Chương : Thực vật biến dị ()
...
...
Đi tới ga ra, Tố Nhã thấy hai chiếc xe việt dã đã được gia cố đang đậu ở cửa, đoàn người cấp tốc lên xe, đi làm nhiệm vụ đầu tiên, nói không kích động chính là gạt người!
Trịnh Tố Nhã theo bản năng nắm chặt tay lại, tia sáng dưới đáy mắt xẹt nhanh qua người Trịnh Tuyết Như, những gì cô thiếu đại tỷ, cô sẽ từ từ hoàn trả lại. ( Dã Miêu : Hiến thân đi con gái : )
Vừa xuống xe, Tố Nhã liền nhạy cảm cảm giác được, trong không khí có một luồng khí khác thường đang chuyển động.
Chân mày cô khẽ nhíu lại, chậm rãi phóng tinh thần lực của mình ra, càng theo sự khuếch tán của tinh thần lực, cô càng cảm thấy kinh hãi.
Ở đây ngoại trừ mấy con tang thi ở trước mặt bọn họ ra, thì ở những nơi khác ngay cả một con tang thi cũng không có, chuyện này là sao vậy?
"Sao rồi?"
Tố Nhã chợt run rẩy một cái, nhìn lại, thì ra là Trịnh Tuyết Như đang nói chuyện với cô... Chờ một chút, nàng tới đây khi nào? cư nhiên tinh thần lực của mình một chút cũng không thăm dò ra?!! Nói như vậy, đại tỷ đã cao hơn cô ít nhất là cấp rồi.
Cô cười đáp: "Báo cáo Tuyết tỷ, tình huống bên này rất không hợp lí, cả tòa chợ bán sỉ, ngoại trừ ở đây, không còn những con tang thi nào khác."
"Cô cảm nhận được tang thi?" Đáy mắt Đường Văn Triết lóe lên tinh quang, trong thoáng chốc đã bị điểm lạ lùng của Trịnh Tố Nhã hấp dẫn.
"Nói rõ ràng coi nào."
Trịnh Tố Nhã gật đầu, kỳ thực cô cũng không quá rõ tình huống hiện tại, chỉ là nhờ vào tinh thần lực cường đại đã mang đến cho cô loại trực giác này, đương nhiên cô sẽ ra sức tận dụng nó.
Cô cũng không biết chuyện này là thật hay giả, nếu như mình nói sai, tuyệt đối sẽ bị Đường Văn Triết bài xích, như vậy nếu cô muốn đạt được sự tín nhiệm của mọi người sẽ càng thêm khó khăn hơn.
Bất quá dù sao thì mới nãy cô đã thuận miệng nói với Trịnh Tuyết Như, bây giờ muốn đổi ý cũng không còn kịp nữa rồi, huống chi quả thật tinh thần lực có công dụng thăm dò, như vậy, chắc là không sai được đâu ha?
Quên đi, nếu đã lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, như vậy liền đánh cược một lần đi, nếu là lựa chọn khó khăn, như vậy chưa chắc đã thất bại a!
"Em có thể cảm nhận được sự chuyển động của năng lượng, thế nhưng, cũng chỉ giới hạn trong những con tang thi mà thôi, kỳ quái hơn chính là, em lại không cảm nhận được thú biến dị."
"Vừa rồi em nói như thế, ngược lại nơi này lại giống như là một bẫy rập vậy." Đường Văn Triết cảnh giác nhíu chặt chân mày, "Sợ rằng ở đây có tang thi cấp cao, nếu tang thi cấp thấp bị thao túng sẽ khó đối phó hơn những con thông thưòng, nhất định mọi người phải cẩn thận."
"Hiểu rõ."
Nếu như thật sự có tang thi cấp cao, nó sẽ tản mát ra uy áp tinh thần cường đại, trừ phi đối phương cũng là một con thuộc hệ tinh thần am hiểu trốn tránh.
