Chương : Hối Hận
...
...
...
"Aaaaaa...."
Trịnh Tố Nhã đau đớn hét thảm một tiếng, nhất thời cả người đổ mồ hôi lạnh nhễ nhại, mấy con tang thi đã nhanh chóng vọt tới trước mặt cô, chúng không chút khách khí xé rách thân thể cô chia nhau ăn, trong cơn đau đớn kịch liệt, khiến cho thần trí của cô có chút hoảng hốt.
Đây là mình...sắp chết phải không?
Lại một trận đau nhức kéo tới cuốn đi toàn bộ tâm trí của Tố Nhã, loại đau đớn bén nhọn tràn ngập mỗi một chỗ trong đại não của cô.
Cô nỗ lực duỗi cánh tay, bò về phía trước, muốn tránh thoát đám tang thi đang vây quanh kia, nhưng hết thảy đều chỉ là phí công vô ích, là một người bình thường, sức lực của cô còn kém tang thi rất xa.
Nếu như nơi này có một cái gương, Tố Nhã sẽ lập tức phát hiện ra, hầu như phần thân dưới của cô đã thấm đầy máu, một chân sớm đã bị gặm ăn hầu như không còn...
Mình phải chết sao...?
Mặc dù còn đang bò, nhưng cô lại sâu sắc cảm nhận được cảm giác trên cơ thể mình đang dần dần trở nên chết lặng, trải qua huấn luyện lâu dài của gia tộc nói cho cô biết, đây không phải là một điềm báo tốt.
Bất quá...
Loại người chỉ biết cản trở bước chân của người khác như cô đây, được chết như vầy xem như cũng không tồi đi? tựa như Hạo Lâm đã từng nói, cô sống bất quá cũng chỉ là nỗi sỉ nhục của gia tộc mà thôi...
Huống chi....nếu như không phải do yêu cầu quá phận của cô, thì bây giờ cũng sẽ không bị hãm hại đến tận tình cảnh này...
Tỷ tỷ cũng sẽ không vì bảo vệ cô, mà bị tang thi làm bị thương, hiện tại sống chết chưa rõ...
Vì sao, rõ ràng nhìn thấy Tỷ tỷ vừa mới tìm đến, bởi vì bôn ba mà khiến cho nàng mệt mỏi bất kham nhưng chính cô vẫn còn muốn nàng hỗ trợ chiếu cố bạn học của mình?
Vì sao đã biết rất rõ ràng rằng, thức ăn rất khó tìm được mà cô còn muốn dùng thức ăn vất vả lắm Tỷ tỷ mới kiếm về được...phân cho đám bạn học giả tạo kia mà căn bản không có nghĩ tới chị ấy đã ăn hay chưa?
Vào thời điểm chờ cứu viện, mỗi đêm Tỷ tỷ sẽ gác đêm vì cô, ban ngày giấu cô vào một địa phương an toàn, còn chính mình thì đi ra ngoài tìm thức ăn.
Thế nhưng cô lại bởi vì một câu kíƈɦ ŧɦíƈɦ là "kẻ bất lực" của đám bạn học kia mà liền nhất quyết không chịu ngồi chờ đợi nữa.
...Chỉ là cô không thể ngờ tới, đám bạn học ra vẻ đạo mạo đó thật ra là để phòng ngừa Tỷ tỷ trữ hàng riêng, cố ý tìm cơ hội để cả bọn cùng đi mà thôi...
Một bên Tỷ tỷ vừa chém gϊếŧ tang đồng thời còn phải phân tâm để chiếu cố cô, nhưng sau cùng bởi vì Dịch Mao Đồng sơ sẩy đi trêu chọc tang thi,vậy mà nhẫn tâm đẩy cô vào đàn tang thi phía sau!!!
Gần như trong chớp mắt Trịnh Tuyết Như liền vọt tới, mặc dù nàng thức tỉnh dị năng chính là hệ lôi điện cường đại nhất trong loại hình tấn công, nhưng mấy ngày nay do sự mệt nhọc và cơn đói mãnh liệt đã ảnh hưởng đến tốc độ của nàng, cuối cùng chính là vào thời điểm bảo vệ muội muội liền bị thương.
Cho đến đợt cửu tử nhất sinh cuối cùng, Trịnh Tuyết Như vẫn là kéo Tố Nhã còn đang ở trong miệng tang thi chạy thoát.
Trước giờ Tố Nhã chưa từng thấy qua thời điểm Tỷ tỷ nhà mình chật vật như vậy.
Trịnh Tuyết Như là một tồn tại cường đại, nàng với tư cách là người kế thừa của gia tộc, trời sinh liền có khí tràng cùng khí thế cường giả từ trên cao nhìn xuống.
Nàng lạnh lùng, nghiêm túc, ăn nói thận trọng, phảng phất như dòng sông băng ở cực bắc qua ngàn năm vẫn chưa từng thay đổi, không chỉ có mặt ngoài, mà ngay cả tâm cũng là như vậy, người có thể được nàng công nhận, chỉ có thể là cường giả.
