Lạc Nam cố tình biểu lộ tức giận, gằn từng chữ một đầy vẻ uy hiếp:
“Uổng cho danh tiếng thông minh tuyệt đỉnh, ta thấy Giao Linh Công Chúa chỉ là tiểu nữ nhân ngây thơ…chưa nói những lời của nàng chỉ là suy luận cá nhân mà chẳng có chút chứng cứ nào, cho dù đúng là sự thật…thì ở trong Thiên Cơ Lâu này bổn Lâu Chủ có thể khiến nàng im lặng vĩnh viễn!”
Nào ngờ Giao Linh không chút lo sợ, ngược lại khí định thần nhàn chớp chớp đôi mắt đẹp cười tủm tỉm:
“Giao Linh thân là tiểu nữ nhi yếu đuối lại dám một thân một mình đi vào Thiên Cơ Lâu, chẳng lẽ Lâu Chủ đường đường là tiền bối lại đi khi dễ tiểu bối như ta hay sao?”
“Huống hồ đúng là Giao Linh không đủ bằng chứng để kết luận những suy đoán của mình là sự thật, nhưng Giao Linh có một thứ rất lợi hại…”
“Thứ gì?” Lạc Nam nhíu mày.
“Trực giác của nữ nhân, những nữ nhân chúng ta rất tin tưởng vào trực giác của chính mình.
” Giao Linh tự tin nhìn hắn:
“Chi bằng đánh cược một phen, Giao Linh sẽ điều động năm vị Trưởng Lão Thánh Hoàng ngăn cản bên ngoài hòn đảo quấy rối Thiên Cơ Lâu làm ăn, nếu Lâu Chủ thật sự không bị hạn chế như lời ta nói, ngươi có thể đích thân bắt giữ bọn họ.
”
“Đến khi đó Giao Linh sẽ tự nhận sai, chủ động đến Thiên Cơ Lâu bồi tội, làm tiểu nha hoàn cho Lâu Chủ cũng được.
”
“Hừ, cứ cho rằng lời của nàng là đúng, bổn Lâu Chủ bị quy tắc thiên cơ phản phệ nên cần thời gian khôi phục trong giai đoạn này, không thể động thủ ở bên ngoài Thiên Cơ Lâu, phải tạm thời ẩn nhẫn…” Lạc Nam hung tợn nhìn nàng:
“Nhưng nàng không sợ ngày ta khôi phục sẽ tìm nàng tính sổ? trả thù thế lực của nàng khi dám uy hiếp ta hay sao?”
“Đương nhiên là sợ, vì thế Giao Linh đến đây với thiện chí mà không phải để kết thù…” Giao Linh đứng lên ra vẻ nhu nhược đáng thương nói:
“Chỉ cần Lâu Chủ hứa hẹn đừng tiết lộ bất cứ tin tức nào liên quan đến Giao Linh và thế lực sau lưng ta cho người ngoài, như vậy xem như chúng ta sẽ nợ một ân tình của Lâu Chủ…”
“Bởi vì mỗi phương thế lực đều có kẻ thù, thế lực của Giao Linh cũng không ngoại lệ, chúng ta không muốn kẻ thù nắm giữ tất cả thông tin của mình, mong Lâu Chủ xem xét!”
Nàng đương nhiên hiểu việc đắc tội một đại năng nắm giữ thiên cơ như Thiên Cơ Lâu Chủ là không nên, dù rằng vị đại năng này đang bị thương cũng là cực kỳ nguy hiểm, vì vậy cố gắng hạ thấp tư thái nhất có thể.
“Thiên Cơ Lâu tự xưng tinh thông mọi sự trong thiên địa, làm sao ta có thể từ chối tiết lộ thông tin khi khách hàng yêu cầu?” Lạc Nam bất mãn.
“Đơn giản mà, chỉ cần Lâu Chủ cố ý đưa ra cái giá thật cao để bọn hắn biết khó mà lui là được rồi…” Giao Linh thông minh lanh lợi nói.
