Chương : Trương Tuyết Yến
Sau khi Đường Văn Triết nghe xong toàn bộ câu chuyện, biểu thị có thể an bài bọn họ tiến vào chỗ tránh nạn của người bình thường, ở đó cũng có đẳng cấp chế độ tương ứng, Trương Tuyết Yến có thể lựa chọn cách dùng vật tư để trao đổi với người khác.
Trương Tuyết Yến lại cự tuyệt.
"Đường đội phó, em nguyện ý cống hiến tất cả vật tư của em, hơn nữa em là một dị năng giả, em muốn gia nhập vào tiểu đội của các anh" Từ khi Trương Tuyết Yến thấy Trần Nguyên ra tay một lần liền tiêu diệt hết toàn bộ đám tang thi đã đuổi bắt bọn họ nữa ngày, nàng liền biết cái tiểu đội này rất không đơn giản, nhất là lúc nghe Trần Nguyên gọi cái người có gương mặt baby kia là 'Tào đội phó', Trương Tuyết Yến càng tràn đầy chờ mong với người đội trưởng trong truyền thuyết kia.
Nàng rất rõ ràng, nếu chỉ là một thuộc hạ đã có thể lợi hại đến trình độ này, như vậy nhất định thực lực của đội trưởng là tuyệt đối cường đại.
Nhất định nàng phải nghĩ ra biện pháp nào đó để bám víu vào người này, cho dù người này cũng là nữ nhân!
Cho nên dọc theo đường đi nàng tận dụng hết khả năng nói bóng nói gió, tìm hiểu một ít tin tức hữu dụng, tranh thủ thời cơ để có thể lưu lại một cái ấn tượng tốt với đối phương.
Lần đầu tiên nhìn thấy Trịnh Tuyết Như, Trương Tuyết Yến liền ý thức được, chỉ sợ rằng người này rất khỏ ở chung, thế nhưng hiển nhiên là nàng đã đánh giá thấp sự cao ngạo của đối phương rồi, vị Trịnh đội trưởng này cực kỳ xem thường nữ nhân, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không thèm nói với nàng một câu.
May mà cũng coi như là nàng có nhiều kinh nghiệm, hơn một năm đã từng ứng phó qua với những nhân vật muôn hình muôn vẻ, nên mới không có lập tức bị nhục nhã mà lùi bước.
Một nữ nhân cao ngạo như vậy, nếu như không phải kiểu nữ sinh mềm yếu, ngoài lạnh trong nóng thì sẽ là loại người sản sinh lòng tán thưởng đối với những người mạnh mẽ, có giá trị lợi dụng.
Cho nên, nàng mới có thể lập tức thay đổi sách lược, lấy thân phận của dị năng giả yêu cầu gia nhập vào tiểu đội của nàng, đây là một loại lòng cầu tiến trực tiếp nhất mà mình có thể biểu hiện ra.
Ánh mắt Trương Tuyết Yến mờ mịt, len lén liếc sang Trịnh Tuyết Như, hi vọng có thể nhìn ra chút gì đó từ trong đôi mắt lạnh băng kia, đáng tiếc là không có gì cả, sau khi đôi mắt kia liếc qua nàng lúc ban đầu, kể từ đó liền không bao giờ dừng lại ở trên người nàng lần nào nữa.
Trương Tuyết Yến không khỏi âm thầm siết chặt nắm tay.
Trang sức bằng bạc phối trên kiếm?!!
Bỗng dưng con ngươi của Tố Nhã co rụt lại, nhất thời trái tim chậm rãi trầm xuống, cứ như là đã rơi vào hầm băng vậy, lạnh đến thấu xương.
Đường Văn Triết không ngoài dự đoán mà từ chối đề nghị của Trương Tuyết Yến, cho dù có là dị năng giả thì như thế nào, người bọn họ cần chính là những người hữu dụng, bị mấy con tang thi rượt đuổi chạy trốn tứ phía, có bao nhiêu mạnh liền có thể đoán ra được rồi đó.
Huống chi, bộ dáng nữ nhân này cứ tự cho là mình thông minh, đúng là không biết điều mà.
