/ /
- Vy Vy.
Một giọng nó mang đầy sự lo lắng từ ngoài cửa vang lên, người vừa xông vào kia bóng hình càng ngày càng rõ, hiện lên một cách rõ ràng trước mặt cô.
Người kia là một chàng trai tuấn tú, khuôn mặt từng đường nét đều như được vẽ lên, hoàn hảo đến lạ kỳ.
Từ đôi mắt màu xanh biển đậm, sâu thẳm như lòng biển đến chiếc mũi cao vút và đôi môi có chút sắc hồng, mọi thứ đều khiến cho cô cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Ánh mắt của cô và hắn giao nhau chỉ trong chốc lát nhưng cô có thể cảm thấy trong khoảnh khắc ấy, trong mắt hắn dường như chỉ có một mình cô mà thôi.
- Vy Vy, mau chạy đi, nhanh lên.
Người kia đánh người xông vào trong, nắm chặt lấy cổ tay cô và kéo cô đi, mọi việc xảy ra một cách nhanh chóng, như thể một cơn gió vụt qua vậy.
Cô quay lại, tay vẫn nắm tay Nhĩ Tiểu Mẫn, cùng nhau chạy, đằng sau là một đám người đang đuổi theo.
- Mau bắt bọn họ lại, nếu không bắt sống được thì giết hết, không được để tên nào sống cả.
Giọng nói lanh lảnh của Phương Linh Nhi vang lên bên tai cô, xem ra phen này nếu không chạy được thì cô nhất định phải chết rồi.
Người kia nắm tay cô rất chặt lại không khiến cô thấy đau, dường như hắn rất quan tâm đến cô.
Cô nhìn hắn, lục lại ký ức một hồi nhưng không thể nhớ ra chàng trai đang dẫn theo mình chạy trốn là ai.
Là do cô thật sự không quen biết hay phần ký ức về người này đã biến mất khỏi trí não của cô? Cô âm thầm tự hỏi.
- Anh là ai?
Cô tò mò, không im lặng nữa mà quyết định hỏi thẳng người kia, vừa chạy vừa hỏi.
Dù đang chạy nhưng người kia vẫn quay đầu lại, nhìn cô bằng một loại ánh mắt mà theo như thấy, nó mang theo một phần buồn bã.
- Em vẫn chưa nhớ ra tôi sao?
Giọng nói trầm và ấm của người kia lần thứ ba vang lên, lần này cô nghe rõ hơn, cảm nhận được âm điệu vô cùng quen thuộc nhưng cô vẫn không thể nhớ ra hắn là ai.
" Là ai chứ? Vì sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy?"
Những câu hỏi chưa có câu trả lời luôn vẩn vơ trong đầu cô.
- Tôi xin lỗi nhưng trong đầu tôi không hề có ký ức gì về anh cả, chúng ta đã từng gặp nhau rồi, phải không?
Câu hỏi của cô dường như khiến người kia buồn, nụ cười khổ trên môi hắn lướt qua rất nhanh, rất nhanh nhưng vẫn va phải ánh mắt của cô.
Người kia quay lại, khẽ cười mà nói:
- Tôi tên là Tống Tử Ngôn, em có lẽ cũng không thể nhớ cái tên này đâu.
Chỉ mong rằng nếu lần này có thể thoát được, em đừng quên tôi thêm một lần nữa.
Giọng nói mang theo một nỗi buồn từ tận sâu thẳm trong trái tim làm cô cảm thấy có chút nhói đau ở tim.
Cô và người tên Tống Tử Ngôn quả nhiên đã có quen biết, vậy thì tại sao, tại sao cô hoàn toàn không nhớ gì về hắn.
Tống Tử Ngôn, cái tên này đối với cô quả thực rất quen thuộc, dương như cái tên này đã từng được khắc sâu vào trong đầu cô từ rất lâu rồi.
Là từ bao giờ, cô không hề biết, chỉ biết rằng khi cái tên này được nói lên, cô đã cảm thấy tim mình nhói đau.
- Nếu thoát được, tôi nhất định sẽ không quên tên của anh.
Cô lúc ấy chẳng hiểu bản thân vì sao lại nói ra câu này, chỉ biết rằng khi cô nói ra câu này, lòng cô thấy thoải mái hơn một chút.