Lạc Nam nghiền ngẫm một phen, thế lực của Giao Linh này là Thánh Đế Cấp, phụ thân của nàng là Thánh Đế cường giả, mà nàng lại thông minh đến mức nhìn ra những hạn chế của Thiên Cơ Lâu, tiếp tục làm căng cũng không phải là cách tốt.
Chi bằng kiếm thêm một ân tình, nói không chừng ngày sau có chỗ vận dụng.
“Bổn Lâu Chủ đồng ý đề nghị của nàng, điều kiện là nàng cũng không được đem những suy đoán vừa rồi nói với bất kỳ ai!” Hắn nghiêm túc lên tiếng.
Đôi mắt to tròn xanh ngát như biển cả của Giao Linh cong lên như tiểu hồ ly đạt được như nguyện, tươi cười rạng rỡ nói:
“Thành giao, để chứng minh thành ý của mình, Giao Linh xin được gửi tặng Lâu Chủ một loại Thiên Địa Dị Vật!”
Lạc Nam nhếch miệng, không tệ lắm.
Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng nâng tay, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một đoàn chất lỏng như nước, có màu xanh thẳm trong suốt, ẩn chứa Mộc Thuộc Tính và Thủy Thuộc Tính cực kỳ nồng đậm.
“Đây là Dị Thủy có tên là Dưỡng Mộc Thủy, sử dụng lực lượng của bản thân điều động Dưỡng Mộc Thủy tưới vào các loại thực vật và thiên tài địa bảo sẽ đẩy nhanh tốc độ thành thục của chúng lên gấp đôi…” Giao Linh chân thành nói:
“Tuy không phải là Dị Thủy có khả năng chiến đấu nhưng cũng khá là hữu dụng, hy vọng Lâu Chủ không chê.
”
Lạc Nam không chút khách khí thu nhận Dưỡng Mộc Thủy, vì sao lại chê? Thứ này cho hai tỷ muội Mộc Linh Tộc sử dụng càng đẩy nhanh tốc độ bồi dưỡng chăm sóc Linh Dược Điền, hắn cầu còn không được.
Nghiền ngẫm nhìn lấy Giao Linh, hắn cảm thán nói: “Bổn lâu chủ rốt cuộc hiểu vì sao đám người Càn Nguyên si mê nàng, bất kể là dung mạo hay tài trí đều khiến rất nhiều nam nhân phải bái phục…”
“Lâu Chủ quá khen, ở trước mặt tiền bối ngài ta chỉ là đứa trẻ!” Giao Linh bẽn lẽn.
Nhìn bộ dạng thẹn thùng vô hạn của nàng mà Lạc Nam âm thầm bĩu môi, đừng cố tỏ vẻ đáng yêu, nữ nhân thông minh giống như nàng mới là thứ khiến nam nhân phải đau đầu nhất.
“Dưỡng Mộc Thủy ta nhận, tuy nhiên bổn Lâu Chủ cũng là người sòng phẳng, thứ này xem như đổi với nàng!” Lạc Nam ném cho Giao Linh một khối ngọc bội.
“Không biết đây là…” Giao Linh tò mò.
“Tất cả những thứ liên quan đến Minh La Đảo đều ở trong đó, bao gồm từng cạm bẫy, từng mối nguy hiểm, từng loại tài nguyên tồn tại…” Lạc Nam bình thản đáp.
“Hít…”
Giao Linh hít sâu một hơi, mắt đẹp sáng rực như trăng, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn, Thiên Cơ Lâu Chủ đúng là thần thông quảng đại.
Minh La Đảo là một hòn Đảo cổ xưa do Thánh Đế Cấp Thế Lực tọa trấn tưởng chừng đã mất tích từ lâu đời, gần đây thế lực của nàng đã vô tình phát hiện ra nó chìm sâu dưới đáy Hằng La Đại Hải, bên trên đảo còn ẩn chứa rất nhiều tài nguyên có giá trị.
Nếu như khai thác thành công Minh La Đảo, thế lực của Giao Linh sẽ mạnh hơn ít nhất hai bậc.
