Tiểu Thụ Mạnh Mẽ Nhất Trong Lịch Sử (Sử Thượng Tối Cường Tiểu Tiểu Thụ)

chương 58

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Biết việc, Hà Ý Nhân liền đem ngựa buộc ổn đáng, gã trèo lên xe ngựa hỏi Tiểu Bảo kế tiếp gã nên làm gì.

Tiểu Bảo lấy ra một bộ ngân châm, đưa cho Hà Ý Nhân xem từng huyệt vị hắn sắp sửa hạ châm, muốn Hà Ý Nhân đợi lát nữa đem cổ độc và vong tình cổ bức tới vị trí hắn chỉ định, cũng nói rõ phương pháp bức cổ, chỉ cần đem cổ bức đến tận chỗ này, cổ độc tự nhiên sẽ dựa theo sự chuyển động của vong tình cổ tới nơi mà hắn chỉ định.

Tất cả nói rõ xong, Quý Lăng Tiêu châm xong nến cầm lấy giá cắm, hướng bên người Tiểu Bảo ngồi vào chỗ của mình.

Tiểu Bảo mở ra đôi môi Liễu Phong Liễm, nhét vào một viên dược hoàn lưu thông máu đề khí, khiến cho vong tình cổ trong cơ thể Liễu Phong Liễm bắt đầu chậm rãi di động, để hắn chuẩn xác mà tìm được vị trí của nó.

“Bắt đầu rồi.” Tiểu Bảo thận trọng nhắc nhở hai người.

“Ừm.” Hai người song song gật đầu trả lời, chằm chằm nhìn mỗi một động tác của Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo đầu tiên là tìm được vị trí vong tình cổ, chỉ huy Hà Ý Nhân dùng nội lực đem nó bao vây lại, hướng chỗ trên cánh tay trái Liễu Phong Liễm bóp mạnh.

May là vị trí cổ nổi lên cách chỗ cánh tay trái Liễu Phong Liễm cũng không xa, Hà Ý Nhân không mất bao lâu thời gian đã đem cổ bức tới vị trí lúc trước Tiểu Bảo chỉ định.

Vừa thấy cổ đã đến vị trí, Tiểu Bảo mau lẹ dùng hai ngón tay bốc lên một cái ngân châm, đốt qua, tinh chuẩn (tinh tế +chuẩn xác) cắm xuống huyệt đạo trên cánh tay trái Liễu Phong Liễm. Sau khi liên tục đâm ba huyệt đạo, Tiểu Bảo dừng lại động tác, thở nhẹ ra một hơi.

“Được rồi, trước tạm thời chỉ có thể như vậy thôi.”

“Tiểu Bảo, chúng ta hiện tại có thể tiếp tục chạy đi chưa? Hay là chờ sau khi ngươi rút châm?” Xóa đi mồ hôi trên trán, Hà Ý Nhân thở phào nhẹ nhõm nói.

“Không vấn đề, có thể tiếp tục đi, châm phải cắm đủ ba canh giờ mới có thể rút.”

“Đại ca, ngươi nghỉ ngơi đi, xe cứ để ta điều khiển, ngươi điều tức lại đi.” Liễu Phong Liễm thu thập mọi thứ xong nói.

“Ta đây buổi tối thay ngươi.”

“Ừm.”

“Nhị ca, xe phải tận lực đi nhẹ nhàng ổn định.”

“Ta đã biết.”

“Nhị đệ, còn phải bao lâu mới có thể đến trấn kế?”

“Ngày hôm nay sợ là chúng ta phải tá túc ngoài trời rồi.” Quý Lăng Tiêu nhìn sắc trời gần tới trưa.

“Vậy cũng không có biện pháp. Ngươi nhớ chú ý xem có có nơi nào chúng ta có thể dừng chân không.”

“Giao cho ta đi, hai người các ngươi đều nghỉ ngơi tốt đi, yên tâm đi.” Quý Lăng Tiêu vén lên mành xe đứng dậy nhảy xuống xe ngựa, nắm lấy dây cương trói chặt con ngựa.

“Đại ca, ta muốn canh trừng canh giờ, ngươi nghỉ ngơi đi.” Hà Ý Nhân vừa định mở miệng, đã bị Tiểu Bảo ngẩng đầu cắt đứt.

Gã chỉ có thể thở dài, nhắm mắt lại, nằm nghỉ. Trong mấy ngày nay số lượng gã thở dài so với số lần gã thở dài trên đời này đều nhiều hơn, chỉ hy vọng tam đệ tới Miêu Cương rồi có thể bình phục.

Truyện Chữ Hay