Cố Niệm Niệm chỉnh sửa lại quần áo lộn xộn trên người của mình một lát rồi mới bước vào trong phòng khách.
Cô nhớ, trên xe Kỷ Thiên Hạo có nói sẽ đưa anh hai về, vậy thì…
Quả nhiên, cô vừa bước vào cửa thì nhìn thấy anh cả đang ngồi ở giữa phòng khách, cả người anh toát lên một khí phách lãnh khốc, còn anh hâi đang quấn trên đầu một mảnh vải băng ngồi đối diện, khuôn mặt luôn cao ngạo vênh lên nay lại đang chột dạ cúi xuống.
“Anh cả.” Cố Niệm Niệm sợ sệt kêu lên một tiếng, rồi dè dặt đi qua đó.
Cố Thanh Hoa ngẩng đầu yên lặng nhìn cô một cái, vết sưng tấy đỏ như máu trên môi cô khiến cho đôi con ngươi chưa hề gợn sóng nào của anh chợt co lại dữ dội: “Về rồi sao.” Những ngón tay thon dài đang kẹp lấy điếu thuốc của anh chợt bất tri bất giác dùng lực một chút, khiến cho tàn thuốc rơi xuống, dính lên vạt áo sơ mi màu xám bạc của anh.
“Sao lại khóc vậy?” Cố Thanh Hoa từ từ đứng dậy từ trong làn khói mù mịt, bàn tay to lớn dịu dàng xoa xoa đầu của cô: “Niệm Niệm đã lớn rồi, không thể mãi là một con mèo mít ướt được.”
Anh quay qua hướng khác không nhìn cô nữa, anh không cho phép mình mềm lòng trong giờ phút này.
Vì để cho Niệm Niệm có một cuộc sống ổn định và vô ưu, bây giờ anh cần phải hi sinh như vậy.
Nhưng sẽ không lâu nữa, anh sẽ đoạt lại mọi thứ nhanh thôi, anh sẽ đưa Niệm Niệm quay về bên cạnh mình lần nữa!
“Anh cả, em muốn nói chuyện với anh.” Cố Tư Thành vẫn đang yên lặng từ nãy tới giờ đột nhiên đứng phắt dậy.
“Niệm Niệm mệt mỏi cả ngày rồi, lên lầu nghỉ ngơi một chút đi, nha?” Cố Thanh Hoa nhìn cô đầy sủng nịch, trong đáy mắt anh vẫn mang đầy những sự dịu dàng mãi mãi không thay đổi.
Cố Niệm Niệm gật đầu, nhưng vẫn lo lắng nhìn về Cố Tư Thành một cái.
Cô không mong anh cả và anh hai sẽ cãi nhau vì chuyện của cô, dù sao cô cũng đã trao thân cho Kỷ Gia Phong rồi, gả cho anh ta chắc cũng không phải là chuyện gì quá khó chấp nhận đâu nhỉ?
Đợi tới khi Cố Niệm Niệm lên lầu rồi, Cố Tư Thành mới nói: “Anh cả, anh ích kỷ quá rồi đó! Sao anh có thể lấy hạnh phúc cả một đời của Niệm Niệm ra đổi lấy công ty chứ?”
Tuy anh cả đã nói không được nói mọi chuyện cho Niệm Niệm biết, nhưng anh ấy đã định liệu được kết cục sẽ thành ra như hôm nay.
Anh ấy vẫn luôn giả vờ vô tội, nhưng thực tế anh ấy chính là một con sói xám độc ác đội lốt cừu non!
“Niệm Niệm là người nhà họ Cố, em ấy có nghĩa vụ trả giá vì gia đình này.”
“Nghĩa vụ?” Cố Tư Thành hừ lạnh: “Sao anh không nói đó là trách nhiệm của em ấy luôn đi? Nếu như không phải em ấy đi chọc vào nhà họ Kỷ thì Cố Thị của chúng ta nói không chừng sẽ không lâm vào nguy cơ này đâu.”
“Đó không phải là lỗi của Niệm Niệm.” Ánh mắt Cố Thanh Hoa mênh mông như đang nhớ đến thứ gì đó, nhưng không ai biết rốt cuộc trong sự mênh mông đó đang ẩn chứa những điều gì.
“Lời này của anh là có ý gì?”
“Em về phòng nghỉ ngơi đi.” Cố Thanh Hoa nhàn nhạt nói xong rồi đi về phía phòng của mình, lúc đi ngang qua cửa phòng của Niệm Niệm anh đã ngừng lại một lát nhưng không có gõ cửa đi vào.
Những điều này đều bị Cố Tư Thành nhìn thấy, trong lòng anh có chút đau xót, đột nhiên trong đầu anh chợt nảy lên một quyết định động trời…
…….