/ /
- Vy Vy, hôm nay em đến ắt hẳn có mục đích khác, có chuyện gì sao?
Không biết từ lúc nào mà Thủy Thiên Quân đã sai một nữ hầu đi chuẩn bị trà cho cô, Tống Tử Ngôn và cả bản thân Thủy Thiên Quân.
Một lát sau, khi cả hai đều đã bình tĩnh lại, nữ hầu cũng mang trà lên.
Tống Tử Ngôn đích thân cầm lý trà, để xuống trước mặt cô và trong lúc cô đang uống thì mới hỏi.
Quả thật lần này đến Tống Gia, mục đích của cô không chỉ có gặp Tống Tử Ngôn mà còn có một nguyên nhân nữa.
- Khoan đã, nếu hai người nói chuyện riêng thì tôi cũng không nên ở đây làm bóng đèn cản trở, tôi xuống phòng khách ngồi.
Có lẽ Thủy Thiên Quân tưởng rằng cô và Tống Tử Ngôn sẽ bàn bạc chuyện gì đó cơ mật nên tự động muốn lui xuống.
Cầm trên tay ly trà vừa mới nhấp được một ngụm, Thủy Thiên Quân đứng dậy nhưng lại bị cô cản lại:
- Không cần đâu, chuyện này cũng không phải chuyện cơ mật, anh có nghe cũng không sao.
Hơn nữa, tôi thấy chuyện này nếu có sự giúp đỡ của anh thì sẽ tốt hơn, Thủy Gia Tiểu Thiếu gia.
Những câu đầu của cô, Thủy Thiên Quan nghe thì nét mặt vẫn rất bình thường, tươi cười nhưng đến đoạn cô nói ra thân phận của Thủy Thiên Quân, sắc mặt của hắn liền thay đổi, sự ngạc nhiên rõ nét:
- Cô biết thân phận của tôi?
- Em biết thân phận của hắn?
Lúc này, không chỉ Thủy Thiên Quân mà ngay cả Tống Tử Ngôn cũng bất ngờ, đồng thanh nói cùng với Thủy Thiên Quân.
Cô nghe xong khẽ cười, nhìn Thủy Thiên Quân và Tống Tử Ngôn rồi nói:
- Đương nhiên là biết, tôi ít nhất sẽ không dễ dàng quên đi người mà tôi từng cứu mạng.
Tưởng chừng Thủy Thiên Quân sẽ rất ngạc nhiên khi nghe câu nói đó nhưng cô lại không ngờ rằng cô vừa nói ra, Thủy Thiên Quân sắc mặt liền chuyển sang vui vẻ, cười nhẹ mà nói:
- Tôi cứ tưởng rằng em đã quên mất tôi rồi cơ, không ngờ rằng em vẫn còn nhớ.
Nói ra vẫn phải cảm ơn em, buổi tiệc năm ấy, nếu không phải nhờ có em thì có khi tôi đã chết chìm dưới đáy hồ rồi.
Thực chất năm ấy cứu mạng Thủy Thiên Quân, cô cũng chỉ là vô tình mà thôi.
Lúc ấy là buổi tiệc do học hàng bên ngoại của cô tổ chức, cô do thấy rằng ở nơi đông người như vậy không thoải mái nên mới cùng Tống Tử Ngôn ra ngoài đi dạo, không ngờ rằng lại thấy một đám người đang bắt nạt một người có độ tuổi hơn cô và Tống Tử Ngôn khoảng một tuổi và người đó là Thủy Thiên Quân.
Lúc thấy Thủy Thiên Quân bị đẩy xuống hồ, cô khá là hốt hoảng, hét lớn kêu vệ sĩ cứu người nên mới vô tình cứu Thủy Thiên Quân một mạng.
Khi được cứu lên, Thủy Thiên Quân đang hôn mê bất tỉnh, lúc ấy lại đông người hỗn loạn nên cô cũng không tìm ra được thân phận của Thủy Thiên Quân, cũng không hi vọng Thủy Thiên Quân nhận ra được người cứu mạng mình và về sau, cô cũng gần như quên mất vụ đó cho đến khi nghe anh trai cô nhắc đến.
