“Hình như em rất sợ tôi.” Kỷ Gia Phong vênh mặt lên và nhìn cô với ánh mắt nghiêm nghị mà vẫn rất thong dong.
Người phụ nữ trước mắt anh thật xinh đẹp: “Gả cho tôi không phải là nguyện vọng của em sao?”
Tâm tư của Cố Niệm Niệm càng trở nên phức tạp hơn, cô đã từng nghĩ rằng Kỷ Gia Phong chính là người trong lòng cô, nhưng người đàn ông đêm đó hoàn toàn không phải là anh, chưa kể rằng giờ đây cô đã xác định được tâm ý của chính mình!
“Tôi... tôi…”
“Ha ha.” Kỷ Gia Phong khẽ cười lên hai tiếng, sự khó xử của cô khiến anh rất vui.
Sau đó anh đột nhiên dùng sức hung hăng ép cô lên chiếc cửa sổ bằng kính!
“Ưm ưm... đừng mà! Á...buông tay...buông tôi ra!”
Cố Niệm Niệm kinh hãi tột độ, cô liều mạng giãy giụa, nhưng ở trong vòng tay mạnh mẽ của một người đàn ông, cô chẳng qua chỉ giống như một chú mèo con nghịch ngợm, không hề có chút lực kháng cự!
“Trong đêm tân hôn, em định đối xử với chồng mình vậy sao?”
Cả người Cố Niệm Niệm run rẩy vì kinh sợ, cô hất tay anh ra rồi siết chặt cổ áo của mình, cô co rúc trong góc và trừng đôi mắt sợ hãi nhìn anh.
Kỷ Gia Phong nhướn mày và không ép buộc cô nữa, anh đi đến tủ quần áo, lấy một chiếc áo sơ mi và quần dài ra rồi nói: “Tôi có chút việc phải đi nước ngoài vài ngày, em nghỉ ngơi trước đi.”
Cố Niệm Niệm sững người, cô vui sướng như bay lên cả chín tầng mây, nhưng đáng tiếc những lời nói sau đó của người đàn ông lại hung hăng kéo cô rơi xuống vực thẳm.
“-----Đợi tôi về, rồi chúng ta lại tiếp tục.”
Kỷ Gia Phong quét mắt nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một cái, tâm trạng của anh cũng không tệ, lấy một con nhóc đáng yêu như thế này thì cũng không phải là chuyện xấu gì cho lắm nhỉ.
Sau khi thu dọn xong anh liền ra sân bay.
Tâm trạng căng thẳng của Cố Niệm Niệm liền dịu lại, cô tắt đèn rồi bổ nhào xuống giường.
Sau một ngày dài quần quật, cô thật sự đã mệt chết đi được rồi, thế là cô gái nhỏ bé từ từ ngủ thiếp đi trên chiếc giường cưới của mình.
Không biết bao lâu sau đó, cánh cửa phòng của cô lại được mở ra, ánh sáng ngoài hành lang liền hắt vào căn phòng tối.
Một âm thanh nhẹ nhàng chỉ làm cho người nằm trên giường lăn qua một cái mà không thức dậy.
Tiếng bước chân trầm ổn giẫm lên trên tấm thảm dày, những bước chân đó mang theo một sự nhàn nhã và hời hợt.
Một bóng người cao lớn tiến đến và che khuất cơ thể của Cố Niệm Niệm, người đàn ông rũ mắt nhìn cô, một luồng ánh sáng chợt lóe lên trong đôi mắt đen lãnh khốc như băng sương.
Anh tiến đến gần cô, những ngón tay thon dài lướt nhẹ trên khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của cô: “Đúng là vật nhỏ không ngoan…”
Cố Niệm Niệm cảm thấy như có thứ gì đó đang lúc nhúc ở trên người mình, cô vẫy vẫy tay, và vừa đúng lúc vỗ vào tay của người đàn ông một cái.
Động tác của anh khẽ ngưng lại, ánh mắt âm tà đó khẽ lướt qua từng tấc da trên cơ thể cô, sau đó anh vươn tay nắm lấy chiếc cằm bé nhỏ của người phụ nữ.
Cố Niệm Niệm thét lên một tiếng rồi tỉnh dậy từ trong giấc mơ!
….….