Chương : Cảm xúc thật
Cùng lúc đó, ở một nơi khác...
" Tuyết Tỷ, mục tiêu hành động chủ yếu của chúng ta chính là chỗ này, lúc trở về, liền rút lui theo hướng này." Đường Văn Triết chỉ qua tấm bản đồ để trên bàn, dưới đáy mắt xoẹt qua một tia khôn khéo, "Như vậy ít nhất chúng ta có thể lấy được đồ tiếp tế từ hai cái siêu thị nhỏ."
Tào Văn Hoan dùng tay chống cằm, khiến cho cái gương mặt baby càng thêm tròn hơn, cặp mắt đen lay láy của cậu nhìn thoáng qua bản đồ, sau đó lại liếc nhìn về phía Đường Văn Triết, gật đầu đồng ý.
Từ sau khi Trịnh Tố Nhã qua đời, rất nhiều chuyện đều do Đường Văn Triết tiếp quản, bao gồm cả phần trách nhiệm của Tố Nhã, bởi vì Tuyết tỷ đã buông xuôi không quản nữa, thế là dần dần, Đường Văn Triết liền đảm nhận vị trí quân sư trong nhóm bọn họ, chỉ cần là an bài do anh ta đưa ra, cơ bản đều là những suy tính chu đáo.
Nhớ đến Tố Nhã, bộ dáng tươi cười của Tào Văn Hoan không khỏi trở nên ảm đạm.
"Cứ như vậy đi." Trịnh Tuyết Như nhàn nhạt gật đầu, coi như là đã đồng ý.
Trịnh Hạo Lâm bĩu môi, xoay người rời khỏi phòng họp.
Trong nhà cậu là con trai nhỏ nhất, cũng là đứa nhỏ duy nhất được cha mẹ dẫn theo bên người.
Từ lúc cậu bắt đầu hiểu chuyện, rất hiếm khi được gặp hai người tỷ tỷ còn lại của mình, đại tỷ lạnh như băng, không thân cận với bất kỳ người nào cả, nhị tỷ thì lại mang theo bộ dáng nóng nảy, nhưng hết lần này tới lần khác tính cách của nhị tỷ lại không có bao nhiêu chênh lệch so với mình.
Thường xuyên tiếp xúc, quan hệ giữa bọn họ cũng không quá thân thiết, thẳng đến một năm trước, cha mẹ của bọn họ, cũng chính là người thừa kế Trịnh gia thường ngày luôn lấy du lịch làm lý do, mọi ngày đều là thần long kiến thủ bất kiến vĩ (ý chỉ những người có hành tung bí ẩn, rất khó để gặp được họ), đạp một cước đuổi cậu về nhà, nói là để cậu có thể hảo hảo cảm nhận chút tình cảm chị em và vân vân.
Đến cả quỷ cũng biết, nhất định là hai người cha mẹ không đáng tin cậy kia đã hưởng thụ đủ lạc thú của người rồi, nên họ quyết định trở lại thế giới của chính mình.
Vì vậy, cậu là một tồn tại dư thừa, cho nên là, cậu cũng cùng chung số phận cùng với hai tỷ tỷ của mình.
Cũng nhờ vào năm đó, cậu mới chính thức biết được, người được quyết định sẽ trở thành người thừa kế tiếp theo là đại tỷ của mình —— Trịnh Tuyết Như, là một thiên chi kiêu tử cường đại đến cái trình độ nào?!Không, đã không thể dùng mức độ để so sánh được nữa, nếu là dùng từ biếи ŧɦái để hình dung thì cũng không quá đáng đâu.
Mấy người ngay cả muốn so sánh còn chưa đủ đẳng cấp nữa là, cứ trực tiếp thần phục dưới chân chị ấy đi.
Cho dù là vào thời điểm mạt thế, nếu đại tỷ vẫn tồn tại với thân phận của một người bình thường, thì tuyệt đối cũng không kém người thức tỉnh chút nào cả.
Nhưng đồng thời cũng trong một năm này, cậu phát hiện cho dù là Trịnh Tuyết Như lãnh khốc hờ hững, cư nhiên sẽ có thời điểm ôn hòa, mặc dù biểu hiện không tính là quá rõ ràng, cũng không đột ngột, nhưng chỉ cần cậu lấy những việc mình đã từng trải đến so sánh một chút, liền có thể dễ dàng phát hiện, thái độ đại tỷ đối đãi với Tố Nhã, rõ ràng là muốn bao nhiêu kiên nhẫn liền có bấy nhiêu kiên nhẫn.
