Chương : Thật mất mặt a!!!
Buổi tối, Trịnh Tuyết Như ôm lấy thiếu nữ đã chìm vào giấc ngủ, thỏa mãn hít sâu một hơi, xung quanh chóp mũi đều là khí tức quen thuộc, mạt thế đã kéo dài như vậy, thế nhưng đây lại là lần đầu tiên nàng thấy an tâm đến thế, người nàng ngày nhớ đêm mong lúc này tựa như một chiếc đuôi cá, an tĩnh nằm ở trong lồng ngực của nàng, xúc cảm tinh thuần như một thiên sứ, cứ như là một giấc mộng hoàn mỹ.
Thiếu nữ ngủ rất say, nhưng còn Trịnh Tuyết Như cho dù nàng có làm như thế nào cũng không thể ngủ được, trong chốc lát thì nàng cọ cọ vào mái tóc của thiếu nữ, chốc lát sau lại sờ sờ lên làn da tinh xảo của thiếu nữ, thậm chí còn nhẹ nhàng bóp vài cái lên cánh mông của thiếu nữ, sau đó hôn hai cái bẹp bẹp lên gương mặt cô, lúc này mới tâm không cam tình không nguyện mà nhắm mắt lại ngủ.
Đương nhiên, chuyện này cũng dẫn đến ngày hôm sau vành mắt của Trịnh Tuyết Như biến đen, nàng lẳng lặng nhìn Tố Nhã đang hoa lệ ngủ yên như một chiếc đuôi cá, chẳng biết tại sao bản thân lại thấy có chút miệng khô lưỡi khô, nóng bỏng toàn thân.
Ai...không ngờ, ngoại trừ nam nhân ra...nữ nhân khi nhìn thấy người mình yêu vào sáng sớm đều là sinh vật dễ xúc động đó! Trịnh Tuyết Như không thể làm gì khác hơn là chạy ào vào phòng tắm, xoát xoát bật nước lạnh ra tắm.
Ánh nắng ban mai chiếu vào phần chăn đang nhô lên ở trên giường, thiếu nữ ngủ say vẫn không nhận ra mà hít hít mũi, dường như là đang rất ỷ lại vào mùi vị trong không khí, cô trở mình, cuộn chăn lại cùng một chỗ, thỏa mãn cọ cọ, tiếp tục ngủ say.
Trịnh Tuyết Như buồn cười hôn một cái lên gò má của Tố Nhã, trong con ngươi lạnh băng lóe ra sự cưng chiều không chút che giấu, nàng suy nghĩ một chút, đầu ngón tay khẽ động, lập tức có một chiếc đồng hồ xuất hiện trong tay.
Tố Nhã mơ mơ màng màng cảm nhận được một khí tức quen thuộc, muốn tỉnh dậy, thế nhưng trong lòng lại tham luyến sự thoải mái này, không đành lòng mở mắt, chỉ muốn chìm đắm trong giấc mộng này, thế là lại nằm một lát, lại cọ một lát.
Dường như gò má đụng phải một vật lạnh lẽo gì đó, đáy lòng Tố Nhã hơi hơi cả kinh, chậm rãi mở mắt ra.
Đập vào mắt là vật dụng, trang trí không phải rất quen thuộc, nhưng vô hình trung lại khiến cô thấy rất quen mắt.
Cô mơ mơ màng màng suy nghĩ một hồi, mơ hồ nhớ rõ hôm qua đã uống rượu với Hạo Lâm, trên ban công còn thổi qua một luồng gió lạnh, sau đó…
....Sau đó, là cái gì nữa?
Vậy nơi này là…
Bỗng nhiên Tố Nhã mở to hai mắt, thoáng bật dậy khỏi giường, phảng phất giống như mới gặp quỷ, bất khả tư nghị mà trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Nơi này là, phòng của Trịnh Tuyết Như!!!
Cô đã nói mà sao lại có thể nhìn quen đến thế cơ chứ…
Thế nhưng, Thượng Đế a, làm ơn hãy nói cho con biết rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì không thể vãn hồi rồi hả!!!