Nhưng trên Minh La Đảo tồn tại rất nhiều mối nguy hiểm, đã có những đoàn khai thác tài nguyên được phụ thân nàng cử ra khám phá hòn đảo đó đều mất đi tung tích, Hồn Bài của bọn họ lưu lại đều đã vỡ vụn.
Mà lúc này Thiên Cơ Lâu Chủ lại đem tin tức tường tận mọi ngõ ngách Minh La Đảo báo cho nàng, đây chẳng phải là thứ mà Giao Linh và thế lực của nàng đang cần nhất hay sao?
Phải biết rằng thế lực của nàng không phải tồn tại độc bá ở Hằng La Đại Hải, xung quanh vẫn còn những kẻ thù rình rập như hổ đói rình mồi.
Một khi để bọn chúng phát hiện Minh La Đảo, kiểu gì cũng sẽ nổi lòng tham tranh giành, một phen chém giết là khó tránh khỏi.
Có tin tức mà Thiên Cơ Lâu Chủ cung cấp, Giao Linh tin rằng tốc độ khai thác Minh La Đảo của mình sẽ được đẩy mạnh trước khi những thế lực thù địch phát hiện.
Điều này có ý nghĩa cực kỳ to lớn.
“Thứ này quá quý giá, Lâu Chủ khiến Giao Linh ngại ngùng…” Nàng siết chặt ngọc bội trong tay cảm kích nhìn lấy hắn.
“Không cần khách khí, nàng đừng đến đây quấy rầy bổn Lâu Chủ làm ăn kinh doanh nữa là được!” Lạc Nam phất tay đuổi khách.
Hắn sợ nữ nhân thông minh này lại nhìn ra sơ hở của mình, chẳng may để nàng phát hiện mình là Lạc Gia Thiếu Chủ thì càng phiền toái.
Giao Linh bất mãn phồng má, đã bao nhiêu năm rồi chưa có người xua đuổi nàng như vậy?
Âm thầm u oán, nàng lấy ra một chiếc nhẫn bằng ngọc màu lam đưa cho hắn, nhẹ giọng nói:
“Thứ này là Lam Hải Nhẫn, tín vật của Giao Linh…chỉ cần Lâu Chủ cần cứ đem Hồn Lực truyền vào trong nhẫn là ta sẽ cảm ứng được, đừng quên Giao Linh vẫn còn nợ một ân tình của Lâu Chủ!”
“Ở quê hương của ta chỉ có tình lữ mới tặng nhẫn cho người khác phái!” Lạc Nam dùng ánh mắt quỷ dị nhìn lấy nàng.
“Lâu Chủ sao có thể nói như vậy? ngươi là tiền bối của ta, chiếc nhẫn này chỉ là tín vật, ngoài ra không có ý nghĩa nào khác!” Giao Linh giậm chân một cái quay người bỏ chạy.
Chỉ thoáng chốc nàng đã biến mất dưới trăng, chỉ còn lại hương thơm thoang thoảng hòa cùng gió biển.
Đóng cửa Thiên Cơ Lâu, Lạc Nam trở về bên trong.
“Giao Linh Công Chúa chẳng những có dung mạo ngọc ngà kiêu sa, còn thông minh tuyệt đỉnh, bản lĩnh hơn người, thật khiến thiếp thân phải tự ti mặc cảm…” Vũ Lăng Phi nhìn lấy Lạc Nam thán phục một tiếng.
Nàng ở bên cạnh Thiên Cơ Lâu Chủ thời gian dài như vậy cũng chẳng nhìn ra chút ít khác thường nào, vậy mà Giao Linh lại có thể bằng vào suy đoán của bản thân mà can đảm đàm phán, còn được Lâu Chủ thỏa hiệp.