Cậu đã từng đố kị, đã từng bất bình, nhưng cuối cùng vẫn vượt qua được, đều là chị em với nhau cả, làm gì có cái gọi là thù hận, huống chi cậu cũng tự hiểu được, so với cái người đệ đệ từ trên trời rớt xuống như cậu đây, đương nhiên Trịnh Tuyết Như sẽ càng thiên vị nhị tỷ đã ở bên cạnh chị ấy từ nhỏ đến lớn kia hơn.
Thông suốt thì đã thông suốt rồi, chỉ là cậu đã có một thói quen "tốt đẹp" là ba ngày quậy trận nhỏ, năm ngày nháo trận lớn với Tố Nhã, hơn nữa còn không ngừng duy trì nó.
Thẳng đến mạt thế!
Nếu như ngày đó, bọn họ không cãi nhau...
Nếu như khi đó, mình không nói nặng lời như vậy...
Nếu như sau đó, cậu có thể lập tức kéo Tố Nhã trở lại...
Có lẽ khi đó những chuyện trước mắt này, cũng sẽ không phát sinh đi, cho dù đồ ngốc Tố Nhã kia có yếu tới cỡ nào đi nữa, nhưng dưới sự bảo vệ của bọn họ, cho dù có một đám tang thi kéo đến, cũng đừng mơ tưởng có thể xuất ra một móng vuốt.
Đáng tiếc, trên đời này sẽ không bao giờ có thứ gọi là nếu như, càng không cho phép con người hối hận.
Trịnh Hạo Lâm có thể cảm giác được một cách rõ ràng, thái độ của đại tỷ đối với cậu đã có chút chuyển biến, cậu biết rõ, đó cũng không phải là chị vì Tố Nhã mà giận chó đánh mèo, mà là do nguyên nhân khác, một loại cảm giác rất kỳ quái, rất khổ sở hay gì gì đó chẳng hạn...
Do đó, mặc dù tính cách của cậu thường dễ kích động, hiện tại lại không có cách nào biểu hiện ra trước mặt Trịnh Tuyết Như được.
Trịnh Hạo Lâm không biết tại sao đại tỷ lại có thái độ như vậy với mình, nhưng hai trúc mã đi theo Trịnh Tuyết Như, ở bên cạnh Trịnh Tố Nhã ở bên cạnh họ từ nhỏ đến lớn—Đường Văn Triết và Tào Văn Hoan, trong lòng của bọn họ hiểu rất rõ ràng.
Trịnh Tuyết Như không chỉ tránh việc tiếp xúc đơn độc với Trịnh Hạo Lâm, thậm chí cũng rất ít khi trực tiếp đặt ánh nhìn lên người Trịnh Hạo Lâm, cũng không phải là sẽ không nhìn, càng không phải là thờ ơ, cơ bản là thái độ của chị không có gì thay đổi, giọng nói cũng không thay đổi, hình thức ở chung so với trước đây cũng không có biến động lớn nào, nhưng hết lần này tới lần khác lại toát ra một cảm giác cực kỳ quái dị.
Trịnh Tuyết Như ngoại trừ là người thừa kế đời tiếp theo, khuôn mặt cũng hơn hẳn cha của nàng, Trịnh Tố Nhã cùng Trịnh Hạo Lâm lớn lên lại giống với mẹ, thậm chí mặt mũi của hai người lại cực kỳ tương tự nhau.
Có phải Trịnh Tuyết Như đã kịp trở về từ biên giới sắp đánh mất lý trí hay không, không ai có thể biết rõ ràng được, chỉ là cái tên Trịnh Tố Nhã này, đã trở thành cấm ngữ được ba người ngầm thừa nhận.
Nàng không nhìn Trịnh Hạo Lâm, vốn dĩ là muốn cố ý tránh tiếp xúc với khuôn mặt tương tự của Tố Nhã mà thôi.
Chỉ nhờ vào thông tin này, Đường Văn Triết liền biết, cả người Tuyết tỷ còn đang đứng sát cái biên giới kia
Trịnh Tuyết Như đối với Trịnh Tố Nhã muội muội của mình, cũng không đơn thuần chỉ là tình chị em.
--------
P/s : Ta đã trở lại●﹏●