/ /
- Anh ơi, em đi đây.
Lát nữa hai anh đi đường nhớ cẩn thận đấy.
Bước chân ra khỏi cửa, Lệ Thư Vy trong khi đeo giày thì vẫn quay đầu chào tạm biệt hai người anh trai đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, không quên dặn họ đi đường cẩn thận.
Ánh mắt nhìn về phía Lệ Thư Vy, Dạ Duật Khả cười khẽ mà gật đầu:
- Anh biết rồi.
Ngược lại là em, nhớ cẩn thận đấy, nếu em có mệnh hệ gì thì…
Đang nói dở dang, Dạ Duật Khả lại dừng lại, không muốn nói ra chuyện gở nên trực tiếp bỏ câu đằng sau đi, nhường cho Dạ Thư Diệp căn dặn Lệ Thư Vy:
- Được rồi, đi đường cẩn thận.
Tối nhớ về ăn cơm, anh đợi em.
Tính ra thì cũng đã hai ngày rồi Lệ Thư Vy chưa về nhà ăn cơm, hai người anh trai của cô kể ra cũng có chút nhớ nhung rồi nên quyết định không để cô ăn tối bên ngoài nữa, tối nay họ nhất định đợi cô về đi.
Dùng cái gật đầu thay cho lời đáp lại, Lệ Thư Vy ra ngoài với nụ cười vui vẻ trên môi.
“ Sầm…”
- Timothy, lâu rồi chưa gặp cậu.
Đến Tập đoàn Hạ Vũ.
Lên xe, Lệ Thư Vy trong khi Edna đóng cửa xe lại và lên ghế lái phụ thì nói tên địa điểm cho Timothy đang ngồi ở ghế lái xe.
Giống với Edna, Timothy là một trong những vệ sĩ của Lệ Thư Vy, vốn là trẻ mồ côi nhưng được cô cứu về, cho học tại học viện quân sự sau đó nhận huấn luyện tại quân đội và là một thành viên trong quân đội đặc chủng.
Tuy rằng là quân đặc chủng nhưng cả Timothy lẫn Edna đều không cần ở trong quân đội và chỉ tuân lệnh của Lệ Thư Vy mà thôi, quân lệnh đối với họ thấp hơn một bậc so với chỉ thị của cô.
Sau khi khởi động xe, Timothy mới nhớ ra điều gì đó, lập tức liền bẩm báo lên cho Lệ Thư Vy:
- Tiểu thư, hôm trước Vệ Thiếu úy nhận được một tin tình báo, dường như Chính phủ chuẩn bị tổ chức một cuộc họp bầu lại hội đồng các cấp.
Bên ngoài là vệ sĩ, Timothy thực chất còn là một người thu thập tình báo của Lệ Thư Vy - Chủ nhân Cục tình báo lớn nhất thế giới.
Mặc dù những tin tức này sớm muộn cũng được thông báo đến Lệ Thư Vy nhưng dù sao biết trước để chuẩn bị cũng chẳng có gì không tốt cả.
Hơn nữa, trong tay Lệ Thư Vy nắm giữ rất nhiều tình báo bí mật, đủ sức lật đổ một Gia tộc lớn hay một Quốc gia trong nháy mắt, công bố ra bí mật ấy hay không còn dựa trên tâm tình của cô nữa cơ.
Nghe Timothy nói, Lệ Thư Vy khóe môi lại khẽ nhếch lên, lộ ra một nét âm hiểm quyến rũ cùng với giọng nói trở nên khá trầm và lạnh:
- Vậy sao? Cũng đã năm rồi nhỉ, thời gian trôi qua thật nhanh, nếu cậu không nhắc thì ta cũng quên rằng đã đến lúc bầu lại hội đồng các cấp rồi đấy.
Ánh mắt đưa về cảnh vật bên ngoài ô cửa kính, Lệ Thư Vy vẫn nụ cười kia mà tự hỏi:
- Chà, lần này nên loại bỏ ai đây? Thật khó nghĩ mà.
phút sau - Cửa vào Tập đoàn Hạ Vũ
- Này, soái ca kia là ai vậy? Sao lại đỗ xe đợi ngoài này thế? Hình như đã đứng được hơn phút rồi nhỉ, đến Hạ Vũ đợi xin việc à?