“Đừng xem nhẹ chính mình, nàng bị Ô Nhiễm Hỏa tra tấn gần 2000 năm, lý trí vẫn còn tỉnh táo, tâm cảnh vẫn còn hoàn hảo đã là vô cùng lợi hại rồi, làm sao còn tâm trí để ý đến những việc khác?” Lạc Nam cười nói:
“Huống hồ Giao Linh là người chèo lái một đại thế lực, còn nàng là một nữ tán tu, xuất thân khác biệt, góc nhìn khác biệt, hai người như hai đường thẳng song song, cần gì phải tự so sánh?”
Vũ Lăng Phi nhẹ nhàng thở ra, nàng im lặng ngồi trên giường, y phục đã trượt xuống từ bao giờ.
Vẫn như mọi lần, Lạc Nam đặt tay lên tấm lưng trần như tơ lụa tươi mát, bắt đầu rút ra Ô Nhiễm Hỏa.
“Thật ra so với mỹ nhân thông minh, tràn đầy tâm kế như Giao Linh…ta càng ưa thích ở cạnh một mỹ nhân ôn nhu, khéo hiểu lòng người như nàng hơn.
”
Vũ Lăng Phi trầm mặc không lên tiếng, hồi lâu mới nói: “Lời của Giao Linh Công Chúa có phải thật? Lâu Chủ đang bị thiên cơ phản phệ mà còn phải tiêu hao lực lượng để giải trừ Ô Nhiễm Hỏa giúp thiếp thân…”
“Vậy nên nàng càng phải cố gắng để hồi báo cho ta, sắp tới ta có việc rời đi, Thiên Cơ Lâu giao cho nàng phụ trách, chúng ta sẽ trao đổi từ xa để vận hành nó một cách hợp lý!” Lạc Nam cười nói:
“Chỉ cần nàng ở trong Thiên Cơ Lâu, dù là Chí Tôn cũng không thể động vào một sợi tóc của nàng.
”
“Thiếp thân hiểu mà…” Vũ Lăng Phi nhẹ gật đầu.
…
Lại nửa tháng thời gian trôi qua, màn đêm rời xuống, Lạc Nam bí mật rời khỏi Thiên Cơ Lâu, Lạc Kỳ Nam và Tiểu Thiên Ý đã trở về Linh Giới Châu tu luyện.
Ô Nhiễm Hỏa trong cơ thể Vũ Lăng Phi được giải trừ sạch sẽ, hắn cũng không muốn tiếp tục ở lại để thực lực của mình giậm chân tại chỗ.
Một nguyên nhân khác là vì Vũ Lăng Phi thật sự quá đẹp, đêm nào cũng nhìn ngắm nàng trần nhưng lại cố gắng bình tĩnh nội tâm chẳng khác nào tra tấn, Lạc Nam quyết định chuồn lẹ.
Dù rằng hắn không thiếu mỹ nhân, cũng có tâm cảnh vững vàng, nhưng ở kiếp này hắn là một tên thanh niên tuổi trẻ khí huyết dương cương, nhẫn nhịn lâu như thế làm sao tránh khỏi cảm giác khó chịu.
Gọi Tiểu Tinh ra bí mật thi triển Thời Không Môn nhanh chóng trở về Lạc Gia, sử dụng Đồng Tâm Đồng Ý cảm ứng một phen, phát hiện các thê tử vẫn còn ở trong mật thất cùng tỷ tỷ Lạc Sương tu luyện, ngay cả Đại Kiều và Tiểu Kiều cũng hòa nhập cùng.
Mẫu thân Ninh Vô Song giữ đúng lời hứa, đang bắt đầu toàn lực bồi dưỡng các nàng, có một Thánh Vương cường đại như tỷ tỷ hướng dẫn sẽ thuận lợi hơn rất nhiều trong quá trình tu luyện và đột phá cảnh giới.
Lạc Nam âm thầm buồn bực, hiện tại Linh Giới Châu đã trở thành một thế giới ở trong đan điền, hắn không thể tự tiến vào đan điền của mình được, đồng nghĩa với cũng không đi vào Linh Giới Châu được.
Nghĩ đến đây hắn liền trốn về đại điện của Thiếu Chủ, điều động Ngân Ảnh Áo Choàng biến rộng ra bao trùm bên trong phòng như một tấm rèm khổng lồ, ngăn cách mọi động tĩnh với bên ngoài.
