Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng

chương 84

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

- Ừ! Em về đi! Cho cô gửi lời thăm Yến Nguyên nhá!

- Vâng! – Anh bước lên xe, đội mũ bảo hiểm rồi gạt chân chóng, như một con báo gấm, rồ ga rời đi.

[…]

Sau khi rời khỏi Parkson, Thanh Thúy cùng Phương Linh tiếp tục đi mua sắm.

- Mày định cho con Nguyên thế nào? – Vừa xem một vài bộ váy, Phương Linh cất tiếng hỏi Thanh Thúy.

- Mày nghĩ sao? – Thanh Thúy dậm lại phấn.

- Không liên quan tới tao! – Phương Linh ướm thử một bộ váy, đứng trước gương xoay xoay.

- Tao đã tính đâu ra đó. Ít ra thái độ của nó lúc nãy cũng khiến tao hài lòng! – Thanh Thúy cũng lựa váy, mặt cười đểu.

- Tao vẫn thấy mày đánh giá hơi thấp con nhỏ đó rồi đó. Ba nó thương nó như vậy, nó cũng đâu phải hạng vừa. – Phương Linh.

- Nè! Dù gì tao cũng có người giúp. Tên người Úc đó cũng chẳng tốt lành gì hơn tao đâu, chết thì chết chung! – Thanh Thúy.

- Làm gì cũng tùy mày thôi! – Phương Linh bỏ vài bộ váy vào giỏ hàng.

- Còn mày? Tao vẫn chưa thấy gì hết đó! – Thanh Thúy.

- Từ từ! Hai người đó còn mới bắt đầu thời kì tình yêu còn gì?! Tao đợi lúc chúng nó đang vui vẻ nhất thì một phát đạp đổ! – Nhỏ nhết môi.

- Mày hẳng cao tay hơn tao! – Thanh Thúy nói rồi cả hai cùng bật cười.

Ngoài cửa kính của cửa hàng, một anh chàng mặc quần áo đơn giản. đầu đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, ánh mắt nhìn vào hai cô gái trong cửa hàng. Anh ta có vẻ hơi nhíu chân mày lại một chút rồi lấy điện thoại ra gọi.

- Alo! Tôi đã theo dõi cô ta. Bây giờ cô ta đang đi với bạn.

-…

- Tôi biết rồi! – Đối phương nói ngắn gọn để anh ta hiểu rồi anh ta nhanh chóng cúp điện thoại, sụp mũ lưỡi trai rồi nhanh chóng mất dạng.

Trong này, mi mắt Thanh Thúy giật giật mấy cái. Nhỏ đưa tay dụi mắt.

- Sao vậy? Bụi à? – Phương Linh hỏi.

- Đột nhiên mi mắt khó chịu! Cũng không có gì!

- Được rồi! Vậy đi tính tiền thôi! Mua cũng không ít! – Phương Linh nhìn giỏ hàng rồi đẩy về phía trước.

- Đi! – Thanh Thúy bước theo.

Rời khỏi cửa hàng quần, Thanh Thúy láy xe đưa Phương Linh về nhà rồi một mình láy xe đi tiếp về nhà mình. Mi mắt nhỏ vẫn tiếp tục giật giật mấy cái.

Vì nhà nhỏ cũng thuộc hàng biệt thự lớn nên được xây ở một khu đất khá tách biệt với bên ngoài.

Từ đầu đường về tới nhà cũng không gần mấy nhưng theo thói quen Thanh Thúy vẫn láy xe chầm chậm vì nắng chỗ này rất đẹp.

Vừa tới khúc quanh, đột nhiên đùng một cái, một nhóm người mặt vest đen nhảy từ ven đường ra.

Thanh Thúy hốt hoảng giẫm thắng, kéo thành một vệt dài màu đen.

Mắt trợn ngược, mồm há hốc và vẫn chưa biết gì xảy ra, chiếc xe mui trần của nhỏ đã có thêm hai người ngồi vào.

- Láy xe vòng ra. Đi theo chúng tôi! – Một tên đè thấp giọng nói vào ai Thanh Thúy. Tên còn lại dí vào mặt nhỏ một con dao găm.