- Ai biết được đâu, chắc là thế? Mà này, anh ta chắc là giỏi lắm, đi xin việc ở Hạ Vũ mà thảnh thơi thật, tay còn cầm hai ly trà sữa kìa.
- Cũng phải, Hạ Vũ là công ty hàng đầu thế giới, đến xin việc mà còn có thể thảnh thơi như vậy chắc không phải người tầm thường.
- Chưa chắc đâu, ai biết được có phải là trai bao hay không chứ? Nhìn cái khuôn mặt kia, chắc quyến rũ không ít người rồi.
- Uê, hay là… chúng ta quá đó xin info đi.
Đẹp trai thế, không thua kém gì Hứa Ảnh đế đâu, khi nào hẹn đi uống cafe, không thì trực tiếp mua luôn một đêm đi.
Người đẹp thế này, tôi vẫn chưa ngủ cùng bao giờ đâu.
- Được, đi.
Từ quán cafe đối diện với Tập đoàn Hạ Vũ mấy trăm mét, một nhóm nữ người ngồi ở vị trí ngoài cửa sổ đã chú ý đến một vị soái ca là Tống Tử Ngôn trên người mặc sơ mi trắng, áo gile và áo khoác dài dạng vest màu đen đứng đợi trước Hạ Vũ đã hơn phút.
Bị thu hút bởi chàng soái ca " trai bao" Tống Tử Ngôn đang “ đợi xin việc vào Hạ Vũ”, người kia quyết định đến xin phương thức liên lạc hoặc còn có ý định muốn ngủ cùng anh, đây là định câu mất nam nhân của Lệ Thư Vy cô đi sao?
- Soái ca, có thể kết bạn được không? Lần sau bọn tôi mời anh đi uống cafe.
Quả thực người không biết gì là người dũng cảm nhất, quả thực dám đến xin info của Tống Tử Ngôn, giọng nói có phần chọc ghẹo.
Bị tiếng nói làm phiền, Tống Tử Ngôn lúc ấy người dựa trên xe đầu mới hơi quay lại, hàng lông mày đen sắc bén cũng cau lại nhưng không giảm phần cuốn hút.
Giọng nói trầm, Tống Tử Ngôn vì tâm tình đang tốt nên không chấp nhặt bọn họ cho lắm, chỉ trực tiếp từ chối, đưa ra một lời cảnh cáo:
- Các cô tốt nhất đi chỗ khác, nếu không hối hận cũng không kịp đâu.
Nhìn vẻ cao lãnh của Tống Tử Ngôn, mấy người kia lại càng mê mẩn, không muốn buông bỏ:
- Soái ca, anh sao lại lạnh lùng thế? Thế này đi, không thì anh ngủ một đêm cùng tôi đi, triệu một đêm.
Nhìn anh thế này chắc kỹ năng giường chiếu cũng không tồi đâu nhỉ.
Bám dính không buông, đám người này quả thực to gan bằng trời, còn dám muốn ngủ cùng với tử thần là Tống Tử Ngôn một đêm? Ra giá triệu một đêm, đây chính là coi người mà không ai dám chọc đến như Tống Tử Ngôn thành trai bao? Điều này quả thực khiến Tống Tử Ngôn thật sự tức giận rồi.
Ngồi ở ghế lái xe, Đệ Ngũ chứng kiến toàn bộ cuộc trò chuyện này.
Nhìn thần sắc đang chuyển sang tức giận của Tống Tử Ngôn, Đệ Ngũ mồ hôi lạnh túa ra như tắm, trong lòng chỉ có một suy nghĩ:
“ Đám người này dám coi Thiếu gia như trai bao, quả thực tìm chết.
Không cầu có thể sống, các cô bây giờ cầu nguyện cũng chỉ có thể cầu được chết nhanh chóng thôi.”
Quá hiểu tính cách của Tống Tử Ngôn, Đệ Ngũ hiểu ngay hậu quả việc chọc tức anh là gì.
Mấy nữ nhân kia bây giờ có cầu nguyện thì cũng đã muộn rồi.
- Xin lỗi, đây là người của tôi, các cô có là tiên hay quỷ cũng không có quyền mơ tưởng đến.