/ /
- Lão Hiên, việc này kể ra cũng đã được định sẵn từ lâu rồi.
Hôn ước thì đã định, hôm nay tôi đến là để đưa sính lễ, hai đứa Tử Ngôn và Thư Vy chúng nó cũng sắp đính hôn rồi, nhà trai bọn tôi ít nhiều cũng phải có lễ vật chứ.
Bộ dạng tươi cười, Tống Tự vừa nhâm nhi ly trà ngon vừa nói, không vòng vo mà nói thẳng mục đích của mình.
Ngồi bên cạnh Tống Tự, Viên Liên Ngưng tay cầm ly trà, cười tươi mà nói tiếp câu của chồng mình luôn:
- Trước đây một là chưa đủ tuổi, hai là vì Thư Vy mất trí nhớ nên Tống Gia bọn tôi mới chưa kịp đưa sính lễ đến.
Nay, cả vấn đề nan giải đều không còn nữa, việc quan trọng thì nhất định không thể để lỡ được, không phải sao?
Chuyện gì đến rồi sẽ đến, Dạ Thiên Lăng và Lệ Vy Huyên tuy rằng biết trước rằng con gái lớn sẽ sớm gả đi nhưng vẫn không nỡ lòng, chỉ cười cười mà đáp lại:
- Hai người cứ làm quá lên.
Tử Ngôn đã nói với bọn tôi rồi, đợi Tiểu Vy tuổi mới kết hôn.
Tôi ấy à, vẫn còn tiếc con gái lắm, sính lễ đợi đến lúc kết hôn rồi hẵng đưa.
Bây giờ chỉ là đính hôn, không cần mang nhiều đồ đến như vậy đâu.
Biết tâm tư của ông bà thông gia, Tống Tử liền cười vang, lắc đầu mà trêu đùa:
- Lão Hiên, ông ấy à, cứ lo xa quá.
Gả con gái đi, có phải không được gặp nữa đâu mà.
Nếu ai cũng như ông thì khéo ngày xưa ông cũng chẳng lấy được Vy Huyên về đâu, Lệ Lão Gia vốn nổi tiếng yêu thương con gái mà.
Là bạn bè thân thiết, Tống Tự và Dạ Thiên Lăng chuyện gì của nhau cũng biết, tuy ai nấy đều đã hơn rồi nhưng vẫn chẳng xa cách chút nào.
Chuyện Dạ Thiên Lăng ngày trước phải mất mấy tháng mới thuyết phục được Lệ Dương gả Lệ Vy Huyên cho, Tống Tự vẫn là nhớ dai.
- Tuy chỉ là đính hôn nhưng Thư Vy là con gái của hai người, không thể qua loa được, cũng không thể để người ngoài coi thường con dâu nhà tôi.
Ngày trước chúng ta nhận sính lễ như thế nào, bây giờ phải gấp đôi số ấy cũng vẫn là ít.
Không khác Tống Tự với Dạ Thiên Lăng, Lệ Vy Huyên và Viên Liên Ngưng cũng là bạn thân của nhau.
Trước đây cha mẹ của Tống Tự và Dạ Thiên Lăng đến đưa sính lễ, bọn họ đều tận mắt chứng kiến, cả hai đều người tám lạng kẻ nửa cân, không ai thua kém nhau.
Hơn nữa, đám cưới của Tống Tự - Viên Liên Ngưng và Dạ Thiên Lăng - Lệ Vy Huyên còn được tổ chức cùng ngày, cùng địa điểm, cùng thời gian.
Hai đám cưới song song ấy khiến không biết bao nhiêu người phải ngưỡng mộ, ghen tị vì sự hạnh phúc của đôi bạn thân cô dâu và chú rể.
Đám cưới thế kỷ ngày ấy, bây giờ nhắc lại vẫn khiến người khác phải hoài niệm.
Ngồi nhớ lại những chuyện xưa cũ, Lệ Vy Huyên bất giác lại mỉm cười, đôi mắt cũng cong lại thành hình bán nguyệt:
- Cũng phải, bây giờ nhớ lại mấy chuyện ngày xưa mới thấy tuổi trẻ nông nổi.
