Sáng sớm hôm sau ...
Bản Tin Buổi Sáng ...
" Tối qua,một vụ nổ boom lớn đã xảy ra tại tòa nhà Tusaly ... Được biết nạn nhân của vụ nổ trên không ai khác chính là Ellie và Yun ... Hai người mẫu màn bạc của Showbiz ... Và tiếp đến là hai quản lí của Vegas Gin và Yin ... Một quản lí đặc biệt của Jersey - Chủ Tịch Demonwhite ... Jey cũng đã bị thương không kém ... Và một người duy nhất không thể sống sót là Lâm Vương Triệu ... Quản lí của Hàn Gia ... Ông ta được phát hiện trong tình trạng khắp người là vết thương do đạn bắn ... Và đặc biệt ... Trên cổ có một vết bầm ... Nghi án duy nhất là treo cổ ... Cuối cùng ... Là vị chủ tịch đa tài của giới tài chính ... Tập Đoàn Phan Ngọc ... Ông ấy hiện đang trong tình trạng hôn mê sau và không biết được bao giờ sẽ tỉnh "
Hoàng vò đầu bức tóc ở ngoài ghế chờ ... Các phóng viên nhà báo liên tục làm anh khó chịu ... Vệ sĩ của anh đang ra sức chặn họ ...
Cho người phong tỏa khắp nơi để tìm đứa em gái ... Hoàng như ngồi trên đống lửa ... Khánh Huy luôn an ủi anh nên cũng đỡ được phần nào ...
" Anh Đăng ơi,có mua được không " - Một bé trai kháu khỉnh với khuôn mặt bầu bĩnh ... Đôi mắt to tròn đen lay láy ... Nụ cười lúc nào cũng nở trên môi ...
" Có ... Rất may là anh đến kịp,chỉ còn duy nhất một cái ... " - Hải Đăng mỉm cười ... Nụ cười của anh tựa như nắng ban mai ... Làm tan chảy lòng người ...
" ... Ưm ... " - Nó khẽ cựa người ... Nhăn mặt vì vết thương ngay đầu đang chảy máu ...
" Cô tỉnh rồi sao ... " - Hải Đăng vội đỡ đầu Nó dậy ... Đưa vào môi một chút nước ...
" Tôi đang ở đâu " - Nó bất giác hỏi ... Đầu nó ong ong ... Nhức nhối đến khó chịu ...
" Cô không nhớ gì sao ... Cô là ai ... Sao lại đến đây ... " - Hải Đăng chau mày nhìn Nó ... Một cô gái với mái tóc hung hung đỏ ... Đôi mắt tím đẹp vô hồn ... Chiếc mũi thon cao ... Đôi môi đỏ hồng xinh xắn ... Làn da trắng mịn màng ... Gò má ửng hồ tự nhiên ... Một vẻ đẹp hoàn hảo làm ngất ngay lòng người ...
" Tôi ... Tôi không biết ... " - Nó nói ... Ánh mắt mở to khi nhìn thấy quang cảnh lạ lẫm trước mặt ... Là một bờ biển ...
" Cô không nhớ gì sao ... " - Hải Đăng một lần nữa xoáy sâu vào đôi mắt vô hồn kia ...
" Không ... " - Nó lắc đầu nguầy nguậy ...
" Chị đẹp quá " - Susu đưa tay sờ vào mặt đó ... Thốt lên ...
" Em là ai " - Nó quay sang hỏi Susu
" Em tên Susu ... Chị gọi là Su hay Susu đều được " - Susu tròn xoe mắt nhìn Nó ...
" Cô hình như đã bị mất kí ức rồi ... Thôi thì cứ ở đây cùng anh em chúng tôi ... Tuy là không khá giả gì mấy ... Nhưng vẫn đủ ăn đủ mặc ... Cô không chê cũng có thể ở lại ... " - Hải Đăng nhìn người con gái trước mắt nói ...