Ý niệm vừa động, một đôi tỷ muội như hoa như ngọc, mang theo hương thơm như thảo mộc dễ chịu lan tỏa khắp không gian xuất hiện.
Chính là Mộc Ái My và Mộc Linh Nhu.
“Phu quân?”
Nhìn thấy Lạc Nam hai nữ vừa kinh ngạc vừa vui sướng, không nghĩ đến hôm nay phu quân lại có thời gian giành cho các nàng.
Chứng kiến vẻ mặt hạnh phúc của hai nữ, Lạc Nam áy náy ôm các nàng vào lòng:
“Thật xin lỗi, là phu quân vắng vẻ các nàng.
”
Hắn đạt được như ngày hôm nay, phần lớn công lao cũng thuộc về Mộc Ái My và Mộc Linh Nhu.
Hai nàng tuy không thiện chiến đấu nhưng lại là những nữ nhân cống hiến thầm lặng.
Bất kể là Cửu Diệp Liên Hoa, Bất Tử Thụ, Bàn Đào Thụ, Lập Ma Thụ, Tre Cổ Việt, Tiên Thiên Hồ Lô Đằng đều qua bàn tay chăm sóc và bồi dưỡng của hai nàng.
Có một Linh Dược Điền thịnh vượng là nền tảng vững vàng để Lạc Nam và chúng nữ an tâm phát triển.
“Hừ, chưa thấy ai giống như chàng, cưới vợ lâu như vậy rồi còn chưa chịu động phòng!” Mộc Linh Nhu thở phì phò, môi hồng cong lên bất mãn nhìn hắn.
Lạc Nam phì cười nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nàng nói:
“Năm xưa ta thấy nàng còn nhỏ nên không ăn nàng, về sau nàng lớn rồi thì ta lại hóa nhỏ, phải mất hơn 16 năm mới lớn trở lại, làm sao động vào các nàng đây?”
“Vậy hôm nay chàng tính sao?” Mộc Ái My mắt đẹp ngập nước ôn nhu nhìn hắn.
“Đương nhiên là bù đắp lại nỗi tương tư…” Lạc Nam mỉm cười, ép tỷ muội hai nàng xuống giường.
Ngọn lửa bùng cháy, y phục của ba người chậm rãi tan đi.
Hai thân thể trụi không chút tỳ vết lộ ra trong đêm, bởi vì là Mộc Linh Tộc nên các nàng giống như nữ nhân phương tây, thân thể vô cùng gợi cảm.
Hai bầu sữa tròn trĩnh vểnh cao, hoa đỏ hồng tô điểm, xương quai xanh tinh tế, vòng eo uyển chuyển như rắn nước, xuống dưới một chút là hai thảm cỏ thơm màu xanh mướt nằm gọn trên gò mũm mĩm, hai đóa hoa nồng nàn hồng nhuận ướt át chính là chốn đào nguyên hấp dẫn nhất.
“Phu quân, thật ra từ lúc chàng đến Mộc Linh Tộc cầu hôn…thiếp đã vô cùng thỏa mãn, không đòi hỏi gì hơn…” Mộc Ái My động vuốt ve khuôn mặt hắn.
“Có thể trước toàn bộ vũ trụ công khai gả cho chàng, đời này của thiếp đã thấy đủ.
” Mộc Linh Nhu cũng hôn lên môi hắn.
Lạc Nam hôn trả lại nàng, đầu lưỡi duỗi ra khám phá mật dịch của giai nhân, sủng ái truyền âm:
“Các nàng đòi hỏi thấp quá, ta không thích như vậy, ta muốn nhiều hơn nữa cơ…”
Hắn nở nụ cười xấu xa thì thào bên tai hai nữ: “Ví dụ như muốn phu quân làm cho các nàng sướng…”
“Ừm, cho bọn thiếp xem bản lĩnh của chàng!” Hai nữ khiêu khích.
