quá.
Đây là đâu? Thiên đàng hay địa ngục?"
Sau khi gieo mình xuống vực, cô không còn khái niệm về thời gian nữa.
Khi còn đang mơ hồ, cô cảm thấy vô cùng ấm áp.
Thiên đường hay địa ngục, chính cô cũng không biết.
Tuy đã lấy được ý thức nhưng phải rất lâu sau đó cô mới từ từ tỉnh dậy.
Mở mắt ra, thấy trước mắt là một màu tím của chiếc màn quen thuộc, cô vô cùng hoảng hốt bật dậy.
" Đây không phải là phòng của mình sao? Cách bài trí này không phải là từ lúc mình tuổi, năm trước sao?"
Vén màn ra và nhìn ra ngoài, cô thấy cách bài trí của căn phòng hoàn toàn trùng khớp với căn phòng khi cô tuổi, năm sau khi cô bị đám người Phương Linh Nhi bắt nhốt và năm sau khi cô gặp tai nạn ở khu rừng nguyên sinh trong chuyến du lịch ngoại khóa.
Cô còn đang ngẫm nghĩ thì thấy đầu nhói đau, sờ lên thì thấy đầu đang được băng bằng một lớp vải dày, nhìn trên tay thì thấy vẫn còn vài vết thương, cánh tay vẫn còn đau nhức.
" Nếu mình không nhầm thì vào năm trước, tuần trước khi đến lễ mừng thọ của bà ngoại thì mình đã xảy ra tai nạn, khi mình tỉnh lại thì đã chỉ còn tuần nữa thôi.
Vết thương này hoàn toàn trùng khớp với lúc đó, không lẽ...!Phải rồi, bức tượng gỗ đó, nếu mình thật sự trọng sinh thì bức tượng đó chắc chắn vẫn còn, chưa vỡ."
Bước xuống giường, cô vội đến mức còn quên cả đeo dép, chạy đến chiếc bàn học của mình.
Cô thấy trên bàn vẫn còn một cái tượng gỗ hình được khắc theo hình dạng của một người con gái.
Bức tượng này, đáng lẽ đã phải vỡ rồi, nay bức tượng đã vỡ lại vẫn còn nguyên vẹn như vậy, cô quả thật xác định được mình đã trọng sinh rồi.
Đặt bức tượng xuống bàn, cô cúi đầu xuống một chút rồi đột nhiên ngẩng lên, cười khá lớn nhưng vẫn giữ ở mức độ vừa phải, không để cho bất kỳ ai có thể nghe ra.
Cô cười rồi đột nhiên cúi đầu nhìn xuống mặt bàn mà cười lớn:
- Haha, ông trời có mắt, Lệ Thư Vy ta sống lại rồi.
Tử Ngôn, Tiểu Mẫn, Quang Duy, kiếp này mình sẽ bảo vệ mọi người thật tốt, sẽ không để ai làm tổn thương mọi người nữa.
Nhìn vào bức tượng trên tay, cô có thể nhìn ra người được khắc trên đó chính là mình.
Vào khoảnh khắc mà cô rơi xuống vực thẳm, toàn bộ những ký ức mà cô đã quên đi đều quay trở lại.
Những gì đã xảy ra, cô đều nhớ lại hết.
Cô nhìn vào bức tượng, khẽ cười một cái, nói khá nhỏ:
- Tử Ngôn, kiếp trước quên đi anh, khiến anh chỉ có thể đứng từ xa.
Kiếp này em vĩnh viễn sẽ không quên đi anh nữa.
Nói xong, cô nhìn vào chiếc gương đặt ở trên bàn, nhìn thẳng vào đôi mắt màu hồng đỏ tựa sắc máu của mình, cười nham hiểm:
- Phương Linh Nhi, Cố Tư Thiên, hai người đợi đó, bổn Tiểu thư quay lại rồi.
Lần này tôi sẽ trả đủ những gì các người gây ra cho tôi và bạn bè của tôi.
Cô nói xong quay đi, tháo hết số vải đang băng trên đầu mình rồi vào phòng tắm, tắm rửa một lượt.
Cô ra ngoài, thay bộ đồ ngủ bằng một chiếc váy trắng giản dị nhưng rất thanh lịch và mặc thêm vào một chiếc áo khoác cũng màu trắng.
