/ /
Tiết Huy lái xe đưa cô và Tống Tử Ngôn và cô về Dạ Gia.
Ngồi trên xe, cô ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài một hồi lâu rồi ngủ thiếp đi, đầu dựa vào vai anh, hơi thở nhè nhẹ.
Tống Tử Ngôn lúc ấy đang dùng máy tính xử lý vài việc, thấy cô tựa đầu vào vai mình thì chỉ quay qua, khẽ cười mà hôn nhẹ lên mái tóc đen thơm mùi hoa anh thảo nhè nhẹ của cô.
" Thật là đáng yêu hết nấc mà."
Nghĩ thầm trong đầu, Tống Tử Ngôn gập máy tính bảng lại, chỉ ngồi đó nhìn cô ngủ gà ngủ gật như một con mèo con, vẻ mặt rất thoải mái.
Tiết Huy ngồi lái xe, có chú ý đến biểu cảm thay đổi rõ rệt của Tống Tử Ngôn nhưng cũng chỉ biết vui thay cho Tống Tử Ngôn vì cuối cùng, tâm nguyện của anh cũng đã trở thành sự thật rồi.
" Két..."
Đến trước cổng Dạ Gia, Tiết Huy phải dừng xe lại vì cổng nhà cô vẫn đóng, vệ sĩ có vẻ cũng là người mới.
Thấy xe dừng lại, Tống Tử Ngôn cũng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Vốn dĩ Tống Tử Ngôn không ngỡ gọi cô dậy, định để cô ngủ thêm chút nữa nhưng nếu không gọi cô dậy thì chắc anh phải xông vào trong.
Dù là Thiếu gia Tống Gia nhưng Tống Tử Ngôn cũng đâu có thể tự tiện xông vào nhà người khác được, huống hồ đây còn là nhà vợ tương lai của anh nữa chứ, nếu đường đột xông vào thì cũng không được hay.
- Vy Vy, dậy đi, đến nhà rồi.
Giọng hết sức nhẹ nhàng, Tống Tử Ngôn chạm đốt ngón tay vào chóp mũi cô mà gọi cô dậy.
Bị tiếng nói của Tống Tử Ngôn đánh thức, cô mắt vẫn còn mơ màng, tay dụi mắt, giọng vẫn còn ngái ngủ:
- Ưm, đến rồi sao?
Thấy cô mặt vẫn còn lơ mơ vô cùng đáng yêu, Tống Tử Ngôn cười nhẹ, nói một câu trêu đùa:
- Ừm, đến rồi.
Em còn không dậy, nói với vệ sĩ mở cổng là hôm nay hoặc là anh xông thẳng vào nhà em, hoặc là anh và em phải ở ngoài này cả đêm đấy.
Câu nói đùa của Tống Tử Ngôn khiến cô bật cười, tỉnh cả ngủ.
Không xuống xe, cô chỉ mở cửa sổ đủ để cho vệ sĩ nhận diện được mình.
Vừa nhìn thấy người ngồi trong xe là cô, vệ sĩ liền lui ra, nhanh chóng mở cổng để Tiết Huy lái xe vào trong.
- Thiếu gia, Tiểu thư, mời xuống xe.
Chỉ trong vài phút, Tiết Huy đã đỗ xe trước bậc thềm cửa nhà cô sau đó xuống xe, mở cửa ở phía Tống Tử Ngôn.
Tống Tử Ngôn xuống trước, sau đó quay người lại, đưa tay về phía cô ra hiệu cho cô nắm lấy tay mình mà xuống xe.
" Bịch..."
Gật đầu một cái, đặt tay vào tay Tống Tử Ngôn và bước xuống xe, cô mới phát hiện ra chân mình bị chuột rút, không cử động được nên ngã luôn vào người anh.
Tống Tử Ngôn phản ứng nhanh, đưa tay ôm cô vào lòng, nét mặt có chút lo lắng mà hỏi:
- Vy Vy, em không sao chứ? Có bị đau ở đâu không? Làm sao vậy? Bị chuột rút à?
Trong thời gian chỉ mấy giây, Tống Tử Ngôn hỏi đến tận câu khiến cô xoắn cả não để hệ thống lại câu hỏi và nghĩ ra câu trả lời nhưng cuối cùng vẫn chỉ khẽ cười mà đáp lại anh:
- Em không sao, bị chuột rút, chân hơi tê một chút thôi, anh không cần lo lắng đâu.
Câu trả lời của cô tuy không khiến Tống Tử Ngôn an tâm hơn là bao nhưng anh vẫn cười khẽ, đặt cô đứng xuống đất:
- Em phải cẩn thận đấy, nếu lỡ không may em bị thương thì anh sẽ lo lắm đấy.
- Thật sao? Vậy thì em phải thật cẩn thận rồi, đâu thể để anh lo lắng được chứ.
Đứng xuống đất, cô vẫn giữ nụ cười tươi tắn trên môi mà trả lời lại, sau đó cùng Tống Tử Ngôn bước lên từng bậc thang.
Có lẽ biết là cô đã về, Vi Cung Thiệu - Phó Quản gia - đã đứng sẵn ở cửa, nhìn thấy cô và Tống Tử Ngôn thì liền cúi đầu, cung kính chào:
- Tiểu thư đã về.
Tống Nhị Thiếu gia.
Gật đầu khẽ một cái, cô liền hỏi:
- Cha mẹ tôi chưa ngủ chứ?
Đứng thẳng lên nhưng đầu vẫn cúi, Vi Cung Thiệu trả lời câu hỏi của cô một cách rất lịch sự:
- Thưa Tiểu thư, Gia chủ và Phu nhân đang ở trong phòng khách.
Không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, Vi Cung Thiệu qua việc thông báo vị trí của Dạ Lăng và Lệ Vi Huyên tiện thể đưa ra cho câu trả lời.
Cười khẽ một cái, cô vừa đi vào trong vừa nói:
- Cảm ơn.
Phải rồi, anh mang trà đến nhé, nhà chúng ta có khách.
- Vâng, thưa Tiểu thư.