- Chỉ là vô tình mà thôi.
Ơn cứu mạng này nếu Thủy Tiểu Thiếu gia muốn trả thì cứ giúp tôi việc này là được.
Sau khi nhấp một ngụm trà nhỏ, cô quay ra nói với Thủy Thiên Quân.
Sắc mặt của Thủy Thiên Quân lúc ấy đã bình thường trở lại, ngồi xuống ghế bên tay phải của Tống Tử Ngôn, nhìn cô, khẽ cười mà nói:
- Được, chỉ cần là việc em muốn làm, tôi đều sẽ giúp.
Phải rồi, gọi tôi là Thiên Quân là được, Thủy Tiểu Thiếu gia gì đó, nghe giống quan hệ làm ăn quá đấy.
Nghe câu nói của Thủy Thiên Quân, cô bật cười:
- Quan hệ làm ăn? Tôi thấy cũng khá giống đó chứ.
Thủy Thiên Quân mặt có vài phần bất lực nhưng nhìn cô cười lại khẽ cười theo, không nói gì cả.
Thấy mình đang đi quá xa với cái mục đích thật sự khiến bản thân đến đây, cô lấy lại thái độ nghiêm túc, nói với Tống Tử Ngôn và Thủy Thiên Quân đang ngồi đối diện:
- Được rồi, bây giờ em sẽ vào vấn đề chính luôn.
tuần nữa là buổi tiệc mừng thọ của bà ngoại em, Lão phu nhân Lệ Gia, người chắc cũng biết rồi phải không?
Không nói một câu nào, một cái gật đầu đã thay cho câu trả lời của Tống Tử Ngôn và Thủy Thiên Quân.
Nhận được câu trả lời, cô bắt đầu nói tiếp:
- Trong buổi tiệc ấy, em sẽ công bố thân phận của mình.
Đang bình tĩnh là thế nhưng cả Thủy Thiên Quân và Tống Tử Ngôn vừa nghe câu nói của cô lại trong mắt ngạc nhiên.
Đặt ly trà đang cầm trên tay xuống, Tống Tử Ngôn bán tín bán nghi hỏi cô:
- Công bố thân phận? Em nói thật sao?
- Đương nhiên là thật.
năm giấu đi thân phận thật của mình, bây giờ cũng đến lúc công khai ra rồi.
Dù sao em cũng không phải thể loại con ngoài giá thú mà đường đường chính chính là Tiểu thư của Dạ Gia.
Cô khẽ cười, nhìn thẳng vào mắt Tống Tử Ngôn mà đáp lại.
Đôi mắt đầy sự nghiêm túc của cô quả thật đã khiến Tống Tử Ngôn tin nhưng vẫn hỏi cô thêm một câu như để khẳng định lại:
- Em chắc chắn chứ? Sẽ không hối hận phải không?
Gật đầu nhanh chóng, cô nói bằng ngữ điệu rất chắc chắn:
- Hối hận? Sẽ không.
Em không chỉ muốn công bố thân phận mà còn muốn hôm đó hai người sẽ thay mặt cho Thủy Gia và Tống Gia, lên tiếng ủng hộ cho em và Dạ Gia.
Tuy rằng cô đã chắc chắn như vậy nhưng Thủy Thiên Quân vẫn chưa dẹp nghi ngờ, nghe câu cô vừa nói dường như có thêm phần không tin, hỏi cô:
- Thay mặt gia tộc lên tiếng ủng hộ em và Dạ Gia chỉ là việc nhỏ.
Chỉ là em không phải luôn muốn che dấu thân phận sao? Tôi từng nghe nói, mấy năm trước lúc mọi người muốn công bố thân phận của em, em đã phản đối rất kịch liệt cơ mà, sao bây giờ đột nhiên lại đổi ý rồi? Hơn nữa, vì sao em cần có sự ủng hộ của Tống Gia và Thủy Gia? Em muốn làm gì?
Thủy Thiên Quân hỏi cô, đúng vào câu mà Tống Tử Ngôn cũng đang thắc mắc.
Xem ra lần này, cô ngoài việc nói thật ra thì sẽ chẳng có cách nào để thuyết phục bọn họ cả.