Trịnh Hạo Lâm cười hì hì hung hăng chà đạp đầu tóc của cô: "Không tồi nha, nhóc con, thì ra em là thiên lý nhãn a! Kỹ năng trâu như vậy, sao lại chưa từng đề cập qua với ca chứ, thực sự là coi anh không khác gì người ngoài cả!"
Trịnh Tố Nhã : ...Liêm sỉ đâu em ơi! Người ta là con gái đó!
Trịnh Hạo Lâm nhìn Tạ Tử Diệp, đầu tóc dài mượt bị mình cào loạn hết cả lên, nở nụ cười ha ha.
Lại thấy cô thở hổn hển, một bộ dáng bị chọc tức nhưng lại bất đắc dĩ không có biện pháp chống trả, đột nhiên cảm thấy cực kỳ thú vị.
"Anh nhớ rõ Tiểu Diệp là người tiến hóa sức mạnh, đúng chứ?" Đường Văn Triết nhíu nhíu mày, như có điều suy nghĩ.
Sau khi biết người này là do Tuyết tỷ tự mình thu vào, bằng trực giác anh đã khẳng định được người này không hề đơn giản như biểu hiện ở bên ngoài, quả nhiên, năng lực này rất thú vị, rất tiện lợi, tuy rằng còn chưa biết rõ đó là cái gì.
"Có lẽ còn là người tiến hóa tinh thần lực nha!" Đàm Hải huýt sáo một cái.
Dựa theo phạm vi Đường Văn Triết đã chỉ định ngay từ đầu, bọn họ được chia thành hai tổ.
Tào Văn Hoan quấn lấy Đường Văn Triết không tha, vốn dĩ Đường Văn Triết định phân Tạ Tử Diệp và Đàm Hải vào một tổ, Trịnh Hạo Lâm lại xách lấy Tố Nhã.
Tố Nhã còn đang do dự dự có nên đi tới trước mặt Trịnh Tuyết Như cọ xát hay không, lại thấy mí mắt Trịnh Tuyết Như vừa nâng, trực tiếp xoay người, rời đi.
Trịnh Tố Nhã : ༎ຶ‿༎ຶ
Ông trời ơi, con bất quá chỉ là muốn tìm cơ hội tiếp cận chị ấy một chút, thử xem bây giờ đại tỷ có cảm giác gì với con hay không thôi mà, chẳng lẽ con đã quá lộ liễu rồi sao? Hay là nên nói con bị hiềm nghi chân chó quá mức nghiêm trọng, cho nên bị ghét bỏ rồi?
Tâm tình Tố Nhã có chút hạ xuống, trước đây cô vẫn luôn quen gần gũi với Trịnh Tuyết Như, cho dù cô có hành động thế nào thì tuyệt đối sẽ không thương tổn đến lợi ích của đại tỷ, huống chi, căn bản cô cũng không mang quá nhiều mục đích, đáng tiếc cô còn chưa kịp có cơ hội giải thích, đã bị đẩy ra một cách không chút lưu tình rồi。:゚(;´∩';)゚:。
Tâm tình thất vọng buồn bã, ngay cả ám chỉ của Trịnh Hạo Lâm cô cũng không có chú ý tới, tự động tự giác chạy tới bên người Đàm Hải, hơi rũ đầu xuống.
Trịnh Hạo Lâm thở hổn hển trừng mắt nhìn cô, sau đó quay đầu rời đi.
Ba đầu sỏ phụ trách dò đường đi ở phía trước, Tố Nhã và Đàm Hải phụ trách thu thập vật tư ở phía sau, trên cơ bản thì cũng không có gì nguy hiểm cả.
Thẳng đến khi một đạo tinh thần lực bén nhọn như chủy thủ thoát ra khỏi vỏ đâm thẳng vào cô.
Cô lập tức vươn móng vuốt níu tay Đàm Hải lại, bày ra tinh thần võng (võng: lưới) mạnh mẽ, bao lấy toàn bộ hai người bọn họ.
