Chương : Nói dối
"...Trong vật lý có nói, rung động sẽ kích phát cộng hưởng, trong chớp mắt có thể phá sập cả Vạn Lý Trường Thành." Trần Đán nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt muốn bao nhiêu thối liền có bấy nhiêu thối.
Mọi người hết sức ăn ý lựa chọn không thèm để mắt tới.
"Chuyện này thật sự không phải do tôi làm, tôi đảm bảo trăm phần trăm, chắc ăn là khi ấy tôi không có làm cái chuyện vô nhân đạo gì với vách tường đó cả!"
"Vậy anh nói đã làm với vách tường, thì cái 'chuyện nhân đạo' đó là?" Tố Nhã giả bộ tò mò hỏi.
"Cái chuyện nhân đạo?" Tào Văn Hoan có hơi ngốc ra, "Ặc... Tôi dựa vào nó ngủ."
"Ý của anh là, sức nặng của anh đã áp đảo được vách tường rồi hở?" Tố Nhã dùng vẻ mặt vô tội hỏi.
Tào Văn Hoan : (」゜ロ゜)」
Sao cậu lại có cái loại cảm giác lọt tròng vậy cà? Nhìn thoáng qua vẻ mặt ngây thơ xen lẫn xuẩn manh của Tạ Tử Diệp, Tào Văn Hoan chớp mắt, là do mình ảo giác sao?
Trịnh Tố Nhã nhếch môi, khẽ mỉm cười, trong lòng không ngừng bốc lên ý xấu sôi sùng sục sùng sục.
Cái tên A Hoan nhị hóa này, vẫn đùa thật vui giống như xưa a ~
Nếu như có thể chụp cái mũ này lên liền thuận lợi đổ tội cho anh ta rồi.
Tố Nhã bất động thanh sắc liếc nhìn qua Đường Văn Triết cùng Trịnh Tuyết Như ở cách đó không xa, cái đuôi vừa mới vểnh lên đã lặng lẽ xụ xuống dưới.
"Địa tỷ, chị thấy thế nào?" Trịnh Hạo Lâm nói một câu, nhất thời đã khiến cho mọi người tỉnh táo lại rất nhiều, sáu người, mười hai con mắt, đều lần lượt tập trung lên người Trịnh Tuyết Như.
Trịnh Tuyết Như không nhanh không chậm nâng mí mắt lên, nhàn nhạt liếc qua Tào Văn Hoan, rõ ràng không hề mang theo bất cứ hàm ý nào cả, nhưng Tào Văn Hoan vẫn nhịn không được mà rùng mình một cái, trong vô thức lùi về phía sau Đường Văn Triết, đến khi cậu phát hiện nơi Đường Văn Triết đang đứng còn cách Trịnh Tuyết Như gần hơn, nhất thời buộc bản thân phải dừng cược bộ lại.
"Cậu ta không có lá gan này." Trịnh Tuyết Như lạnh lùng bỏ lại một câu.
Khóe môi Đường Văn Triết cong lên, khẽ cười.
Trịnh Hạo Lâm bĩu môi, hừ một tiếng: "Đây là đương nhiên, có cho anh ta mười lá gan, anh ta cũng không có can đảm đánh sập nó đâu."
Khóe miệng Tào Văn Hoan hơi giật giật, nghe vào rõ ràng là đang nói giúp cậu, nhưng cảm giác thập phần ngứa tay này là cái quái gì vậy?
"Nói cách khác, thời điểm phát sinh chuyện này, ở lầu hai ngoại trừ Tào Văn Hoan ra, cũng chỉ có Tiểu Diệp mà thôi." Cặp mắt khôn khéo của Đường Văn Triết nhìn sang, nhìn đến mức trái tim nhỏ bé Trịnh Tố Nhã phải run rẩy hết cả lên."Tiểu Diệp, lúc ấy em có cảm nhận được cái gì khác thường hay không?"
Ánh mắt Tố Nhã lóe lên theo bản năng, nghiêng đầu ra vẻ trầm tư, dị thường? Có hay là không có đây nha?
Đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia sáng, cô ngẩng đầu, hơi nghi ngờ mở miệng: "Lúc đó... Quả thật có chút kỳ quái, hình như em cảm giác được một tia tinh thần lực xẹt qua, bất quá, bởi vì nó không giống như là có mục đích, cho nên em cũng không lưu ý."
Đường Văn Triết gật đầu như có điều suy nghĩ: "Anh hiểu rồi, Tiểu Diệp là người có tinh thần lực cao nhất trong số chúng ta, nếu như suy đoán của anh không sai, hẳn là em còn thức tỉnh dị năng tinh thần lực nữa, cho nên so với người thường thì nhạy cảm với tinh thần lực nhiều hơn."
"Đại khái... là vậy đi." Tố Nhã xoắn xoắn tóc, cười vài cái lấy lòng.
Kỳ thực hoàn toàn là do cô tu luyện tiên thuật mà thôi a....
"Chuyện lần này hoàn toàn là do ngoài ý muốn?" Trần Nguyên hỏi.
"Chỉ mong là như vậy." Đường Văn Triết đẩy kính mắt, "Có lẽ là đã có người nào đó thức tỉnh được một năng lực cường đại, trong lúc nhất thời không cách nào khống chế được, dẫn đến tinh thần lực hỗn loạn, cũng có thể là một nguyên nhân khác, thế nhưng ít nhất tôi có thể khẳng định một điều."
"Cái gì?"
"Mặc kệ người kia là ai, ít nhất người nọ cũng không có ác ý." Đàm Hải nhún vai, nói tiếp, "Nếu như đối phương muốn đối phó chúng ta, hoàn toàn có thể thừa dịp ít người, căn bản là không nhất thiết phải phá vỡ tường để thu hút sự chú ý của mọi người."
"Chỉ mong là bạn chứ không phải thù." Thứ khiến Tào Văn Hoan chú ý nhất vẫn là vấn đề này.
Tố Nhã chớp chớp mắt, đây coi như là... lừa được rồi hả?
Thượng Đế hỡi, đây là lần đầu tiên con cảm kích người như thế đó!
Tố Nhã còn đang tự cho là mình đã lừa dối một cách hoàn hảo thì đã bị Trịnh Hạo Lâm xách lên tha đi.
Tròng mắt đen như mực của Trịnh Tuyết Như sâu không thấy đáy, ánh mắt trầm trầm rơi vào bóng lưng càng ngày càng xa kia, dưới đáy mắt là một mảnh sâu thẳm.
Đường Văn Triết đẩy đẩy kính mắt, trong mắt thoáng hiện lên nghi hoặc: "Tuyết tỷ, em luôn cảm thấy Tiểu Diệp cô nhóc kia..."
Trịnh Tuyết Như đứng dậy, trực tiếp đi về phía cửa, áo khoác màu đen sát người phất phơ đường cong hoàn mỹ.
"Cô ta đang nói dối."
"Hả?!"
"Nhưng không sao."
"..."
Mặc kệ vì nguyên nhân gì mà co ấy lại làm như vậy, nhưng thật sự là cô ấy không có ác ý.
Thế nhưng, rõ ràng là khuôn mặt hoàn toàn bất đồng, nhưng nàng lại bắt gặp được ánh mắt quen thuộc, động tác quen thuộc, cùng với nụ cười giống như đã từng quen biết, không thể nào vẫy ra khỏi đầu, phảng phất như sương khói cứ lượn lờ trước mặt.
Trịnh Tuyết Như âm thầm siết chặt tay, ánh mắt phức tạp, đi thẳng một đường về phòng, theo thói quen nàng lấy chiếc đồng hồ từ trong ngực ra, lẳng lặng sờ sờ trong chốc lát, tinh thần đang gợn sóng lại một lần nữa bình tĩnh trở lại.
Yên lặng nhìn chằm chằm vàohoa văn trên đồng hồ một lát, tâm niệm vừa chuyển, đột nhiên Trịnh Tuyết Như sinh ra hứng thú với tấm hình được chứa ở bên trong.
___
Ta buồn, ta hết động lực, ai làm động lực cho ta đi (●´⌓'●)