/ /
- Bọn họ là người yêu?
Câu hỏi của Tống Tử Ngôn khiến cô không khỏi giật mình nhưng cũng chẳng bao lâu cô đã bình tĩnh lại, khẽ gật đầu mà đáp lại:
- Phải, em không không biết từ bao giờ nhưng em có thể chắc chắn rằng bọn họ chính xác là mối quan hệ đó, hơn nữa Cố Tư Thiên đang giúp Phương Linh Nhi lên kế hoạch trả thù em vì em khiến cô ta vào tù.
Không biết có phải cô nhầm hay không nhưng cô bỗng nhiên thấy một khóe môi Tống Tử Ngôn khẽ nhếch lên rồi lại hạ xuống ngay sau đó, một nụ cười đầy ma mị.
- Em muốn xử lý chuyện này như thế nào? Nếu em muốn, anh có thể sai người ngay lập tức tiễn hai người này xuống địa ngục nói chuyện với tổ tiên của bọn họ.
Lúc nói ra câu ấy, Tống Tử Ngôn nét mặt có vài phần thoải mái làm cô cũng khẽ cười, từ chối một cách nhẹ nhàng:
- Không cần đâu, bọn họ nếu đã dám tính kế hại em, em đương nhiên phải đích thân đưa bọn họ xuống địa ngục rồi.
Chuyện này mọi người không cần nhúng tay vào, em muốn tự mình xử lý.
Nghe ngữ điệu cương quyết của cô, Tống Tử Ngôn chỉ khẽ cười mà nói:
- Được thôi, nếu em muốn thì theo ý em vậy.
Bọn anh sẽ không động tay vào việc này, để em tự mình xử lý, chỉ theo lời em thay mặt Gia tộc ủng hộ em vào buổi lễ mừng thọ tuần nữa.
Câu nói của Tống Tử Ngôn làm cô vô cùng hài lòng, thêm cái ngữ điệu vô cùng dịu dàng, cô lại càng thêm phần ưng ý.
Chỉ gật đầu một cái thay cho câu trả lời, cô cầm ly trà lên khẽ uống một ngụm nhỏ.
Thủy Thiên Quân ngồi ở đối diện lúc này lại nhìn cô và Tống Tử Ngôn, cau mày nói:
- Phải rồi, gần đây Thập Gia tộc và mấy Gia tộc phía dưới không an phận một chút nào, đặc biệt là vài Gia tộc trong Nhị Thập Gia tộc.
Bọn họ hiện tại đang kéo bè kéo cánh, chắc là có âm mưu gì đó.
Nghe Thủy Thiên Quân nói xong, cả cô và Tống Tử Ngôn đều khẽ cười, hiểu ý nhìn nhau mà gật đầu.
Nhận được một cái gật đầu từ cô, Tống Tử Ngôn vẫn giữ nụ cười kia trên môi, liếc nhìn về phía Thủy Thiên Quân mà đưa ra một ý kiến:
- Cố Gia và Phương Gia không phải vừa hay là hai Gia tộc có vị trí cao trong Nhị Thập Gia tộc sao? Bây giờ Vy Vy xử lý vụ Cố Tư Thiên và Phương Linh Nhi thì cũng coi như thay mặt Tam Đại Gia tộc răn đe Thập Gia tộc và Nhị Thập Gia tộc.
Lúc ấy không phải là một mũi tên trúng hai con nhạn sao?
Câu nói của Tống Tử Ngôn chính là suy nghĩ của cô, điều này quả thật không sai.
Cố Tư Thiên là người thừa kế của Cố Gia mà Phương Linh Nhi vừa hay là đứa con duy nhất của Phương Gia, sau này Phương Gia kiểu gì cũng sẽ cứu cô ta ra, đưa cô ta lên làm người thừa kế.
Người thừa kế của Gia tộc có địa vị chỉ dưới Gia chủ của Gia tộc đó một bậc, tức là còn lớn hơn cả những trưởng bối khác.
Nay, người thừa kế của hai Gia tộc đó lại bị một Tiểu thư của Tam Đại Gia tộc xử lý, vậy cũng không khác gì là đánh thẳng vào Gia tộc đó cả.
Cô thực chất là vì lý do đó nên mới yêu cầu công bố thân phận vì nếu cô vẫn chỉ là một người bình thường thì đến cuối cùng, cho dù có thế nào đi chăng nữa thì vẫn chỉ dưới thân phận một cô gái bình thường đánh bại hai Gia tộc lớn thôi chứ cũng chẳng phải là dưới thân phận Tiểu thư cảu Dạ Gia, thay mặt cho Tam Đại Gia tộc.
Nghe vừa hết câu nói của Tống Tử Ngôn, Thủy Thiên Quân liền hiểu ra, cười nhẹ mà hỏi:
- Không hổ là Dạ Nhị Tiểu thư, em có phải trước khi đến đây đã tính trước tình huống này nên mới yêu cầu công bố thân phận không?
Chỉ khẽ cười một cái, cô vẫn cầm ly trà, mặt vẫn hướng về phía đó nhưng mắt thì liếc nhìn về phía Thủy Thiên Quân mà nói:
- Anh đoán xem?
Cái nhìn và câu hỏi đầy mập mờ của cô vậy mà lại làm Thủy Thiên Quân càng chắc chắn hơn, ca ngợi độ âm hiểm của cô và sự thấu hiểu lẫn nhau của cô và Tống Tử Ngôn:
- Em quả nhiên là đã tính sẵn, đi bước nào cũng đã suy nghĩ vô cùng kỹ càng rồi.
Tử Ngôn, cậu và cô ấy đúng là tâm linh tương thông, chưa ai nói gì mà đã hiểu suy nghĩ của đối phương rồi.
Lần này, Tống Tử Ngôn lại khá hài lòng với câu nói ở vế sau của Thủy Thiên Quân, cười nhẹ mà đáp lại:
- Đương nhiên, chúng tôi chỉ còn thiếu bước kết hôn nữa thôi là tâm linh tương thông có thể nói là phu thê đồng lòng rồi.
Da mặt của Tống Tử Ngôn quả thật rất dày, nói ra câu đó mà mặt không hề đỏ chút nào mà trái lại còn khá đắc ý làm cô mặt đỏ như gấc, cúi gằm mặt xuống, đặt ly trà xuống bàn rồi cầm túi xách lên, đứng dậy mà nói:
- Em...!em về trước, hai người cứ nói chuyện đi.
Mọi việc cứ làm theo kế hoạch là được.
Nói xong, cô đang định chạy luôn đi thì lại bị một câu nói của Tống Tử Ngôn gọi giật lại:
- Khoan đã, anh có chuyện muốn nói với em.
Tuy quả thật là cô đang định chạy luôn đi nhưng nghe câu nói của Tống Tử Ngôn thì lại phải dừng lại, ngẩng đầu một chút mà hỏi:
- Chuyện gì?
- Nói ở đây không tiện.
Tối nay giờ, nhà hàng Thượng Nam tầng , anh đợi em.
Nghe hết câu, cô chỉ gật đầu khe khẽ một cái rồi chạy đi, không quay đầu nhìn lại, để lại Tống Tử Ngôn nhìn theo bóng dáng của cô mà khẽ cười.