Tống Tử Ngôn dường như vui lên vì câu nói của cô, khẽ cười mà nói:
- Nếu em lại quên tôi một lần nữa, tôi chắc chắn không tha thứ cho em.
Tống Tử Ngôn nói câu đó với giọng khá dịu dàng nhưng cô không hiểu vì sao lại thấy lạnh gáy.
Giọng nói tuy dịu dàng nhưng ngữ khí lại có phần đáng sợ.
Xem ra quả thật là có quen biết rồi vì Tống Tử Ngôn nói là " lại quên" chứ không chỉ là " quên".
Nhĩ Tiểu Mẫn từ nãy im lặng, chạy đằng sau nhưng bây giờ lại chạy lên song song với cô, quay qua hỏi Tống Tử Ngôn:
- Tống Thiếu, anh không mang theo vệ sĩ sao?
Nhĩ Tiểu Mẫn và Tống Tử Ngôn tựa hồ có quen biết, nghe ngữ điệu của Nhĩ Tiểu Mẫn là có thể đoán ra rồi.
Tống Tử Ngôn nghe xong câu hỏi, chỉ khẽ lắc đầu:
- Tôi vốn chỉ định đi dạo trong núi thôi, thấy bọn người Cố Tư Thiên kéo nhau đi đến đây, vẻ mặt mờ ám nên đi theo nhưng không ngờ lại thấy cô và Vy Vy đã bị bắt rồi.
Khác với cô, ngữ điệu khi Tống Tử Ngôn nói chuyện với Nhĩ Tiểu Mẫn có vài phần lạnh lùng, cái sự dịu dàng mà Tống Tử Ngôn biểu hiện ra khi nói với cô đã hoàn toàn biến mất.
Nhĩ Tiểu Mẫn dường như đã quen với sự thay đổi nhanh như chớp của Tống Tử Ngôn, không hề ngạc nhiên đi tiếp.
Nhĩ Tiểu Mẫn vừa chạy vừa nghiến chặt răng lại, khuôn mặt đầy sự tức giận, sát khí có vài phần đã lộ ra.
- Chết tiệt, Cố Tư Thiên vậy mà dám lừa Tiểu Vy, uổng công Tiểu VY tin tưởng hắn như vậy.
Dám động đến Tiểu Vy, hắn không sợ bị róc xương lột da sao?
Nhĩ Tiểu Mẫn nghiến chặt răng, văng ra một câu chửi thề và vài câu nói khá đáng sợ.
Cô thì lại không quá để ý, vì giọng nói của Nhĩ Tiểu Mẫn quá nhỏ nên không nghe rõ, khi quay lại thì Nhĩ Tiểu Mẫn đã quay lại dáng vẻ bình thường, hiền lành như lúc trước, dáng vẻ khi nãy của Nhĩ Tiểu Mẫn, chỉ có mình Tổng Tử Ngôn trông thấy.
" Pằng ..."
Tiếng súng từ đâu đột nhiên vang lên bên tai, cô còn chưa kịp nhận ra rằng nguy hiểm đang tới gần thì đã bị đẩy sang một bên, ngã xuống đất.
Trước mắt cô, Nhĩ Tiểu Mẫn bị một viên đạn bắn xuyên qua bụng và sau đó, lại thêm một viên nữa bắn xuyên qua tim.
Nhĩ Tiểu Mẫn ngã xuống, máu bắn tung tóe, cô còn chưa kịp phản ứng thì Tống Tử Ngôn đã lao đến, đánh ngã tên kia.
Tên kia cầm súng lên, định bóp cò nhưng Tống Tử Ngôn lại nhanh tay hơn, cướp được súng và khống chế tên kia.
- Tiểu Mẫn, Tiểu Mẫn, cậu sao rồi.
Tiểu Mẫn, đừng dọa mình.
Cô chạy đến phía Nhĩ Tiểu Mẫn, ôm lấy người con gái máu me bê bết đang nằm dưới nền đất, hơi thở dần yếu đi.