" Được được ... Anh cho tôi ở lại là vui rồi ... Tôi mang ơn còn không hết ... Sao lại chê chứ " - Nó mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Đăng làm anh đỏ mặt ...
" Tôi ... Tại tôi thấy cô xinh xắn lại mang vẻ con nhà quý tộc ... Nên ... " - Hải Đăng ái ngại nhìn Nó ...
" Bây giờ ngay cả tên tôi còn không nhớ ... Nghĩ đến việc kia ... Anh cho tôi ở nhờ ... Tôi sẽ làm việc nhà ... Khi nào tôi nhớ lại ... Tôi sẽ trả ơn anh ... " - Nó nhẹ nhàng nói ...
" Được rồi ... Hai anh em tôi làm nghề chài cá kiếm sống qua ngày ... Bây giờ có cô nữa thì ... " - Hải Đăng nói chút rồi dừng lại ...
" Tốt nhất cô là con gái ... Nên ở nhà đi ... Ở đây có rau ăn rau,có cháo ăn cháo ... Bữa được thì có cá,có tôm ... Không thì ăn tạm cái gì đó ... Cô thật sự không chê nơi này là tốt rồi ... " - Hải Đăng cười hiền nhìn Nó ...
" Anh thật tốt ... Tôi sẽ làm mọi việc nhà ... Chỉ cần anh đừng đuổi tôi " - Nó e dè ...
" Có chị ở đây sẽ đỡ buồn hơn ... Anh hai mỗi lần đi ra kéo lưới ... Su ở nhà một mình rất buồn ... " - Susu lay lay cánh tay Nó ...
" Được rồi ... Cô uống thuốc rồi ăn chút cháo cho mau khỏe ... Tôi ra khơi ... Gần đến giờ rồi ... " - Hải Đăng lấy vội chiếc áo rồi mau chóng ra ngoài nơi có những chiếc thuyền và vài người dân đang đợi sẵn ...
" Su nè ... Em đỡ chị ra ngoài được không " - Nó nhẹ nhàng nói khẽ ...
" Dạ " - Giọng nói ấm áp của một đứa trẻ con pha lẫn tiếng sóng biển giòn ran ...
Susu nhẹ nhàng nắm tay Nó đưa ra ngoài ...
Đỡ Nó ngồi trên mõm đá ... Ngước mắt nhìn ra biển ...
Susu đang nghịch với vài vỏ sò ... Vỏ ốc trôi dạt vào ... Bãi biển sóng vỗ ngút ngàn khơi ...
" Chị ơi ... Chị không nhớ gì về mình sao ... " - Susu bất giác hỏi ...
" Chị không nhớ ... Thật sự không nhớ ... Chị thấy buồn lắm ... " - Nó dịu mặt ... Ánh mắt tím vô hồn đưa về phía đại dương bao la ...
" Đừng buồn nữa ... Anh Hải Đăng nói ... Mỗi khi buồn ... Cứ hét to về phía biển khơi ... Biển khơi sẽ vui vẻ nhận lấy nổi buồn của chị ... " - Susu vén lọn tóc phất phơ trước mặt Nó ...
" Susu thật dễ thương ... " - Nó véo má ... Hôn lên bờ má phúng phính kia một cái thật kêu ...
" Dạ ... Nhưng em phải gọi chị bằng gì ... " - Susu nghiêng đầu hỏi ...
" Chị không nhớ tên mình ... Hay em thích gọi gì cũng được " - Nó cười với Susu
" Chị rất đẹp ... Lại còn rất thân thiện ... Em sẽ gọi chị là Ngọc Yến nha ... Haha đúng rồi ... " - Susu nói rồi nhảy cẩng lên ...
" Ngọc Yến " - Nó nhắc lại ...
" Đúng rồi ... Ngọc Yến ... Tên rất đẹp ... Chị cũng rất đẹp ... " - Susu cười to ...