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, rất hiển nhiên, Trịnh Tuyết Như đang tắm, mà bản thân mình thì đang nằm thẳng cẳng trên cái giường duy nhất trong phòng, không có khả năng Tuyết tỷ sẽ ủy khuất bản thân mình ngủ trên sàn nhà, cho nên tối qua, cô đã ngủ cùng một cái giường với đại tỷ hở???
Đầu vẫn còn có chút đau, hậu quả của việc ngày hôm qua uống quá nhiều chậm rãi biểu hiện ra, Tố Nhã choáng choáng váng váng bò dậy khỏi giường, chợt phát hiện dưới gối nằm có đặt một chiếc đồng hồ, nghĩ có lẽ là đại tỷ thuận tay đặt ở đây đi.
Tâm niệm của cô vừa động, quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa phòng tắm đang đóng chặt, cầm lấy đồng hồ một cách thần tốc, ấn lạch cạch một trận, lập tức, đồng hồ vang lên một tiếng 'tách', tự động mở ra.
Tố Nhã nhìn thoáng qua cái tấm ảnh khiến người ta mất mặt kia, cho dù đã trải qua nhiều năm như vậy rồi, nhưng một lần nữa gặp lại nó, khóe miệng của cô vẫn nhịn không được mà co quắp một chút.
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Tố Nhã hốt hoảng đóng đồng hồ lại, ném trở về đầu giường.
Về phần tấm ảnh? Ha ha, đương nhiên là bị cầm đi rồi!
Cô rất lo lắng, lỡ như ngày nào đó trong lúc nhất thời lòng hiếu kỳ của Trịnh Tuyết Như tăng vọt, gỡ đồng hồ ra nhìn thấy tấm ảnh này…
Che mặt, tuyệt đối là cô sẽ khó giữ được khí tiết tuổi già a, đến cả sau khi chết rồi vẫn sẽ bị người khác chê cười đó. ( MIêu : Liên sỉ gì tầm này (๑╹◡╹๑)ノ )
Vào thời điểm cô còn đang suy nghĩ vu vơ, Trịnh Tuyết Như đã mở cửa phòng tắm ra.
Tố Nhã mang theo vẻ mặt ngây thơ nhìn qua, chỉ thấy Trịnh Tuyết Như choàng một cái khăn tắm màu trắng, cùng với phía trên bộ ngực phập phồng đã hiện ra đường cong quyến rũ đi ra.
Trên làn da trắng mịn mơ màng còn mang theo vài vệt bọt nước trong suốt.
"Tỉnh rồi?" Trên gương mặt lạnh như băng của nàng nhìn không ra vui buồn.
Tố Nhã sợ hãi lập tức nhảy dựng ra khỏi giường, nào ngờ đứng không vững, chân đạp phải ống quần ngủ trượt một cái, cả người ngã nhào xuống dưới.
Tố Nhã còn chưa kịp hô lên, đã có một đôi tay thon dài lão luyện kéo cô vào trong lồng ngực tuyết trắng kia, nhất thời xoang mũi bị mùi sữa tắm thơm ngát không ngừng vây quanh.
Tố Nhã nhướng mày, bỗng nhiên phát giác, hương thơm này cực kỳ quen thuộc, hình như… Lúc cô vừa tỉnh lại cũng đã từng ngửi thấy từ trên người mình rồi.
Chờ một chút, tối qua cô uống rượu nên trên người phải mang theo mùi rượu chứ, Tố Nhã rất biết tự lý giải bản thân, cô tuyệt không nghĩ tới, dưới tình huống đã uống say mình còn nhớ rõ việc đi tắm thay quần áo, sau đó còn bò lên giường ngủ cho được đâu.
Cho nên, nói cách khác, chẳng lẽ thật sự đúng là…
Vẻ mặt Tố Nhã cứng đờ, khóe miệng có chút co quắp.
_____
Bẻ cong thẳng nữ đã khó, bẻ cong kiêm phần loan em gái còn khó hơn乁[ᓀ˵▾˵ᓂ]ㄏ