Đã xác định là thê tử của nam nhân này, từng nhiều lần chứng kiến hắn hoan lạc với các tỷ muội, làm ra rất nhiều hành vi đáng xấu hổ, hai nàng không còn thẹn thùng như trinh nữ bình thường được nữa.
Ngược lại cực kỳ lão luyện cúi thấp đầu, quấn quít thịt của hắn.
Lạc Nam hưng phấn gầm lên, không nhịn được nữa thô bạo đè lên thân thể các nàng.
Trong tiếng rỉ mê say, vị tình lan tỏa không gian, thịt lần lượt nhập động.
Tiếng thở của nam nhân, thanh âm rỉ của nữ nhân, sự mãn nguyện về thể xác lẫn linh hồn tạo nên một bản tình ca khó cưỡng.
Bạch bạch bạch bạch…
Da thịt va chạm dữ dội khắp căn phòng, Lạc Nam liên tục đâm vào rút ra, khi thì chiếm hữu ngọc thể của Mộc Ái My, lúc thì khám phá tiểu nguyệt chật chội của Mộc Linh Nhu.
Hai nàng như hai con thuyền nhỏ trước cơn bão lớn mà nam nhân mang lại, chỉ có thể nhịp nhàng lắc lư eo thon, phối hợp với từng động tác của nam nhân, tận hưởng tất cả dư vị tuyệt vời.
Cũng không biết trải qua bao lâu, chỉ thấy Mộc Ái My và Mộc Linh Nhu triệt để bại trận, mềm nhũn nằm trên giường.
Mà nam nhân vẫn chưa thỏa mãn, lần lượt triệu hoán chúng nữ Mộc Nhi, Hỏa Nhi, Quang Nhi, Độc Nhi, Hồn Nguyệt Ánh sủng ái…
Ở Thiên Cơ Lâu gần hai tháng thời gian không chạm vào nữ sắc, hắn phải tận hưởng một trận.
Rốt cuộc tinh quang sôi trào, toàn thân Lạc Nam căng cứng, gồng mình bắn vào tận hoa tâm Hồn Nguyệt Ánh, thỏa mãn ôm chặt các nữ nhân.
Nhìn khóe môi chúng nữ đều thỏa mãn mĩm cười sau khi được tưới tiêu chăm sóc, Lạc Nam tự hào vô hạn.
Hắn lấy ra Dưỡng Mộc Thủy luyện hóa cùng Mộc Linh Nhu, nàng đã phục dụng các loại Linh Căn Quả cho nên sở hữu cả ngũ hành thuộc tính.
Để chúng nữ trở về đan điền nghỉ ngơi, Lạc Nam vẫn muốn tiếp tục tu luyện.
Từng loại Hỗn Độn Khí liên tục được hắn nuốt vào.
Hóa Vũ Bá Thần Thể vận chuyển.
Số lượng hành tinh cấp tốc tăng lên.
Tính thêm lượng Ngũ Hành Hỗn Độn Khí thu được trong nửa tháng nay, Lạc Nam chẳng lưu lại chút nào, toàn bộ nuốt sạch.
Đạt đến con số 40 hành tinh, cực kỳ ấn tượng.
Chưa dừng lại ở đó, hắn lại lấy ra thêm vô số Nguyên Thạch, chất đầy cả đại điện của mình.
Hắn thu được hàng trăm mỏ Nguyên Thạch trong lúc kinh doanh Thiên Cơ Lâu, một nửa lưu lại cho các thê tử, một nửa dùng để bản thân hấp thụ.
Thiên Văn Quy Hoa Quyết vận chuyển, điên cuồng khai mở Nguyên Văn.
300…350…400.
Lạc Nam hài lòng dừng lại, phát hiện tất cả Nguyên Thạch mà mình vừa lấy ra đã bóc hơi sạch sẽ.
400 đường Nguyên Văn, số lượng áp đảo Ma Văn, Phật Văn hay Long Văn.
Chiến lực lại được nâng đến một tầm khác…
…
Chúc cả nhà ngủ ngon.