Lấy ra đôi giày cao gót cũng có màu trắng, cô ngồi xuống ghế, đeo vào rồi tiện tay lấy luôn cái ruy băng màu trắng trên bàn, buộc một nửa tóc ở bên trên của mình lên trên.
Sau khi tô thêm chút son môi màu hồng nhạt, cô đứng dậy, nhìn đồng hồ trên bàn, giờ phút ngày tháng năm .
Khẽ cười một cái, cô quay đầu, mở của phòng rồi bước ra ngoài.
Một nữ hầu đang dọn dẹp ngoài hành lang, thấy cô ra thì tròn mắt kinh ngạc nhưng nữ hầu kia còn chưa kịp nói gì thì cô đã đến gần và nói với người kia:
- Lát nữa gọi thêm một người vào dọn dẹp phòng của tôi đi.
Kéo tất cả rèm, mở cửa sổ ra, tôi không thích tối.
Bức tượng trên bàn của tôi cô đừng động vào, nói với cả người kia như vậy.
Trong đầu cô còn nhớ như in lý do mà bức tượng kia bị vỡ: một nữ hầu dọn dẹp, thấy khá đẹp nên đã cầm lên xem, sau đó làm vỡ.
Bức tượng kia là quà mà Tống Tử Ngôn đã tặng cô vào năm sinh nhật tuổi của cô, bức tượng là do chính tay Tống Tử Ngôn khắc lên, cô không muốn để nó bị hỏng.
- Vâng, thưa Tiểu thư.
Nữ hầu kia tuy có chút ngạc nhiên nhưng nghe cô nói xong liền lấy lại tinh thần, cúi đầu và đáp lại cô.
Cô khẽ gật đầu rồi đi xuống cầu thang.
Tiếng gày cao gót va chạm vào gạch vang lên nhè nhẹ, nhẹ đến mức không ai - ngoài cô có thể nghe thấy.
Cô đi được nửa cầu thang thì thấy Dạ Thiên Lăng và Lệ Vi Huyên đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, vẻ mặt đầy vẻ lo lắng.
- Cha, mẹ.
Cô đi xuống, giọng khẽ gọi người kia.
Vừa nghe thấy tiếng của cô, Dạ Thiên Lăng và Lệ Vi Huyên liền quay đầu lại như một phản xạ tự nhiên.
Thấy cô quần áo đã thay, vải băng trên đầu đã tháo, sắc mặt đã hồng hào hơn, Lệ Vi Huyên tuy đã bớt lo lắng nhưng khi thấy cô đi đến trước mặt thì vẫn nhẹ nhàng mà hỏi, giọng điệu phảng phất chút lo lắng:
- Tiểu Vy, con cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.
Con thấy sao rồi, còn đau ở đâu không?
Cô khẽ lắc đầu, nở một nụ cười và đáp lại:
- Con không sao, chỉ là bị trầy da một chút, da bị xước xát một tý thôi ạ.
Thấy cô vẫn còn đứng, Dạ Thiên Lăng với một ánh mắt, ra hiệu cho cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Cô nhìn thấy cũng ngay lập tức tuân theo, vừa ngồi xuống chiếc ghế đó vừa trả lời câu hỏi của Lệ Vi Huyên.
Vừa mới ngồi xuống một cái thì cô cũng nói xong.
Dạ Thiên Lăng nghe cô nói xong thì vừa tức giận vừa lo lắng, giọng có chút gắt gỏng mà nói với cô:
- Không sao? Con nói xem hôm đó chiếc xe cháy lớn như vậy, nếu vệ sĩ đến muộn một bước thì con có phải là đã xảy ra chuyện rồi không? Bị thương đến mức hôn mê gần một tuần, con còn nói không sao?
Cô vẫn giữ nụ cười ấy trên môi, trấn an Dạ Thiên Lăng:
- Con không sao đâu, hôm nay con tỉnh lại thì đã nghĩ kỹ rồi, muốn nói với cha mẹ một chuyện.
Dạ Thiên Lăng tuy vẫn chưa hết tức giận nhưng vẫn gật đầu, đáp lại:
- Con nói đi.
- Con muốn công bố thân phận trong buổi tiệc mừng thọ của bà ngoại vào tuần sau và bắt đầu từ hôm đó, con sẽ xuất hiện với tư cách Nhị Tiểu thư của Dạ Gia.