Đường Văn Triết cúi đầu nhấp một ngụm trà, không để ý đến vẻ mặt giận dữ của nữ nhân, ánh mắt liếc về phía Vương Phú Quý vẫn đang im lặng ở một bên không lên tiếng.
Quanh năm mạc ba đả cổn trên thương trường, biết quan sát sắc mặt và cử chỉ của người khác, cho nên nếu so với một con nhóc Trương Tuyết Yến mới ra đời này thì ông khôn khéo hơn nhiều lắm.
Bản thân Vương Phú Quý cũng không phải là một dị năng giả, thế nhưng lại có thể khiến những tiểu đội khác tiếp nhận mình, tính ra vẫn có chút bản lĩnh.
Ông đã sớm nhìn ra, cái đội ngũ này là đầu lĩnh, cũng là nơi ở của tinh anh, căn bản không phải là nơi phù hợp để cho những người như bọn họ mơ ước, nực cười là Trương Tuyết Yến còn mưu toan hấp dẫn sự chú ý của đối phương, tuy nói nữ nhân này có chút tư sắc, nhưng đội trưởng nhà người ta vừa nhìn đến liền biết không phải là loại đồng tính rồi, những người muốn nhanh chóng nhảy lên làm ấm giường cho cô ta chỉ có thể là những chàng trai cao to lực lưỡng thôi!
Thấy Đường Văn Triết nhìn qua, nam nhân nở nụ cười nịnh nọt: "Tôi chỉ là một người bình thường, hẳn là nên đến căn cứ tị nạn rồi, chỉ hy vọng đội phó chừa lại cho tôi chút vật tư, để tôi có thể làm vài vụ trao đổi là được."
Trương Tuyết Yến khinh thường hừ một tiếng, bình thường nàng coi thường nhất chính là những người hay đi nịnh nọt, nghĩ muốn dùng thứ đồng giá gì đó để đi trao đổi, ai cũng không nợ ai, cố ý làm ra vẻ khiêm nhường cũng sẽ chỉ làm người khác coi thường hơn mà thôi.
Đường Văn Triết hài lòng gật đầu.
Trương Tuyết Yến không cam lòng cắn răng, ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng: "Đường đội phó, em thấy đội trưởng còn chưa lên tiếng nha, ngài không nên đảm nhận nhiều việc, chuyên quyền độc đoán như vậy chứ."
Trong phòng, đột nhiên độ ấm lại giảm xuống năm độ.
Một đạo hàn khí bén nhọn đánh úp về phía Trương Tuyết Yến, không để cho nàng có thời gian kịp rùng mình một cái.
Nàng vẫn luôn kỳ vọng cặp mắt lạnh băng kia có thể nhìn chăm chú vào mình, thế nhưng, cũng không phải là cái loại ánh mắt phảng phất như đang nhìn người chết hiện tại.
Không hề được như nguyện, ngược lại nàng còn bị dọa đến mức run cầm cập.
Đường Văn Triết cười như không cười liếc qua, Đàm Hải thì hoàn toàn cực kỳ xem thường bĩu môi, tất cả mọi người ở đây đều biết, nữ nhân này, tuyệt đối sẽ bị mỗ hồ ly tinh kia tính toán tới chết.
Nếu như không phải tình huống bắt buộc, Tố Nhã còn đang suy nghĩ, dù có cho cô mười lá gan cô cũng không dám thực hiện ý niệm trong đầu, ngậm lấy con mồi ngay dưới miệng của hồ ly, thế nhưng, hiện tại cái tình huống này đã xuất hiện rồi.
Trang sức bằng bạc phối trên kiếm, tại sao lại nằm ở trên người của nữ nhân này?
Khóe môi Tố Nhã khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười cổ quái, tuy rằng lúc đó chỉ thoáng thấy bóng lưng, thế nhưng, đối với người đã tự hại chết mình, cho dù chỉ là một ấn tượng đơn giản cũng đủ để nó khắc sâu vào tim.
Trương Tuyết Yến... Phải không?
_____
Đôi lời: Hai ngày trước tớ đi đảo chơi nên không có tgian gõ chữ, hôm nay và ngày mai tớ bạo chương nhaaaa