Nói xong, Dạ Thiên Lăng cũng bị những kỷ niệm xưa kia làm cho mềm lòng, thở dài một cái mà gật đầu:
- Thôi được, chỗ sính lệ này bọn tôi thay Tiểu Vy tạm thời giữ lại còn có nhận hay không, đó là việc của con bé, tôi không can thiệp vào.
Thành công lay chuyển được Dạ Thiên Lăng và Lệ Vy Huyên, Tống Tự liền cười lớn, giọng nói và khuôn mặt đều rất vui vẻ:
- Tôi biết ngay hai người sẽ không từ chối mà.
Ây dà, quen biết bao nhiêu năm, còn phải khách sáo đến thế sao?
Khẽ lườm Tống Tự, Dạ Thiên Lăng giả giọng nghiêm khắc:
- Là tôi quá dễ dãi rồi nên mới để ông được nước lấn tới.
Đi, chúng ta uống vài ly, lâu lắm rồi mới có thời gian ngồi lại, đồ ăn đã chuẩn bị sẵn rồi.
Ngày trước, Dạ Thiên Lăng vẫn hay dùng cái khuôn mặt giả bộ nghiêm túc kia trêu đùa Tống Tự, mấy lần cãi nhau to, bây giờ riết thành quen, chỉ chọc cười nhau mà thôi.
Hai cặp phụ mẫu này, thời trẻ cũng chẳng thua kém ai.
- Hai người uống thì cứ uống, biết chừng mực một chút.
Bọn tôi đi dạo, mua sắm một chút rồi về.
Cầm chiếc túi xách nhỏ lên, Viên Liên Ngưng và Lệ Vy Huyên đưa mắt ra dấu cho nhau, đồng thời đứng lên mà nói.
Họ tuy rằng đã ngoài rồi nhưng vẫn xinh đẹp chẳng khác gì thiếu nữ, đến cả Dạ Thiên Lăng và Tống Tự cũng có ngoại hình y hệt mấy cậu thiếu niên.
Nếu đi cùng nhau, hai cặp bố mẹ này còn có khi bị coi là anh chị của con cái ấy chứ, đúng là vẻ ngoài giữ mãi ở tuổi mà.
Một bên khác, Tập đoàn Hạ Vũ - tiếng sau
“ Ưm…”
Ngủ một giấc dài, Lệ Thư Vy cuối cùng cũng tỉnh lại.
Đôi mắt mơ hồ, Lệ Thư Vy chống tay xuống giường mà ngồi dậy, tay còn lại vốn định đưa lên dụi mắt nhưng lại bị giữ lại.
Cúi xuống nhìn, Lệ Thư Vy đang ngái ngủ cũng bị làm cho tỉnh táo khi thấy Tống Tử Ngôn đang nằm bên cạnh, một tay ôm eo, một tay giữ lấy tay cô.
Bộ dáng khi ngủ của Tống Tử Ngôn quả thực quá mức mê hoặc người khác.
Trên người mặc mỗi chiếc sơ mi đã xộc xệch, để lộ xương quai xanh đẹp đẽ, Tống Tử Ngôn khuôn mặt nhẹ nhàng cùng mái tóc có chút rối lại càng quyến rũ hơn vạn lần.
Tống Tử Ngôn, anh đây là muốn dụ dỗ người khác sao? Thật muốn phạm tội đi a.
Nhìn dáng vẻ của Tống Tử Ngôn, Lệ Thư Vy lại bỗng dưng vì anh mà cười nhẹ một cái.
“ Soạt…”
“ Bộp…”
Đưa tay lên, Lệ Thư Vy vươn tay muốn vén mấy sợi tóc đang lạc lối trên khuôn mặt của Tống Tử Ngôn ra nhưng vừa mới chạm vào, tay cô đã bị giữ lại.
- Bảo bối, dậy rồi? Sao không ngủ thêm chút nữa?