" ÁÁÁÁÁÁ " - Susu đang chơi ở ngoài bỗng nhiên hét lên ...
" ... Susu ... " - Nó chạy ra
" Con nhóc này ... Dân làng đâu hết rồi ... " - Một tên to con ... Mặt mày hung tợn ngang nhiên nắm lấy cổ áo Susu nhấc lên ... Theo sau là đám đàn em đang bắt các thiếu nữ trong làng đi ...
" Dừng tay lại ... " - Nó chạy ra ngoài ... Kéo Su về phía mình ...
" A ... Con nhỏ này xinh đấy ... Haha bắt nó về ... " - Tên kia thấy Nó liền há hóc ... Xinh muốn nhảy luôn đôi mắt ra ngoài ...
" Thằng khốn ... Mày cút đi ... " - Nó lùi về phía sau ... Lấy đà bật nhảy lên ... Đạp về phía bọn con trai đang đến gần ...
Hai tay vò thành nấm đấm ... Đấm thẳng vào mặt tên cầm đầu ... Làm tên đó choáng mà ngã xuống ...
Không dừng lại ở đó ... Nó đưa chân ... Nhảy lên đạp mạnh vào bụng tên kia làm tên kia phun máu đỏ thẫm thấm vào cát trắng ...
" Khôn hồn thì cút đi ... Đừng để ta gặp lại ... " - Nó hậm hực dắt Susu vào trong ...
Đúng lúc đó Hải Đăng cùng mọi người về ... Đăng thấy đám người kia vội vã chạy vào ...
" Anh hai ... " - Susu đang cùng Nó vào trong ... Nghe thấy tiếng Hải Đăng liền quay đầu lại chạy đến ôm anh ...
" Em có sao không ... " - Hải Đăng gương mặt lo lắng nhìn Susu ...
" Dạ không ... Nhờ chị ấy mà em thoát được,chị ấy còn cho bọn kia một trận nữa ... " - Susu cười xòa ...
" Tôi thấy lạ ... Tại sao họ lại bắt các cô gái trong làng ... " - Nó nghiêng đầu hỏi ...
" Đó là người của làng khác ... Làng đó chỉ có thể sinh con trai ... Họ muốn nối dõi tông đường ... Phải qua các làng khác bắt con gái về ... Cô mới vào đây nên không biết ... Susu ... Nhìn rất giống con gái nên bọn họ rất hay bắt nó ... " - Hải Đăng
" Ra vậy ... " - Nó đưa tay xoa đầu Susu ...
" Cảm ơn ... Cô đã bảo vệ nó ... " - Hải Đăng hơi đỏ mặt nhìn Nó ...
" Không có gì ... Đó là điều tôi nên làm ... Gọi tôi là Ngọc Yến ... " - Nó mỉm cười quay vào trong ...
" Anh hai ... Đó là tên Susu đã đặt cho chị ấy ... " - Susu cười rồi quay vào trong cùng Nó ...
" Ngọc Yến ... Tên đẹp ... Người cũng đẹp ... " - Hải Đăng cười hiền rồi quay ra ngoài phụ dân làng kéo chài và hỏi thăm ...
Tối hôm đó ...
Nó ra ngoài mõm đá lúc sáng mà ngồi ...
Mắt đưa về phía xa xăm ... Khuôn mặt buồn rười rượi với hai hàng nước mắt thay nhau chạy trên gương mặt Nó ...
" Tại sao mình lại không nhớ gì ... " - Nó vò đầu khóc thét lên ...
" Cô làm gì ở đây giờ này ... " - Đăng đi đến bên cạnh Nó hỏi thăm ...
" Tôi ... Chỉ muốn hóng gió ... " - Nó đáp
" Gió biển đêm nay rất lạnh ... Cô tốt nhất nên vào trong ... " - Hải Đăng
" Tôi chỉ ngồi một lát thôi ...