Thế nhưng Trịnh Tuyết Như lại quá cưng chiều cái người gán mác muội muội thân sinh như cô đây, mặc dù nàng cũng chưa từng nói qua lời ôn hòa gì, hay vẫn giữ khuôn mặt băng sơn trước sau như một, nhưng hầu như chưa bao giờ Trịnh Tuyết Như cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của cô cả, thậm chí vào lúc đối mặt với cô, thái độ cũng sẽ trở nên mềm hoá hơn rất nhiều.
Tố Nhã biết, nếu như không phải bởi vì mình, căn bản Trịnh Tuyết Như sẽ không quản đến sự sống chết của đám bạn học giả dối kia.
Loại đối đãi khác nhau đến trần trụi này, từng khiến cho tiểu đệ Trịnh Hạo Lâm vạn phần đố kị, nhưng hôm nay, điều này lại trở thành bùa đòi mạng của Trịnh Tuyết Như.
Bởi vì, Tố Nhã cô__quá yếu...
Tuy là con gái của Trịnh gia, nhưng cô lại có thể chất phế vật không giống bọn họ, dùng cách nói của Hạo Lâm thì chính là, sống quá lãng phí, chỉ biết kéo chân sau người khác.
Mà bây giờ, cái người bị kéo chân sau kia, chính là Tỷ tỷ của mình___Tuyết Như...
Tố Nhã đã không còn khí lực để giãy dụa nữa rồi, cô xụi lơ quỳ rạp xuống mặt đất, khuôn mặt tinh xảo trở nên tái nhợt yếu ớt. Sau khi Trịnh Tuyết Như bị tang thi cào trúng thì nàng được Tố Nhã sắp xếp ở lại chỗ nghỉ ngơi của công nhân trong công trường, cách siêu thị này không xa.
Khi đó, Trịnh Tuyết Như đã bắt đầu phát sốt, thế nhưng trước khi hôn mê, nàng vẫn không quên khóa mình lại ở trong phòng, còn đưa cho Tố Nhã một khẩu súng.
Cô vẫn còn nhớ rõ câu cuối cùng mà tỷ tỷ đã nói...
"Đừng tin bất kỳ kẻ nào, ở chỗ này chờ bọn Trịnh Hạo Lâm đến, sau đó hãy bắn chết chị khi chị hóa thành tang thi".
Thế nhưng cô lại không nghe lời, cô không muốn tin tưởng, Tỷ tỷ vẫn luôn cường đại của chính mình, cứ như vậy mà chờ chết ở trong phòng, thậm chí cô còn có thể tưởng tượng ra, sau khi Trịnh Hạo Lâm chạy tới sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn về phía cô___đó là một ánh mắt khinh bỉ đến mức ngay cả rác rưởi cũng không bằng...
Cho nên, cô đã phá vỡ khóa của Trịnh Tuyết Như lưu lại trong căn phòng này và lấy ra tất cả số thức ăn mà mình đang có, đều đặt bên cạnh đầu giường của Tỷ tỷ bị hôn mê đang nằm trên đó.
Lúc Tố Nhã muốn dùng nước lạnh giúp Tỷ tỷ hạ nhiệt thì cô mới ý thức tới việc, cái chỗ này ngay cả hệ thống cung cấp nước uống cơ bản cũng không có.
Rơi vào đường cùng, cô cầm lấy súng đi tới siêu thị này, nào có ai ngờ___đây cũng chính là nơi cô chôn thân.
Tố Nhã hé hé môi, cô còn chưa muốn chết a...
Cô còn muốn tự mình nói một tiếng xin lỗi với Tỷ tỷ!
Xin lỗi, tỷ, em không nên đơn thuần và ích kỷ như vậy, chỉ biết nhận lợi ích từ chị mà lại chưa bao giờ nghĩ tới những điều đó có đáng giá hay không...
Xin lỗi, tỷ, em không nên tin tưởng người khác, để rồi lại đẩy chị ra ngoài, làm hại chúng ta lưu lạc tới mức chị em không đồng lòng...
Xin lỗi, tỷ, là do sự tùy hứng của em đã hại chị!
Nếu như có kiếp sau, nếu như có kiếp sau... Chúng ta đừng là chị em của nhau nữa đi... Em không xứng đâu!
----------
Hết chương
Kịch trường
Tuyết Như :" Đúng vậy, chúng ta đừng làm chị em nữa__ Em không xứng"
Tố Nhã:" Ân....chị nói đúng"
Tuyết Như cười đầy thâm ý:"Tuy em không xứng làm em gái chị, nhưng...."
Tố Nhã nhíu mi :" Nhưng ? "
Tuyết Như :" Nhưng em lại xứng đáng làm vợ chị "
Tô Nhã :" ...thật con mẹ nó vợ con!"