/ /
- Bảo bối, em không đợi lâu chứ?
Quay lại vị trí của mình, Tống Tử Ngôn đi vòng ra đằng sau Lệ Thư Vy, tay cầm một dải ruy băng màu trắng họa tiết đen, giúp cô buộc tóc lên, tránh để gió làm phiền đến khi ăn uống.
Giọng nói thật nhẹ nhàng, Tống Tử Ngôn quả thực đúng là một kiểu “ trà xanh” chính hiệu.
Trước mặt người khác thì một đằng cao lãnh đáng sợ, quay lại trước mặt Lệ Thư Vy thì lại biến thành một kiểu ngây thơ vô tội, ôn nhu vô tận.
- Uhm, không lâu.
Sao vậy, có chuyện gì à?
Đợi Tống Tử Ngôn ngồi vào ghế của mình, Lệ Thư Vy mới gật đầu nhẹ, nghiêng đầu mà hỏi anh.
Ánh mắt của Lệ Thư Vy khi này quả thật khiến người khác gọi là yêu nhân họa quốc cũng không sai, loại ánh mắt hờ hững vô tâm lại vô tình quyến rũ người khác trong vô thức.
Chìm sâu vào ánh mắt tựa mật ngọt kia, Tống Tử Ngôn cứ nhìn Lệ Thư Vy đến mức mắt không chớp, cười nhè nhẹ mà đáp lại cô:
- Không, chỉ là ngày mai có một cuộc họp với Tập đoàn CS.
Không do dự mà đáp lại, Tống Tử Ngôn thành thật đem mọi chuyện nói ra với Lệ Thư Vy, khiến cô có chút ngạc nhiên mà hỏi lại:
- Vậy ngày mai anh phải nghỉ à?
Mắt khẽ trùng xuống, Lệ Thư Vy tay cầm dao cắt bít tết nhưng tâm trạng có vẻ không vui cho lắm.
Ngay lập tức nhận ra tâm trạng của Lệ Thư Vy, Tống Tử Ngôn nhìn nét mặt và hành động của cô liền đoán được suy nghĩ trong đầu của cô, nhẹ nhàng mà dỗ dành:
- Bảo bối, anh không đi.
Chỉ là một cuộc họp nho nhỏ, sao quan trọng bằng em được.
Ngoan, anh đi học với em.
- Nhưng… ngày mai có tiết Thể dục, em không muốn học.
Vừa nghe Tống Tử Ngôn nói xong Lệ Thư Vy đã tiếp lời, tâm trạng đã vui vẻ trở lại nhưng chốc lát lại xịu xuống.
Vốn dĩ từ khi sinh ra đã không thích vận động, Lệ Thư Vy cũng vì thế mà cực kỳ cực kỳ ghét môn Thể dục.
Nhìn biểu cảm phụng phịu của Lệ Thư Vy, Tống Tử Ngôn lại vô thức mà bật cười, cái vẻ mặt đáng yêu này của cô quả nhiên khiến anh không chống cự lại được mà muốn nuông chiều:
- Vậy mai không đi học nữa.
Anh đưa em đến Hạ Vũ, ngồi xem bọn họ cãi nhau đi.
Vốn dĩ là một buổi ký hợp đồng, chẳng hiểu thế nào mà qua miệng Tống Tử Ngôn lại thành một cuộc cãi vã rồi? Thật đúng là hết nói nổi.
- Được sao? Em… chỉ là một người ngoài.
Giọng hơi ngập ngừng, Lệ Thư Vy đưa mắt lén nhìn Tống Tử Ngôn.
Trong giây lát cô và anh hai mắt chạm nhau, khiến cô giật mình vội vàng mà quay đầu giấu mặt đi.
Giả bộ nghiêm mặt, Tống Tử Ngôn cau mày nhẹ:
- Bảo bối, không được nói bậy.
Em là Bảo bối của anh, sao lại là người ngoài được.
Nói xong, Tống Tử Ngôn chỉ dừng vài giây rồi lại nói tiếp, không cho Lệ Thư Vy cơ hội đáp lại:
- Còn nữa, em là Lệ Tổng, quyền lực lớn hơn bất kỳ ai trong số bọn họ, xuất hiện là điều đương nhiên, ai dám dị nghị?
Từ lúc Hạ Vũ được thành lập đến nay, Lệ Thư Vy đường đường là Lệ Tổng có quyền lực thứ hai trong Tập đoàn lại trước sau chỉ xuất hiện duy nhất một lần vào buổi lễ thành lập Tập đoàn.
Vì lý do đó nên Lệ Tổng trong mắt toàn bộ nhân viên đều là một truyền thuyết, được mệnh danh là vị Tổng tài thần bí nhất Hạ Vũ.
Bình thường không xuất hiện, Lệ Thư Vy nay lại đột nhiên tham dự một cuộc họp lớn hẳn sẽ gây xôn xao trên dưới Hạ Vũ cho mà xem.
- Vậy… ngày mai lại xin nghỉ à?
Bật cười trước câu nói của Tống Tử Ngôn vừa nói ra, Lệ Thư Vy tay che miệng mà giả bộ ngây thơ hỏi anh.
Cười nhẹ một cái, Tống Tử Ngôn đưa tay lên mà khẽ xoa đầu Lệ Thư Vy, giọng êm ái:
- Bảo bối, đương nhiên rồi.
Không lẽ em thích học Thể dục sao?
Chọc đúng tim đen của Lệ Thư Vy, Tống Tử Ngôn khiến cô cật lực mà lắc đầu.
Nhìn bộ dạng như chú thỏ nhỏ nhắn của cô, anh lại bất giác mà vô thức mỉm cười.
- Khoan đã, Ngôn, anh ngồi yên đó, đừng động.
Nhìn Tống Tử Ngôn, Lệ Thư Vy lại đột nhiên phát hiện gì đó, giữ lấy tay anh mà nói, sau đó cúi xuống lục lấy thứ gì đó trong túi xách ra.
“ Soạt…”
- Anh thật là.
Môi khô hết rồi mà không quan tâm, không đau sao?
Rướn người lên phía trước, Lệ Thư Vy tay cầm thỏi son dưỡng không màu mà thoa lên môi của Tống Tử Ngôn, khiến trái tim anh đập thình thịch không ngừng, tai cũng đỏ lên.
Ngồi đó cho Lệ Thư Vy thoa son dưỡng, Tống Tử Ngôn quả thực ban đầu không thấy đau lắm nhưng khi son dưỡng lướt qua lại cảm thấy môi mềm mại hẳn thêm, cảm giác khá thích đi.
Chẳng qua bây giờ ngay cả bản thân Tống Tử Ngôn cũng không biết rốt cuộc vì son dưỡng hay vì người thoa son dưỡng là cô nên anh mới thích nữa.
- Anh… cái đó… không đau thật.
Đợi cho Lệ Thư Vy thoa son dưỡng xong xuôi, ngồi xuống ghế của mình rồi thì Tống Tử Ngôn mới ngập ngừng mà nói.
Con người này quả thật ngứa đòn quá rồi.
Tay cất son dưỡng vào túi xách, Lệ Thư Vy liếc nhìn Tống Tử Ngôn rồi lại thở dài một cái:
- Haizz, thật là đến chịu anh, không biết coi trọng nhan sắc của mình gì cả.