Nhĩ Tiểu Mẫn biết mình sống không còn được bao lâu, cầm lấy tay cô mà nói:
- Tiểu Vy, mình biết mình sống không còn được bao lâu nữa.
Cậu nghe rõ mình nói đây.
Cô lắc đầu quầy quậy, không chấp nhân sự thật nhưng Nhĩ Tiểu Mẫn lại nắm chặt lấy tay cô, ngữ khí như thể đang cầu xin:
- Tiểu Vy, chạy đi, đừng để bị bắt.
Cậu hãy sống thật tốt, đừng để mình phải chết vô ích.
- Đừng nói nữa.
Cô hét lên.
- Mình không cho phép cậu chết, cậu không được phép chết, nghe chưa? Cậu phải sống thật tốt, chúng ta còn rất nhiều việc chưa làm, cậu không được phép chết.
Nhĩ Tiểu Mẫn, cậu nghe rõ đây, mình không cho phép cậu chết..
- Tiểu Vy, mình...!mình biết mình không cứu...!được nữa...!rồi.
Cậu...!cậu phải sống...!thật tốt..
để...!để báo thù cho mình.
Từng câu từng chữ của Nhĩ Tiểu Mẫn khắc sâu vào tim của cô, khiến cô cảm thấy tim mình như bị siết chặt lại, rất khó thở.
Cô biết, cô đương nhiên là biết tính mạng của Nhĩ Tiểu Mẫn giữ không nổi nữa nhưng cô không chấp nhận, cô không muốn thấy Nhĩ Tiểu Mẫn chết nên mới tự chống chế như vậy.
Cô biết lời nói của cô ngăn không nổi cái chết của Nhĩ Tiểu Mẫn, mắt cụp xuống, nước mắt không biết từ khi nào đã kết lại thành giọt, từng giọt, từng giọt nước ấm nóng rơi xuống, vẻ mặt khi ấy của cô, chính cô cũng không thể hình dung ra được.
- Tiểu Vy,....!đừng....!đừng khóc.
Đời...!đời này, được...!làm bạn với...!cậu...mình...!không còn gì...!hối hận nữa.
Đừng...!đừng buồn,...!sau khi sang....!thế giới...!thế giới bên kia....!mình vẫn...!vẫn sẽ dõi theo cậu...!Chạy...!chạy đi...phải sống....!phải sống để báo thù cho mình.
Nhĩ Tiểu Mẫn đưa tay lên lau nước mắt cho cô, nở một nụ cười cuối cùng rồi nhắm mắt, tay buông thõng xuống, tim không còn đập, cũng không còn thở nữa.
- Bắt lấy bọn họ, nhanh lên.
Tiếng bước chân ngày càng đến gần, cô im lặng không nói, đặt thi thể Nhĩ Tiểu Mẫn nằm xuống, nhắm mắt chặt lại rồi đứng lên, nước mắt vẫn chưa lau hết nhưng sát ý của cô đã tỏa ra bên ngoài rồi.
Đến chỗ Tống Tử Ngôn, cô cướp lấy khẩu súng, nhìn chằm chằm tên kia rồi hỏi:
- Tống Tử Ngôn, tôi có thể giết hắn không?
Sự thù hận của cô đã che lấp đi ý chí của cô, Tống Tử Ngôn biết điều đó nhưng hắn biết, bây giờ hắn cũng không thể ngăn cản cô.
Cô đau lòng, Tống Tử Ngôn biết, nhìn cô đau lòng, Tống Tử Ngôn còn đau lòng hơn.
- Có thể.
Giọng nói lạnh lẽo của Tống Tử Ngôn vang lên, không chút do dự.
- Giết hắn, em có thể.
Tống Tử Ngôn nhắc lại một lần nữa, khẳng định lại với cô.
Tên kia nghe thấy hốt hoảng:
- Tôi, tôi xin lỗi, đừng...
Tên kia có vẻ định nói gì đó nhưng cô không để cho hắn nói, giơ súng lên, ngắm vào tim của hắn và.
" Pằng..."
Tiếng súng thêm một lần nữa vang lên, cô nhắm chuẩn tim của hắn, bắn một phát thật chuẩn, lạnh lùng nói:
- Sang thế giới bên kia mà xin lỗi Tiểu Mẫn đi.