Sắc mặt Thanh Thúy chuyển từ hồng sang trắng, từ trắng sang xanh. Chỉ cần cử động nhẹ một cái thì con dao đó sẽ cứa vào mặt nhỏ ngay.

Chưa biết sự tình ra làm sao, Thanh Thúy đã ngoan ngoãn lui xe và láy đi theo chỉ dẫn của hai người đó.

Tay cầm vo-lang của Thanh Thúy run lên khiến xe chạy loạn choạn trên đường. Tên cầm dao kê vào mặt Thanh Thúy tăng sức, ấn dao vào má nhỏ.

- Á! Làm… làm ơn đừng cắt! Làm…làm ơn…

Thanh Thúy mếu máo nói. Từ mặt nhỏ truyền đến một cơn đau rát khó chịu. Lưỡi dao chắc chắn đã cứa vào da nhỏ.

- Nhanh chóng láy đi. Phía trước rẽ phải, rời khỏi thành phố!

Thanh Thúy đến cả cái gật đầu cũng không dám, len lén liết nhìn hai tên đó qua gương chiếu hậu, đồng thời nhìn thấy trên má phải mình xuất hiện thêm một vệt máu xấu xí.

Tim nhỏ lại nhảy lên một trận điên cuồng. Gương mặt nhỏ phải làm sao kia chứ? Khốn khiếp! Bọn này là ai?

- Cô bé! Tốt nhất đừng nghĩ nhiều. Cho cô ph láy xe rời khỏi thành phố! Nhanh! – Tên cầm dao lạnh giọng.

- Đư… được! – Thanh Thúy lấp bấp trả lời.

Chiếc mui trần màu trắng rất nhanh rời khỏi thành phố trong lời hâm dọa của hai người mặt vest đen kia.

Tầm h đồng hồ, theo sự chỉ dẫn của hai người kia, chiếc xe của nhỏ chậm rãi láy vào khuôn viên một căn biệt thự màu đen, hoàn toàn tách biệt với bên ngoài.

- Xuống xe! – Tên dí dao vào mặt Thanh Thúy ra lệnh cho nhỏ rồi thu dao lại.

Ánh mắt Thanh Thúy mang theo sợ hãi cùng toan tính đảo một vòng. Tháo dây an toàn, mở cửa xe, nhỏ co chân chạy.

- Gâu! Gâu! Gâu!

Chân chưa chạy được bước, Thanh Thúy đã bị âm thanh kia hù cho hết hồn. Nhỏ len lén mở mắt trong khi tiếng chó sủa vẫn vang lên chói tai.

Đó… đó là chó Husky. Thanh Thúy còn đủ thông minh để nhận ra nó. Nhưng không chỉ có mà là con. Chúng đang bổ nhào về phía nhỏ. Cũng may là có người giám hộ, nếu không…

Thanh Thúy sợ tới xanh mặt, ngã ngồi trên mặt đất.

Hai tên vừa đi chung với Thanh Thúy dùng ánh mắt khinh thường nhìn nhỏ, sau đó tiến lên mấy bước xốc Thanh Thúy lên, kéo đi.

Thanh Thúy lúc này mới tỉnh lại, nhận ra tình thế liền hốt hoảng vừa giãy giụa vừa hét lên:

- Buông ra! Các người muốn đưa tôi đi đâu? Biết tôi là ai không hả? Ba tôi sẽ cho các người biết tay, thả ra!

- Câm miệng! Bằng không cô làm mồi cho bọn nó! – Một tên quát nhỏ, hất mặt về phía bầy chó vẫn đang điên cuồng sủa.

- Gì hả? Rốt cuộc các người là ai? Muốn đưa tôi đi đâu? – Tuy sợ nhưng Thanh Thúy vẫn cố thét.

- Ông chủ muốn gặp cô! – Một tên nói ra vài chữ rồi mở cánh cửa sắt, tiếp

tục đưa Thanh Thúy đi tới. [Còn tiếp…]

Truyện Chữ Hay