" Cô vẫn còn yếu lắm đó ... Tôi ngồi đây với cô ... "
" Tôi muốn hỏi anh một chuyện ... "
" Cô muốn hỏi gì ... "
" Anh sao lại cứu tôi ... "
" Sáng qua ... Tôi đi vào dãy núi phía Tây làng tìm một ít thức ăn ... Thì thấy cô nằm trên luống rau ... Khắp người cô dính đầy máu ... Tôi liền mang cô về ... "
" À .... " - Nó gật đầu mệt mỏi ...
" Anh và Susu sống ở đây lâu chưa ... "
" Cũng khá lâu ... "
" Anh không có người thân sao ... Susu lại còn không đi học ... " - Nó nghiêng đầu ...
" Ba mẹ tôi làm ăn thua lỗ ... Phải vay tiền của bọn giang hồ ... Lãi suất cao cộng thêm không có tiền ... Họ đã dắt hai anh em tôi đến đây ... Đưa một ít tiền làm căn nhà nhỏ ... Rồi họ gieo mình xuống biển ... " - Đăng đã cay mắt ...
" Anh đừng buồn ... Họ chỉ là không muốn anh và Su chịu cực ... " - Nó an ủi Đăng ...
" Ít ra ... Anh còn có cha mẹ để nhớ ... Còn tôi thì ... Quên hết rồi ... " - Nó cười chua xót
" Gia đình cô chắc đang lo cho cô lắm đó ... " - Đăng
" Thôi đi ... Đừng nhắc đến nữa ... " - Nó xua tay ...
" Choang "
Hắn ném chai rượu vào tường ...
Từ khi Nó mất tích ... Hắn đau đến quặng lòng ... Như một cái gì đó đè lên cơ thể ... Thật khó chịu ...
Luôn tỏ ra vui vẻ trước mặt Khánh Huy ... Nhưng quay lưng ... Lại là nổi đau chồng chất ... Nó như một cái gì đó thật mơ hồ ... Cảm giác đau đến nghẹt thở ...
Mọi thông tin của Nó như vào ngõ cụt ... Nó biến mất ... Lần cuối ... Gặp Nó cũng không ...
" Ngàn giờ anh đều nhớ em ... " - Hắn cầm tấm hình của Nó mà đau lòng ... Và đây cũng là lần duy nhất ... Hắn khóc ...
" ... " - Ngã người ra phía sau ... Hắn cảm nhận nổi đau mất đi người mình yêu ... Nhìn cô ấy đi vào nguy hiểm mà không thể làm gì được ... Hắn như lạc vào khoảng không vô vọng ...
Không một màu sắc ... Không một chút cảm xúc ...
h Sáng ...
Hắn lái xe đến khu rừng kia ...
Nơi được cho là lần cuối thấy Nó ... Hắn đã cho người điều tra phía dưới vực thẩm kia ... Là một ngôi làng chài ...
" Cậu ... Mình đừng xuống đó ... " - Khánh Huy lay lay tay Hắn ...
" Nhưng xuống đó ... Sẽ tìm được gì Jersey ... " - Hắn ngồi xuống ... Vuốt má Huy ...
" Huy không muốn ... Cậu đừng xuống ... " - Huy sợ sệt nhìn xuống vực thẫm ... Trong đầu liên tưởng đến chuyện phải nhảy xuống ... ( Con thông minh ghê luôn đó Huy,nghĩ xấu cho ta không à,hôm qua còn kêu xuống )
" Ngốc ... Cậu có bắt con nhảy xuống đâu ... Chúng ta sẽ đi bằng đường khác ... " - Hắn như đọc được suy nghĩ của Huy liền bật cười ...
" Thật hả cậu ... Sẽ không nhảy xuống ... " - Huy tròn xoe mắt hỏi ...
" Từ bao giờ con nghi ngờ cậu vậy hả ... Về nhà chuẩn bị ... Mai sẽ đi cùng cậu ... " - Hắn bế Huy lên xe ... Chạy về thành phố ...