/ /
Sau khi nhìn nhau mà cười trong vài phút, Tống Tử Ngôn nắm tay, đưa cô đến chỗ ngồi và kéo ghế cho cô ngồi xuống.
Trong khi Tống Tử Ngôn quay về chỗ của mình thì cô đặt bó hoa hồng xuống bàn.
- Em muốn ăn gì?
Lúc người phục vụ đưa menu lên, Tống Tử Ngôn không cầm lên vội mà ra hiệu cho anh ta đưa đến chỗ cô trước, vừa ra hiệu vừa hỏi cô, giọng có phần dịu dàng và phần ấm áp.
Nhà hàng Thượng Nam này cô và Tống Tử Ngôn đến cũng không phải lần đầu mà lúc trước có thể nói là thường xuyên đến cho nên cái menu của nhà hàng này, cô gần như đã biết hết rồi nên chẳng cần đọc nữa.
- Khẩu vị của em vẫn giống năm trước thôi.
Trong vô số các món ngon ở nhà hàng Thượng Nam này, cô đặc biệt yêu thích một suất ăn ở đây và cả Tống Tử Ngôn, anh cũng ưa thích suất ăn đó.
Câu nói của cô vừa nói xong, Tống Tử Ngôn liền hiểu ý, nói với phục vụ:
- suất ăn số , chai Mayacamas Cabernet Sauvignon Mount Veeder.
Trong lúc Tống Tử Ngôn nói, phục vụ nhanh tay ghi lại rồi cúi đầu lui xuống dưới.
Thấy Tống Tử Ngôn vẫn còn nhớ được sở thích của mình, cô tuy không ngạc nhiên nhưng vẫn rất vui, khẽ cười mà nói:
- Cũng năm rồi em chưa đến đây, lần này đến lại thấy nơi đây cũng không khác với năm trước bao nhiêu.
- Phải, từ năm trước, anh cũng không đến đây một lần nào, bây giờ của thật thấy rằng nhà hàng Thượng Nam này cũng chẳng thay đổi được bao nhiêu.
Tống Tử Ngôn gật đầu, cười nhẹ và đáp lại câu nói của cô.
Từ năm trước, bắt đầu từ khi cô quên đi Tống Tử Ngôn thì anh quả thật chưa từng đến nơi này thêm bất kỳ lần nào nữa.
Vốn dĩ Tống Tử Ngôn thích đến nơi này vì đây là nơi cô thích và hơn hết, anh đến đây chỉ vì có cô đến cùng.
Đối với Tống Tử Ngôn, nơi này chỉ khiến anh thích khi có cô mà thôi.
Ngày trước, Tống Tử Ngôn từng ghét cay ghét đắng vị trà sữa matcha nhưng vì cô, anh lại trở nên thích nó.
Vườn hoa của Tống Gia trước kia vốn là một mảnh đất chỉ có cỏ, không ai bén mảnh đến nhưng vì cô thích hoa hồng xanh và hoa mẫu đơn, Tống Tử Ngôn lại tự tay trồng hai loại hoa đó kín cả một khu vườn rộng.
Có rất nhiều, rất nhiều điều mà Tống Tử Ngôn đã thay đổi kể từ khi gặp cô, kể cả tính cách hay sở thích, mọi thứ đều dần dần được thay đổi cho đến năm trước.
Kể từ năm trước, sau khi cô đã quên đi Tống Tử Ngôn, tính cách của anh lại dần dần quay về như trước kia, từ một người không mấy lạnh lùng chuyển thành một con người lạnh lùng từ xương tủy và vô cùng tàn nhẫn.
Tống Tử Ngôn từ hôm ấy trong trái tim bắt đầu hình thành một thứ xiềng xích vô hình, khóa hết sự vui vẻ của anh vào, chỉ để lại sự đau khổ.
Mọi thứ về Tống Tử Ngôn đều thay đổi, duy chỉ có những thói quen vì cô mà hình thành mới không thay đổi dù chỉ một chút.
Tống Tử Ngôn vẫn thường thường đi đến vườn hoa, mỗi ngày Chủ nhật lại tự mình trồng thêm cây hoa mẫu đơn và cây hoa hồng xanh, như thể là một việc làm cố định được lập trình sẵn mà không thể thay đổi vậy.
Bây giờ, khi cô đã quay về, xiềng xích trong trái tim của Tống Tử Ngôn dường như đã được gỡ bỏ, trả lại cho anh sự vui vẻ mà anh đã đánh mất suốt năm.
- Uhm, vậy chuyện mà anh muốn nói với em là gì vậy?
Cô nhìn Tống Tử Ngôn, ánh mắt tò mò mà hỏi, giọng rất nhẹ và khẽ.
Nhận được câu hỏi và ánh nhìn tò mò từ cô, Tống Tử Ngôn chỉ khẽ mỉm cười mà đáp lại:
- Đợi chúng ta dùng bữa xong thì anh sẽ nói cho em biết.
Câu nói của Tống Tử Ngôn không làm cô vừa ý.
Cô thật sự là rất tò mò về việc mà Tống Tử Ngôn định nói với cô nhưng nếu anh đã nói vậy, cô cũng không tiện hỏi nhiều làm gì.
Dù sao thì sớm muộn cô cũng sẽ biết, Tống Tử Ngôn cũng không chạy nổi, lo gì chứ.
" Cạch...."
Một nhóm phục vụ đẩy xe đến, mang đồ ăn lên, xếp lên trên bàn.
Chỉ vài phút kể từ khi Tống Tử Ngôn gọi món, đồ ăn đã được mang lên rồi.
Phục vụ nhanh chóng - đây là một trong số những điều mà cô rất thích ở nhà hàng này.
" Tộc...Tộc..."
Sau khi một nửa số nhân viên phục vụ lui xuống, một nhân viên phục vụ mới mở rượu và rót ra ly cho cô và Tống Tử Ngôn.
" Coong..."
Tiếng hai chiếc ly chạm vào nhau vang lên, cùng theo đó là một từ:
- Cheers.
Cô và Tống Tử Ngôn trong im lặng cụng ly mà khẽ cười.
Cô và Tống Tử Ngôn từ trước đến giờ trong lúc ăn không mấy khi nói chuyện nên bữa ăn với không khí vui vẻ và lãng mạn kết thúc khá nhanh chóng.
- Em đi sửa soạn lại đã nhé.
Chuyện mà anh muốn nói, khi em quay lại thì anh phải nói cho em biết đấy.
Cô đứng dậy, trong khi phục vụ đang dọn dẹp thì tranh thủ đi tô lại son môi.
Tống Tử Ngôn có vẻ cũng định trong thời gian cô đi để làm chuyện gì đó nên cũng gật đầu khẽ thay cho câu trả lời.
" Chuyện mà anh ấy muốn nói là gì chứ? Thôi kệ đi, dù sao thì rất nhanh thôi mình cũng sẽ biết rồi."
Cô bước ra khỏi căn phòng, khẽ cười, tâm trạng vô cùng vui vẻ trong khi Tống Tử Ngôn cũng không khác là bao, sau khi cô đi liền gọi một cuộc điện thoại, giọng khá trầm mà nói với người ở đầu dây bên kia, khóe môi có nhếch lên một chút:
- Chuẩn bị xong chưa? Đợi Vy Vy quay lại, kế hoạch có thể bắt đầu rồi.