Tiểu Thư Nhà Ta Trọng Sinh

chương 62

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Quy Tiên Quyết tăng cấp

"Còn sớm mà, ngủ tiếp chút nữa đi." Trịnh Tuyết Như không thuận theo tự nhiên mà xoa xoa đầu của Tố Nhã, cánh tay vòng lấy eo của cô, lần thứ hai động một cái, sau khi kéo toàn bộ người vào lòng mình, nàng dụi dụi đầu vào cổ Trịnh Tố Nhã vài cái mới thỏa mãn mà ôm ngủ tiếp.

Trịnh Tố Nhã: =口=

Loại cảm giác trong chớp mắt cả thế giới đều trở nên huyền huyễn này là cái quái gì thế? Được vuốt lông? Được an ủi? Còn được trở thành gối ôm nhân tạo? Cái đuệch, chuyện này không khoa học, nhất định là tui thức dậy sai phương thức rồi!

Trịnh Tố Nhã lại một lần nữa nhắm hai mắt lại, bất quá rất nhanh cô liền ý thức được, cái loại hiện thực không khoa học này đã xảy ra một cách chân chân thật thật rồi!

"Tiểu Diệp, đến, uống ly nước rồi ngủ tiếp." Thanh âm của Trịnh Tuyết Như mềm nhẹ ôn nhu tới mức kỳ diệu, nhưng không hề ảnh hưởng chút nào đến lực từ mê người của nàng.

Nước này được nàng lấy ra từ dược tuyền bên trong không gian, tuy rằng tiên quyết trong cơ thể Tố Nhã đã khôi phục lại bình thường, nhưng sau khi cô thoát khỏi nguy hiểm, tiên quyết cũng sẽ không còn tác dụng trị liệu nữa.

Nếu chỉ dựa vào việc Trịnh Tố Nhã tự mình khôi phục thì thời gian sẽ có chút dài, Trịnh Tuyết Như đang muốn trực tiếp sử dụng dược tuyền để thúc đẩy tốc độ chữa thương của Trịnh Tố Nhã.

"Ưm…" Tố Nhã mơ mơ màng màng mở mắt, theo bản năng muốn giơ tay lên dụi dụi, thế nhưng cánh tay lại không hề nhúc nhích được chút nào cả. Nhất thời cô liền ai oán.

Trịnh Tuyết Như rất hiểu ý người mà đỡ cô lên, hơn nữa còn cầm lấy một cái đồ dựa lưng mềm nhũn nhũn lót cho cô, tuy rằng động tác có chút ngốc, nhưng không thể nghi ngờ là rất dụng tâm.

"Tôi tới đút em đi." Tốt nhất chính là cái loại có thể dùng miệng đút đấy, Trịnh Tuyết Như nảy sinh suy nghĩ xấu xa, nàng rất là hoài niệm những ngày Tiểu Nhã ngoan ngoãn nằm trên giường, mặc nàng giày vò.

Bởi vì ngay cả tay Tố Nhã cũng không nhấc lên nổi, nếu muốn uống nhất định là phải được đút rồi, thế nhưng, chỉ có thể dùng muỗng được thôi.

"Tuyết tỷ, kỳ thực… Loại chuyện này có thể kêu người khác làm mà." Trịnh Tố Nhã chớp chớp mắt, biểu thị rất là sợ hãi đối với chuyện được đại tỷ quan tâm hết mực như vầy.

"A ~ Tiểu Diệp muốn để ai tới chăm sóc?"Cặp chân mày hẹp dài của Trịnh Tuyết Như khẽ nhướng lên, một bên lại không thèm để tâm mà cầm lấy cái muỗng khuấy đều ly nước.

Trịnh Tố Nhã nuốt ngụm nước miếng xuống, bỗng nhiên cô sinh ra một loại ảo giác, nếu chốc lát sau mình nói ra tên ai, người kia tuyệt đối sẽ phải gặp xui xẻo.

Vì vậy, cô rất thông minh mà lập tức lựa chọn nói lảng sang chuyện khác.

"Tuyết tỷ, em đã ngất rất lâu rồi sao?"

"Không lâu, một tuần."

Này mà còn kêu là không lâu!!!

"Há mồm, a —— "

Trịnh Tố Nhã: …a

"Ừm, ngoan ~ "

Tố Nhã nhận được một lần vuốt lông.

"Lát nữa nhớ ăn nhiều một chút."

"???"

"Em đã bỏ mất một tuần cơm rồi."

Cái này là trọng điểm cần phải chú ý sao hả?! !

Trịnh Tuyết Như nhéo nhéo gò má của Tố Nhã, bất mãn nói: "Quá gầy."

"…" Tui có nên cảm ơn lãnh đạo quan tâm không? Trên trán Tố Nhã rơi xuống một loạt hắc tuyến.

Tóm lại, Trịnh Tố Nhã quy toàn bộ nguyên nhân lần này mình nhận được đãi ngộ đặc biệt như thế vào lí do bản thân đã cứu Trịnh Hạo Lâm —— đệ đệ của Trịnh Tuyết Như.

Về phần tại sao Trịnh Tuyết Như phải ôm mình ngủ, lại còn… Động kinh như thế?! Ừm, đây là một câu đố chưa có lời giải đáp.

Trịnh Tố Nhã biểu thị, nếu mai sau có thời gian lại điều tra tiếp.

Đợi đến khi Trịnh Tuyết Như đút xong nước và thức ăn, hơn nữa còn đặc biệt săn sóc hỏi thăm một chút xem cô có cần đi nhà vệ sinh hay không, sau khi nhiều lần dặn dò nếu mình có việc gì thì cứ kêu nàng, cuối cùng cô cũng đã tiễn bước vị đại thần này đi được rồi.

Trịnh Tố Nhã thở phào nhẹ nhõm, về phần cánh cửa ra đời với mỹ danh vì để thuận tiện cho việc chăm sóc cô nên đã thông hai căn phòng với nhau, cô biểu thị mình đã không còn muốn thổ tào nữa rồi.

Trải qua lần biến cố này, Trịnh Tố Nhã mơ hồ cảm nhận được dường như Quy Nguyên Quyết của mình đã đột phá lên cấp hai, vội vã chờ đến khi Trịnh Tuyết Như cất bước rời đi, cô lập tức nhắm mắt lại, trước tiên đặt một kết giới tiếp xúc ở bên người, chỉ cần vừa có người đi vào cô liền có thể cảm giác được.

Ngay sau đó, cô liền không kiềm chế nổi cảm xúc.

Đây là một loại cảnh giới rất huyền diệu, tuy rằng thân thể thoát lực vô pháp nhúc nhích, nhưng so với tinh thần lực trước đây lại đậm đặc đến mức không tin nổi.

Nếu như nói trước đây tinh thần lực chỉ có thể cho phép cô dệt một tấm võng, vậy thì bây giờ kêu cô phủ cả căn phòng này lại cũng không thành vấn đề gì.

Bất quá hiện tại điều Tố Nhã quan tâm nhất chính là tiên thuật trên Quy Nguyên Quyết, cấp chỉ có thể tu luyện tinh thần lực, đến cấp thì đã có kỹ năng tương ứng.

Chờ một chút, đây là cái gì?

Truyện Chữ Hay