Cố Niệm Niệm co rúm như đứa trẻ trên giường.
Người đàn ông lấy điện thoại ra bấm một dãy số: “Chuyện giải quyết như thế nào rồi?”
Đầu bên kia điện thoại trả lời rất nhanh: “Tất cả đều thuận lợi.”
“Vậy thì hành động đi.” Môi mỏng của người đàn ông hơi nhếch lên, đôi mắt nghiền ngẫm nhìn về phía Cố Niệm Niệm, đầu ngón tay vuốt ve trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hắn ta hạ thấp giọng thì thào: “Đừng gấp, chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi.”
Đột nhiên cả tòa nhà chìm vào bóng tối.
Người đàn ông không hoảng hốt xuống giường, sau đó mở cửa phòng và đi thẳng ra ngoài.
Một bóng đen tiến vào, đặt người đàn ông đang khiêng trên vai xuống giường, để ở bên cạnh Cố Niệm Niệm, sắp đặt một tư thế mờ ám giữa hai người.
Toàn bộ quá trình kéo dài không đến một phút, sau khi tất cả mọi chuyện đã hoàn thành, đèn của khách sạn lại chiếu sáng bình thường.
Ngày hôm sau.
Ánh nắng xuyên qua màn cửa rọi vào, như đang khiêu vũ trên khuôn mặt nghịch ngợm của Cố Niệm Niệm.
Đôi mi thanh tú của cô nhăn lại, từ trong mệt mỏi đau nhức mà tỉnh dậy.
Đây là nơi nào?
Cô chống đỡ thân thể đau nhức muốn xuống giường, lại bỗng nhiên phát hiện trên giường còn có một người...
Một người...đàn ông?!
“A...”
Cố Niệm Niệm hét lên một tiếng!
Đầu óc hỗn loạn thành một đống bột nhão: Sao lại xảy ra chuyện này? Tối hôm qua cô uống một ly rượu, sau đó liền có cảm giác choáng váng, sau đó nữa... mọi chuyện về sau cô đều không nhớ được!
Kỷ Gia Phong bị tiếng thét chói tai của Cố Niệm Niệm đánh thức, anh mở mắt ra, cau chặt chân mày, dường như không hiểu những gì đang xảy ra trước mắt.
Nhưng khi anh ngồi dậy nhìn thấy một đống hỗn độn trên giường, vẻ mặt trở nên đông cứng lại, đôi mắt Kỷ Gia Phong đột nhiên trở nên lạnh lùng và ảm đạm.
Thân thể nhỏ bé của Cố Niệm Niệm hơi co rúm lại: “Tôi, tôi thật sự không biết...tôi không cố ý...” Cô bối rối giải thích tình huống khó xử trước mắt: “Tôi tỉnh dậy...”
“Đủ rồi!” Kỷ Gia Phong đánh gãy lời của cô, ánh mắt nhìn cô tràn đầy thăm dò.
Cố Niệm Niệm ảo não cúi thấp đầu xuống, chờ đợi lời chế nhạo tiếp theo của anh.
Kỷ Gia Phong lại bỗng nhiên hỏi một câu không liên quan: “Tối hôm qua là Kỷ Thiên Hạo đã dìu cô vào phòng?”
Cố Niệm Niệm chớp chớp mắt, không rõ ràng cho lắm nên cố nghĩ lại, người đàn ông kia tên là Kỷ Thiên Hạo? Cô gật gật đầu, Kỷ Thiên Hạo...
Kỷ Gia Phong nghe vậy, môi mỏng bỗng nhiên nhếch lên, sắc mặt vừa mới xám ngắt bỗng dưng nở một nụ cười, anh cúi đầu nhìn dấu vết đỏ tươi trên giường, rất nhanh, trong lòng liền có quyết định.
“Cố Niệm Niệm, chúng ta kết hôn đi?”
“Cái, cái gì?”