Hiển nhiên đối phương sẽ không nghĩ tới thế mà lại có người dị năng có tinh thần lực, cho nên khi ra tay, lập tức bị Tố Nhã bắt được điểm cuối của tinh thần, trong chớp mắt, tinh thần lực của Tố Nhã tách thành một sợi mỏng độc lập, dò xét nguồn gốc, vọt thẳng vào đầu đối phương.
"A!" Một trận tiếng thét chói tai dồn dập, phảng phất như gần ngay bên tai, lại phảng phất như đang tồn tại trong đầu cô, chấn động đến mức đại não cô trướng to ra.
Đàm Hải cũng trực tiếp lách mình, đuổi theo khí tức của vật công kích.
Vừa quẹo qua chỗ ngoặc, y liền thấy một đoàn vật xanh mượt nằm co quắp dưới đất, trực giác nói rằng hình như vật này có điểm gì đó đặc biệt.
"Là... Là thực vật biến dị." Tố Nhã nhìn thoáng qua nói, bất quá cô không nghĩ tới, đối phương phát ra tiếng thét chói tai khi sắp chết để kíƈɦ ŧɦíƈɦ cư nhiên lại tạo ra ảnh hưởng lớn như vậy, gần như khiến cô không kịp làm phòng hộ tinh thần.
Đàm Hải tò mò xốc cái đoàn xanh biếc gì đó lên, quơ quơ trong tay, "cạch" một tiếng, một khối tinh thạch màu xanh biếc rớt ra từ món đồ chơi kia.
Khóe miệng Đàm Hải hơi nhếch lên, con mẹ nó chứ! cái thứ thực vật biến dị này tới đây là để diễn hề sao? Cái thứ đồ chơi như tinh thạch này sao không chịu giấu vào người kĩ kĩ một chút, chỉ mới lắc vài cái liền rớt ra rồi?!
Tại mạt thế, người biến dị là bình thường, động vật biến dị là tầm thường, nhưng thực vật biến dị lại khiến cho người khác thập phần buồn bực.
Có quỷ mới biết, lúc cưng đang ngồi nghỉ ngơi, có một đại thụ đứng ngay ngắn phía sau lưng, thậm chí là cỏ nhỏ dưới mông, có khi nào sẽ là thực vật cấp BOSS ẩn tàng hay không.
Con mẹ nó quá xuất quỷ nhập thần rồi! không khỏi khiến người khác run sợ trong lòng có được hay không a?
Đại khái có một điểm tốt duy nhất, chính là thực vật biến dị không thể tách rời khỏi đất, chỉ cần thoát khỏi một phạm vi nhất định cũng không nguy hiểm đến tính mạng, mặt khác, nói chung thực vật sẽ không chủ động công kích con người, trừ phi cưng xâm phạm vào địa bàn của nó thôi.
Hoặc là, nó cho rằng cưng đã xâm phạm vào địa bàn của nó chẳng hạn.
Đàm Hải chủ động giao tinh thạch cho Tố Nhã, Tố Nhã cũng không khách khí, thần không biết quỷ không hay ném tinh thạch vào trong không gian.
"Nói như vậy, ở đây không có tang thi nhân loại, là bởi vì những thực vật biến dị này sao?" Đàm Hải sờ sờ cằm, thập phần lưu ý hoàn cảnh quá mức yên tĩnh ở nơi này.
Tố Nhã gật gật đầu nói: "Em nghĩ đúng là như vậy, thực vật biến dị có ý thức chiếm hữu địa bàn cực kỳ nghiêm trọng, cho dù là động vật biến dị đồng dạng, cũng rất khó đạt được trình độ như bọn nó."
Bất quá... Khí tức này không đúng, nếu như quả thật chỉ là thực vật biến dị, cô có linh căn hệ mộc, không có khả năng sẽ không cảm nhận được, hình như gần đây có cái gì đó liên tục quấy nhiễu, rất là đáng ghét.
________
(っ- ‸ – ς) bữa nay ta viết hơn từ đó nha , khen ta đi ༼ つ ◕‿◕ ༽つ